Thẩm Việt là người thích sắp xếp mọi thứ sao cho thật ổn thỏa, ngoại trừ mối quan hệ giữa hắn và Ninh Nặc Kỳ.
Hắn rất truyền thống trong nhiều phương diện, kể cả tình cảm hôn nhân, từ sớm đã lên sẵn kế hoạch hoàn hảo.
Khi vẫn còn là học sinh trung học, hắn từng nghĩ rằng mình sẽ gặp được một cô gái dịu dàng, sau đó trải qua mấy năm yêu xa, rồi cùng nhau tiến vào lễ đường.
Ninh Nặc Kỳ không dịu dàng, cũng không phải con gái, nhưng những thứ này đều không thành vấn đề.
Thẩm Việt biết cách kiểm soát bản thân.
Và cũng chính vì vậy, sau khi nếm được cái ngon ngọt của sự phản nghịch, hắn bắt đầu trả thù, đoạt lại sự nuông chiều mà hắn chưa từng được hưởng thụ trong suốt hai mươi năm qua.
Hắn quanh năm học tập ở thành phố S, chỉ vào những ngày nghỉ lẻ mới quay lại thành phố C.
Năm đầu tiên cùng Ninh Nặc Kỳ bên nhau, nhân dịp Tết Nguyên Đán, hắn trở về nhà với cánh tay trái kín đen, bị Thẩm Hưng Xuyên dùng những lời lẽ cay độc mắng một trận, bắt hắn ngày mai lập tức đi xóa toàn bộ hình xăm.
Thẩm Việt không nói gì, hôm sau xách hành lý quay về thành phố S tìm Ninh Nặc Kỳ.
Ninh Nặc kỳ đã về Ninh gia đón Tết, Thẩm Việt không thể đi theo, đành một mình ở nhà hút thuốc đón giao thừa.
Bà nội gọi điện cho hắn, hỏi sao Việt Việt mới về có một ngày đã đi rồi.
Thẩm Việt nghe giọng nói già nua mà tha thiết đến sắp tan nát cõi lòng kia, chỉ có thể nói mình đột nhiên có việc gấp cần quay lại trường học, bàn tay ôm chặt điện thoại suýt nữa thì khóc.
Năm thứ hai trở về nhà, Thẩm Hưng Xuyên cuối cùng cũng nhắm mắt làm ngơ với hình xăm của hắn.
Thẩm Việt mua một hộp dụng cụ xỏ khuyên, nhờ em trai giúp hắn xỏ một lỗ bên tai phải.
Lúc đó Thẩm Quân Hạo đang học lớp 9, đúng thời kì phản nghịch.
Anh đeo găng tay khử trùng, dùng bông tẩm cồn lau tai Thẩm Việt, "Sao tự nhiên anh lại muốn xỏ khuyên thế?"
"Anh đang yêu." Thẩm Việt nói.
Anh hỏi thêm, "Chị ấy muốn anh xỏ à?"
"Ừm.
Em ấy thích, nên anh xỏ."
Thẩm Quân Hạo thoáng cười, trong tay cầm một cây kim to dài, "Còn hình xăm thì sao? Cũng là dành cho chị ấy đúng không?"
"Đúng vậy."
Anh không nói nữa, tập trung đâm kim xuyên qua dái tai hắn.
Thẩm Quân Hạo nhanh nhẹn giúp anh cả làm tốt mọi việc, cẩn thận kiểm tra lỗ xỏ, lúc này mới hài lòng nói tiếp, "Vừa xỏ khuyên vừa xăm mình, chị dâu biết chơi quá nhỉ."
Thẩm Việt nghiêng đầu, quan sát tai phải hơi sưng của mình trong gương, chợt kêu một tiếng, "Thẩm Quân Hạo."
"Sao ạ?"
"Em ấy không phải chị dâu của em," Thẩm Việt quay đầu nhìn anh, "Em ấy là nam."
Thẩm Quân Hạo tạm dừng việc thu dọn đồ đạc, ngay sau đó nói, "Ồ, nam thì nam."
Thẩm Việt nghiêm túc thăm dò biểu cảm của Thẩm Quân Hạo.
Mặt mày anh thả lỏng, trông rất thản nhiên và thoải mái, không có gì khác thường.
Thế là hắn phát hiện thằng nhóc hình như thật sự không quá để ý tới việc người "chị dâu" này là nam hay nữ.
Thẩm Quân Hạo đột nhiên cười với hắn, "Không phải 'chị dâu' à? Chẳng lẽ anh mới là người bị đè?"
Thẩm Việt lập tức đập bàn, nghiêm mặt dạy dỗ, "Còn nhỏ mà nói vớ vẩn gì đấy? Học ở đâu ra?"
"Anh cũng thích con trai rồi," Thẩm Quân Hạo thờ ơ, nhướng mày đáp, "Còn muốn quản em có đứng đắn hay không à?"
Thẩm Việt liếc anh một cái, vội nói, "Cấm em nói cho ba mẹ đấy."
Hắn biết Thẩm Hưng Xuyên và Lý Y Linh bảo thủ cỡ nào.
Thẩm Hưng Xuyên thuộc kiểu đàn ông trung niên điển hình trong sự nghiệp, chưa từng thể hiện ra quá nhiều cảm xúc; mà Lý Y Linh lại tin vào Phật giáo, trái tim bà thuần khiết, hiếm có suy nghĩ ganh đua.
Nếu đời này hắn không gặp được Ninh Nặc Kỳ, có lẽ tương lai cũng trở thành một người truyền thống và bảo thủ giống như họ.
Thẩm Việt không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra khi ba mẹ biết hắn có quan hệ tình cảm với một người con trai.
Hơn nữa bà nội tuổi đã lớn, huyết áp luôn cao, thể chất ngày một kém đi, nhất định cũng không chịu nổi đả kích này.
Tuy hai nhà Thẩm – Ninh có mối làm ăn thân thiết, nhưng thật sự rất khó để không bị quan hệ cá nhân giữa hắn và Ninh Nặc Kỳ làm ảnh hưởng.
Thẩm Việt không phải kiểu người thích sống nay đây mai đó.
Hắn đã quen với việc lên kế hoạch cho tương lai, vạch ra mục tiêu, hướng đi, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước mối quan hệ của mình với Ninh Nặc Kỳ.
Hắn không thể cân bằng giữa gia đình và các quan hệ khác, đây là vấn đề khó khăn mà rất nhiều người đồng tính gặp phải.
Hắn thường tự dặn lòng rằng đừng quá lo lắng về những điều chưa xảy đến, nhưng khó mà thuyết phục bản thân xem nhẹ vấn đề này.
Điều đáng mừng duy nhất chính là ba mẹ chưa từng hỏi về chuyện tình cảm của hắn, Ninh Nặc Kỳ cũng không đề cập đến nó.
Thẩm Quân Hạo gật đầu, hứa hẹn, "Anh yên tâm, em không nói đâu."
Anh lập tức đổi chủ đề, cười nham hiểm, "Này, vậy ra anh mới là người nằm dưới phải không?"
"...!Tất nhiên không phải." Thẩm Việt nhíu mày đáp.
/;‷-═
Tết Nguyên Đán năm nay.
Nhà nhà thắp lên những ngọn đèn, đèn lồng giấy đỏ rực rỡ hệt như các vì sao sáng lạn trên nền trời đêm.
Thẩm Việt mang theo túi lớn túi nhỏ mua từ thành phố S đi vào nhà, theo sau là Thẩm Quân Hạo giúp hắn xách đồ.
"Ấy—— xem ai về rồi này!" Lý Y Linh từ trên sô pha đứng dậy, lau tay vào tạp dề hai lần rồi mới đi tới cầm đồ trên tay Thẩm Việt.
Bà đang làm cơm tất niên, có chút thời gian rảnh nên đến phòng khách trò chuyện với họ hàng.
Bà đã dần có tuổi, khuôn mặt xinh đẹp hằn những dấu vết nông sâu của năm tháng.
Thẩm Việt vào cửa, bắt đầu chào hỏi từng người thân quen.
Dì nhìn hai người, cười đến nheo cả mắt, "Ai da, nhìn hai anh em này, vừa cao to vừa đẹp trai.
Quân Hạo năm nay mới mười tám tuổi, tập chơi thể thao có khi còn cao hơn anh trai luôn ấy chứ!"
Lý Y Linh lập tức cười trêu, "Thằng bé còn đang phát triển mà, cao tới hai mét còn được! Thế thì đọc sách làm gì nữa? Đi chơi bóng rổ thôi."
Thẩm Quân Hạo chỉ cười không nói, sau khi chào hỏi ngắn gọn thì vào bếp giúp mẹ làm chút việc.
Thẩm Việt nhìn thấy bà nội đang ngồi giữa sô pha, mỉm cười với hắn.
Bà nội không đứng dậy đón Thẩm Việt.
Chân tay bà không còn tốt, ngay cả việc vào Thẩm gia cũng là nhờ Thẩm Quân Hạo tự mình đến cõng.
Thẩm Việt lên phòng thu dọn đồ đạc một lát, lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh Chu Bích Hoa.
Giây trước vẫn là một người đàn ông trưởng thành nam tính, giây sau liền biến thành đứa cháu ngoan ngoãn hiếu thuận.
Điện thoại hắn được bà nội đặt trên bàn trà.
Thẩm Việt cảm nhận lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của bà nội đang ôm lấy tay hắn, kiên nhẫn lắng nghe thật cẩn thận từng lời bà nói.
Một năm Chu Bích Hoa gặp Thẩm Việt không được mấy lần, nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng run giọng hỏi, "Việt này..., cháu một mình sống bên ngoài lâu thế, vẫn chưa tìm được người đồng hành sao?"
Thẩm Việt nhìn mái đầu bạc trắng của bà nội, không nỡ nói dối, "Nội đừng lo, cháu có người bầu bạn rồi."
"Cháu bảo gì cơ?" Bà không nghe rõ.
"Cháu bảo là, cháu có người yêu rồi." Thầm Việt ghé sát tai bà, nói lớn.
Bà nội nghe thế thì vui mừng, cười rộ lên, "Là con gái ở đâu? Bao tuổi rồi?"
Thẩm Việt giật mình, ngập ngừng trả lời, "...!Ở thành phố S ạ, nhỏ hơn cháu một tuổi."
Vài cô dì nghe được cuộc nói chuyện của hai người liền đi tới.
Bà nội cười tươi đến nỗi khuôn mặt hiện rõ nếp nhăn, "Khi nào mới dẫn về cho bà nội xem đây?"
"Em ấy sợ người lạ," Thẩm Việt không dám nhìn bà nội, cụp mắt nhìn bàn tay già nua của bà, "Chờ có cơ hội cháu sẽ dẫn em ấy đến thăm nội sau nhé."
Chu Bích Hoa xoa mu bàn tay của Thẩm Việt, ấm áp nói, "Trước đây nha, việc nội không yên tâm nhất chính là cháu ở ngoài kia một mình, lỡ cảm thấy cô đơn thì biết làm sao.
Giờ nghe cháu tìm được người bên cạnh bầu bạn, bà nội không cần lo lắng nữa rồi."
Thẩm Việt nghiêm túc, "Bà nội, cháu ở thành phố S có nhiều bạn lắm, việc học với sinh hoạt ngày thường cũng rất thuận lợi, nội đừng lo nữa nhé."
Ngước nhìn gương mặt u buồn của bà, hắn càng cảm thấy tội lỗi và xót xa.
Hắn nghẹn đến sắp thở không nổi, liền hướng Chu Bích Hoa nói, "Nội, từ lúc cháu về vẫn chưa chào hỏi ba, cháu đi gặp ông ấy một lát."
"Được," Bà nội gật đầu, "Ba cháu còn ở trong phòng đấy, thật là, cũng đã 30 Tết rồi, vẫn còn bận rộn cái gì không biết."
Thẩm Việt vừa đứng dậy đi vào phòng, điện thoại đặt trên bàn trà vang lên tiếng chuông.
Lý Y Linh mới từ nhà bếp trở ra, từ xa xa nhìn thoáng tới, hỏi, "Điện thoại của ai kêu thế?"
Dì sờ túi, "Không phải em, hay là của Thẩm Việt?"
"Ồ vậy được, đợi lát nó ra chị sẽ nói với nó——" Lý Y Linh lầm bầm, cầm điện thoại Thẩm Việt nhét vào tạp dề, "Thằng bé này, đi đâu sao lại không mang điện thoại theo."
Bà quay lại nhà bếp, tiếp tục nấu nướng.
Bà dùng tay trái nhấc nắp vung lên xem nồi cơm nếp Bát Bửu đang nghi ngút khói, tay phải không quên xào nấm trên bệ bếp khác, bận tối mặt tối mày.
Thẩm Quân Hạo đứng bên bồn rửa, giúp Lý Y Linh làm sạch chén đũa.
Bà cùng Thẩm Hưng Xuyên tay trong tay đi hết quãng đường dài, nửa đầu khởi nghiệp gian nan, trải qua vô số khó khăn, đổ không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt; nhưng hiện tại bà đang có một cuộc sống sung túc, hạnh phúc mỹ mãn, hai đứa con trai đều rất ưu tú.
Thẩm Việt trưởng thành điềm tĩnh, có phong thái của người đứng đầu gia đình; Thẩm Quân Hạo ôn hòa khiêm tốn, tỉ mỉ tinh tế, tương lai sẽ là một người tài.
Tuy Lý Y Linh vẫn đang bận bịu với việc cần làm, nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên.
Ngay sau đó, bà đột nhiên nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại cất trong tạp dề, còn vang lên liên tục.
"Sao điện thoại của anh con cứ kêu mãi thế? Tết nhất đến nơi rồi, nhiều người tìm nó vậy à?" Lý Y Linh phàn nàn.
Thẩm Quân Hạo đáp, "Chắc là bạn cùng lớp anh ấy gửi lời chúc mừng năm mới đó ạ."
Tay trái Lý Y Linh lấy điện thoại ra, cau mày nhìn màn hình sáng lên, "Quân Hạo...!Con có biết cách tắt tiếng không? Mẹ chưa dùng bao giờ——"
Bà đang nói thì bỗng dừng lại.
Bởi vì bà phát hiện tên của người gửi được đặt là "Ninh Ninh", cả cuộc gọi nhỡ vừa rồi cũng vậy.
"Mẹ chờ chút, con đi lau tay rồi qua xem cho mẹ." Thẩm Quân Hạo nói xong thì vươn tay kéo khăn giấy trong nhà bếp.
"Đợi...! Đợi đã." Lý Y Linh lên tiếng, không kiềm được mà vuốt mở màn hình điện thoại, nhập ngày sinh của Thẩm Việt vào ô điền mật khẩu.
Điện thoại không được mở khóa.
Thẩm Quân Hạo lau xong, ánh mắt sắc bén nhìn thấy những chữ nhỏ trên dòng tin nhắn, vội lấy điện thoại từ tay Lý Y Linh, "Nút tắt tiếng của kiểu máy này ở bên cạnh..."
Anh ngước mắt lên, lén quan sát vẻ mặt bà.
Biểu tình của Lý Y Linh có chút vi diệu.
Bà nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay Thẩm Quân Hạo, hơi nhướng mày, khóe miệng không biết có cười hay không, dường như có vẻ háo hức.
Thẩm Quân Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra mẹ anh hoàn toàn không nhận ra "Ninh Ninh" là người nào.
Lý Y Linh ngập ngừng chốc lát, cuối cùng mở miệng thăm dò, "Quân Hạo, anh của con...!Nó đang yêu à?"
Thẩm Quân Hạo biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể để ba mẹ nhìn ra manh mối.
Anh giả vờ như không liên quan gì đến Lý Y Linh, thở dài nói với bà, "Mẹ, mẹ không cần quan tâm đâu.
Nếu thật sự là vậy, chắc chắn anh ấy sẽ tự nói với mẹ mà."
Lý Y Linh yên lặng nhìn anh, sau đó khoát tay cười, "Không được không được, mẹ vẫn nên đi hỏi nó vài câu."
Lý Y Linh rời khỏi nhà bếp, vừa vặn đụng phải Thẩm Việt mới từ phòng sách bước ra.
"Thẩm Việt!" Lý Y Linh kêu hắn.
Thẩm Việt quay đầu theo tiếng gọi, trông thấy trên tay Lý Y Linh đang cầm điện thoại của mình, đằng sau là Thẩm Quân Hạo với vẻ mặt nghiêm trọng.
Thẩm Quân Hạo lắc đầu mấy cái như không, dùng khẩu hình nói: Ninh Nặc Kỳ..