Thật ra không có gì phải do dự, dù sao cũng là Thẩm Việt buông tay trước.
/;‷-═
Ninh Nặc Kỳ cầm trong tay ba bốn túi giấy xi măng, khuôn mặt tinh xảo hiện lên vẻ lo lắng, “Giáo sư, báo cáo này có cần thiết lắm không ạ?”
Phương Lập Hành nâng kính, “Tự thực bào hiện đang là dự án nghiên cứu trọng điểm của quốc gia.
Báo cáo kia em làm rất tốt, sửa lại rồi hoàn thiện chút còn có thể xin quỹ tự nghiên cứu.
Tiểu Ninh, tôi biết em vẫn luôn muốn đạt vài thành tựu, giờ cơ hội đến rồi, nắm bắt được hay không thì tùy thuộc vào em.”
Ninh Nặc Kỳ âm thầm hít sâu một hơi, bình tĩnh mà kính trọng hướng phía Phương Lập Hành gật đầu, “Vâng, em hiểu rồi.
Mai là cuối tuần, em không làm phiền thầy, sáng thứ hai tuần sau em sẽ mang báo cáo tới đây để thầy xem.”
Phương Lập Hành nghe vậy cũng hài lòng gật đầu, “Tiểu Ninh, em là hạt giống tốt.
Tôi chỉ có thể cung cấp cho em thật nhiều tài nguyên, còn những chuyện khác, tôi có thương cũng không giúp gì được.
Tương lai phía trước còn rất nhiều con đường, em phải tự mình bước qua.”
Ninh Nặc Kỳ cúi đầu trước Phương Lập Hành, nghiêm túc nói với ông, “Cảm ơn giáo sư chỉ dẫn, em nhất định không phụ kì vọng của thầy.”
Một giây trước Ninh Nặc Kỳ vừa bước ra khỏi phòng học, giây sau lập tức giảm bớt vẻ tôn sư trọng đạo.
Lông mày nhíu chặt, rõ ràng cậu đang bực bội.
Tại sao lại có báo cáo này?
Nửa năm trước cậu và Thẩm Việt chia tay, đã đem những thứ liên quan đến người nọ ném hết đi, từ đó về sau phân rõ giới hạn, không còn lui tới.
Bản báo cáo tự thực bào kia là cậu viết ở nhà Thẩm Việt trước một tháng hai người chấm dứt quan hệ.
Lúc đó cậu mang máy tính xách tay của mình đi sửa, chỉ có thể dùng máy tính Thẩm Việt viết báo cáo.
Giữa cậu và hắn căn bản không có chuyện gì không thể chia sẻ, khi nào cần bản báo cáo này, chỉ cần nhắn tin kêu Thẩm Việt gửi cho là được.
Ninh Nặc Kỳ lúc ấy không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình và Thẩm Việt sẽ chia tay.
Cậu bị ký ức lôi kéo, buộc nhớ đến chuyện của nửa năm trước.
Cậu mím chặt môi, đầu ngón tay không cầm tài liệu khẽ run rẩy.
Ninh Nặc Kỳ cho rằng thời gian nửa năm đã đủ dài để bản thân dứt ra khỏi đoạn tình yêu này, thế nhưng cho tới tận bây giờ, cậu vẫn còn hãm sâu trong đó, chỉ cần nghe đến tên của người kia là sẽ vô cớ đau lòng cùng phẫn nộ.
Ninh Nặc Kỳ phiền não quay lại xe, dọc đường thu dọn đống tâm sự.
Tất nhiên cậu sẽ đi tìm Thẩm Việt lấy bản báo cáo, một mối tình không thành chắc chắn không thể là chướng ngại vật cản trở sự thành công trong học tập và sự nghiệp của cậu.
Nhưng cậu không biết chính mình nên đối mặt với Thẩm Việt như thế nào.
Cậu không phải kẻ vẫy đuôi lấy lòng, thậm chí cúi đầu trước Thẩm Việt cậu cũng làm không nổi.
Ninh Nặc Kỳ tay trái cầm vô lăng, tay phải mở một ứng dụng trên điện thoại, nhập vào dãy số quen thuộc.
Cậu hơi ngẩn ra, bởi vì cậu đột nhiên ý thức được, mặc dù bản thân đã xóa sạch mọi phương thức liên lạc với Thẩm Việt, nhưng thâm tâm vẫn nhớ rõ mọi thứ về người đó.
Cậu mím môi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay treo trên nút gọi, chậm chạp không nhấn xuống.
Thật ra không có gì phải do dự, dù sao cũng là Thẩm Việt buông tay trước.
Những việc này không cần xem xét.
Ninh Nặc Kỳ run rẩy thở ra, bấm nút gọi đi.
Điện thoại vang lên hai hồi chuông, nhanh chóng được nối máy.
Ninh Nặc Kỳ cắn răng, hồi lâu không lên tiếng.
Hai người trầm mặc, cuối cùng vẫn là Thẩm Việt đánh vỡ bầu không khí khó xử, “Chào?”
Thẩm Việt vẫn luôn hút thuốc, thanh âm từ tính trầm thấp pha chút khàn khàn.
Ninh Nặc Kỳ nghe được giọng đối phương liền siết chặt tay lái, cậu nhớ tới quá nhiều chuyện.
“Xin chào?” Ninh Nặc Kỳ cố gắng điều chỉnh giọng của mình cho thật tự nhiên cùng bình tĩnh, “Tôi có một tệp tài liệu để ở chỗ anh, làm phiền anh gửi qua đây giúp tôi.”
Thẩm Việt hỏi, “Tài liệu gì?”
“Tôi lưu trong máy tính của anh, vào tháng mười hai năm ngoái, anh tìm từ khóa ‘tự thực bào’ là sẽ thấy.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó giống như truyền đến tiếng người đàn ông thở ra, Ninh Nặc Kỳ đoán hắn lại hút thuốc.
Ngay sau đó Thẩm Việt nói, “Tôi đổi máy rồi.”
“Gì cơ?” Ninh Nặc Kỳ ngồi thẳng, chân mày cau lại.
Thẩm Việt tiếp tục nói, “Tôi có đem dữ liệu cài vào ổ cứng rồi.”
“Anh không thể một lần nói hết câu được à?” Ninh Nặc Kỳ muốn mắng hắn, “Vậy anh gửi tài liệu qua cho tôi.”
“Ổ cứng để trong căn hộ trước kia của chúng ta, tôi bây giờ không ở bên đó.” Thẩm Việt thản nhiên nói.
Ninh Nặc Kỳ bị hai chữ “chúng ta” của hắn làm cho choáng váng, đầu lưỡi tranh cãi hiếm khi bị nghẹn, “… Cái gì mà ‘chúng ta’? Anh không nói rõ được hả?”
Thẩm Việt hỏi ngược lại, “Tôi còn có nhà riêng, sợ nói khác em lại không hiểu.
Sao, chuyện gì?”
Ninh Nặc Kỳ hơi tức giận, lần đầu bọn họ nói chuyện sau sáu tháng xa cách, vậy mà lại sắp cãi nhau.
Cậu cố nén lửa giận, “Khi nào anh qua đó?”
“Gần đây tôi bận rồi, thứ tư tuần sau đi.”
“Không được”.
Ninh Nặc Kỳ lập tức phản đối, “Tôi muốn nó vào thứ hai.”
Thẩm Việt không nói chuyện, đầu bên kia yên lặng đến kì lạ.
Ninh Nặc Kỳ đột nhiên nhận ra cậu vừa rồi giống hệt bản thân của vô số ngày đêm trước đó, vừa cứng đầu vừa vô lễ, đã ngang ngược lại cáu kỉnh, không ngừng đòi hỏi Thẩm Việt chấp thuận mọi thứ.
Không có gì to tát cả, vì cậu biết Thẩm Việt yêu cậu.
Cậu chợt nhớ đến mình đã từng ôm cổ Thẩm Việt, nói đùa với đối phương, rằng có phải nếu em muốn sao trên trời, anh cũng sẽ hái xuống cho em không? Thẩm Việt đáp lời cậu, chỉ cần em muốn, hiện tại anh liền đến vũ trụ du hành một chuyến.
Ninh Nặc Kỳ khôi phục tinh thần, cảm thấy đầu mũi hơi cay.
Cậu mím môi, điều chỉnh giọng điệu, lần nữa nói, “Tài liệu đó đối với tôi rất quan trọng, tôi đã hứa thứ hai tuần sau mang nó đến cho giáo sư.
Cuối tuần anh có thể đi lấy giúp tôi được không?”
Thẩm Việt hồi lâu sau mới mở miệng, “Có thể.
Nhưng vì sao tôi phải giúp em?”
Ninh Nặc Kỳ thật sự cần bản báo cáo đó, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không vì loại vấn đề này mà cúi đầu.
Cố nén cảm xúc, cậu nói, “Anh có thể chọn không giúp tôi, không sao cả, đây là quyền của anh.”
Đây đúng là quyền tự do của Thẩm Việt.
Nửa năm trước từ nhà hắn dọn ra ngoài, tưởng rằng đã mang hết đồ đạc theo, thề cả đời sẽ không qua lại với người đàn ông này nữa, không ngờ lại bất cẩn để quên tệp tài liệu, giúp cậu hay không là do hắn quyết định.
“Tôi có thể giúp em, nhưng cũng nên cho tôi ít quyền lợi chứ, phải không?” Thanh âm Thẩm Việt có chút lười biếng.
Ninh Nặc Kỳ không ngờ rằng kiếp này vẫn có lúc cùng Thẩm Việt bàn chuyện lợi ích.
Cậu vô cảm nói, “Anh muốn gì?”
Thẩm Việt dập tắt điếu thuốc trong tay, khuôn mặt âm trầm lạnh lùng được màn hình máy tính chiếu sáng.
Hắn nhấp chuột mở một tài liệu, tiêu đề gõ bằng phông chữ Times New Roman đậm nét: Phương pháp quan sát và khám phá cơ chế tự thực bào.
Hắn như đang suy tư mà nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay thon dài đặt trên con lăn chuột, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đến gặp tôi.” Thẩm Việt mở miệng nói.
Ninh Nặc Kỳ nghe vậy cũng không ngạc nhiên, chỉ lạnh như băng hỏi, “Gặp rồi làm gì?”
“Đã lâu không gặp, cùng ôn chuyện xưa.”
“Còn cái gì để ôn sao?” Ninh Nặc Kỳ bị một câu của hắn làm cho bật cười, mở miệng chế nhạo, “Nói cho tôi, giữa chúng ta có cái gì để ôn chứ?”
Thẩm Việt không đáp lại câu hỏi của cậu, “Yêu cầu này rất khó à? Em muốn tôi mang tài liệu đưa cho em trước thứ hai, việc này xem ra tôi cũng không làm được.”
Ninh Nặc Kỳ nghe hiểu ý của hắn —— Thẩm Việt đã mặc kệ công việc bộn bề nguyện ý giúp cậu, cho nên bản thân cậu cũng nên làm gì đó để thể hiện sự cảm kích.
Giọng nói Ninh Nặc Kỳ có chút cứng ngắc, “Được, tôi đồng ý.
Khi nào?”
“Tôi rất bận.” Thẩm Việt nói, “Đêm nay luôn đi.
Sau 10 giờ tôi có thời gian rảnh, hẹn lúc đó ở nhà cũ của chúng ta.”
Hắn cố tình chèn thêm hai chữ “chúng ta”, Ninh Nặc Kỳ nghe mà lỗ tai tê dại.
“Vậy lúc nào anh gửi tài liệu cho tôi?” Ninh Nặc Kỳ hỏi.
“Khi tôi thấy được em.” Thẩm Việt nói.
Ninh Nặc Kỳ cúp máy, đấm một cú vào vô lăng.
Vừa rồi cậu vẫn luôn kiềm chế lửa giận, vì sợ khiến mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Việt càng thêm căng thẳng, đến lúc đó bản báo cáo kia cũng không lấy được.
Cậu thật không hiểu tên ngốc Thẩm Việt muốn làm cái gì, bọn họ đã đi đến ngày hôm nay, còn cái gì để gặp mặt nói chuyện sao? Chẳng qua chỉ khiến hai người thêm khó chịu mà thôi.
Những gì Thẩm Việt nói đều không phải bịa đặt.
Hắn thật sự rất bận, cũng đúng là đổi máy tính sau khi chuyển hết dữ liệu vào ổ cứng.
Chỉ là hắn vẫn luôn sống trong căn hộ mà hắn cùng Ninh Nặc Kỳ từng ở chung, không hề dọn đi.
Thẩm Việt đang học Thạc sĩ ở F đại, Ninh Nặc Kỳ nhỏ hơn hắn một tuổi, tốt nghiệp ngành Hóa sinh.
Khu chung cư cách F đại không xa, ngay từ đầu hắn mua căn hộ này là để tiện cho việc học của mình.
Thẩm Việt mặt không cảm xúc đóng tài liệu, mở xem các nội dung khác.
Hắn đã lâu không nhìn những thứ có trong ổ cứng, cũng quên mất mình lưu trữ cái gì trong này.
Hắn dùng tay chống cằm, nhấp mở một thư mục tên “Đời sống”.
Mười mấy thư mục khác nhảy ra, tên tệp được thay đổi thống nhất theo ngày tháng được tạo.
Hắn được những mốc thời gian này nhắc nhở, nhớ đến nội dung chứa trong đó, thế là nở một nụ cười không thể nhìn thấy.
Hắn tùy tiện mở một thư mục ngày 9 tháng 10 năm ngoái, mấy tấm ảnh chụp và hai video đã được đổi mới.
Thẩm Việt nhấn vào video đầu tiên, Ninh Nặc Kỳ xuất hiện trên màn hình.
Cậu ngồi ở sô pha, đôi tay ôm trước ngực, môi mỏng hơi mím, hiển nhiên là bộ dáng không vui.
Đoạn video được quay bằng điện thoại, Thẩm Việt không xuất hiện trong ống kính, chỉ duỗi tay nhéo má Ninh Nặc Kỳ, giọng điệu khác hẳn khi nói với những người khác, “Ninh Ninh, Tiểu Kỳ, ngoan nào.”
Ninh Nặc Kỳ bị hắn làm cho càng khó chịu, tát một cái lên bàn tay đang trêu ghẹo cậu của Thẩm Việt, lại giống bé mèo vươn móng vuốt cào người.
“Đừng chọc em!” Ninh Nặc Kỳ tức giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt hắn, còn muốn giật lấy điện thoại, “Quay, anh quay cái gì mà quay?”
Thẩm Việt phản ứng mau lẹ hơn, tay phải giấu điện thoại ra đằng sau, cái tay khác thuận thế ôm Ninh Nặc Kỳ đang giãy giụa vào lòng.
Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên tóc cậu, rồi trượt xuống dưới chạm nhẹ vào vành tai mẫn cảm.
Ninh Nặc Kỳ run lên, lập tức ngừng mọi hành động chống cự.
Đôi khi Thẩm Việt cảm thấy cậu thật kì lạ, rõ ràng tính tình cứng rắn như thế, không ngờ cơ thể lại mềm mại vô cùng.
Video dừng ở đây.
Lần đó Ninh Nặc Kỳ nổi giận Thẩm Việt nhớ như in, lúc ấy hắn bận rộn với đống dự án chuyên ngành, vì thế đã ngó lơ cậu vài ngày.
Ninh Nặc Kỳ ban đầu vẫn chịu đựng, nhưng sau đó liền hoàn toàn bùng nổ vào ngày video được quay, thậm chí còn muốn tự mình dọn về ký túc xá của trường, dù sao sống ở đâu cũng không khác gì nhau.
Thẩm Việt nói xin lỗi rất nhiều lần, lại bị người nọ giương móng vuốt cào không biết bao nhiêu vết, mới vất vả dỗ dành được người yêu.
Tay Thẩm Việt đặt trên bàn ngẫu nhiên bấm một cái, lập tức mở ra video tiếp theo.
Trong video chỉ xuất hiện nửa người trên của Ninh Nặc Kỳ.
Cậu trần truồng, lộ ra vòng eo thon nhỏ săn chắc, phần bụng trắng nõn hơi gồ lên vì sự xâm nhập của cự vật.
Cậu bị mồ hôi thấm ướt, cả người xóc nảy theo sự va chạm bên dưới.
Gò má, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt, nhưng lại cố chấp cắn ngón tay cái không chịu phát ra tiếng động.
Hai tiếng thở dốc nặng nề dây dưa với nhau, mà thanh âm Ninh Nặc Kỳ càng thêm gấp gáp khó nhịn.
Cậu mạnh mẽ kìm nén giọng nói, nhưng hoàn toàn vô tác dụng mà phát ra tiếng kêu như động vật nhỏ.
Ninh Nặc Kỳ nhíu mày, rất nhanh liền bị sự va chạm kịch liệt làm cho mất kiểm soát, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi khuôn miệng xinh xắn.
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm ống kính điện thoại, toát ra vẻ hoang dại mà tuyệt vọng.
Khóe mắt Ninh Nặc Kỳ đong đầy nước, đột nhiên vô cớ cười rộ lên, để lộ chiếc răng nanh nghịch ngợm bén nhọn.
Bộ dáng đáng thương nhưng vô cùng quyến rũ ấy gần như câu mất hồn Thẩm Việt, khiến hắn lập tức bắn ra.
Cậu nắm lấy cổ tay đang cầm điện thoại của Thẩm Việt, giọng nói do bị chịch thô bạo mà tan thành từng mảnh, “Còn quay —— cắm vào… Nhẹ như vậy, anh chưa ăn cơm à?”
Hình ảnh bị một trận rung lắc, sau đó đột nhiên dừng lại.
Thẩm Việt ngẩn ngơ vài giây, rồi lần lượt tắt video và thư mục, lôi ổ cứng ra, cất lại vào ngăn kéo.
Hắn đưa tay lên lau mặt, cảm thấy trong phòng làm việc có chút khô nóng.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ, xua tan sương khói và khí nóng trong phòng.
Hết chương 1.
Ngày đăng tải: 0h - 01/02/2022.