Nghiện Vợ: Tổng Tài Cao Lãnh, Xin Tiết Chế


Trịnh Dung nhìn anh nói chuyện điện thoại như thấy quỷ, khuôn mặt dịu dàng hòa nhã này hoàn toàn không phải la Phó Thiên mà anh ta biết, nhịn không được muốn chạm lên trán của anh, hỏi một câu: "Ngươi không phát sốt đấy chứ?".

Phó Thiên lạnh lùng lướt qua, một cảm giác ớn lạnh thật đáng sợ.

Trịnh Dung thở dài một hơi, đây mới là Phó Thiên chân chính, cái vừa rồi chắc là giả.

"Ngươi có thể đi rồi" Phó Thiên lạnh lùng mở miệng đuổi người, cảm giác giống như bị vứt đi sau khi được sử dụng.

"Đừng, lần trước ở khách sạn ta cũng chưa nhìn thấy rõ bộ dạng của cô ấy, nếu người muốn đến đây, ta như thế nào cũng phải gặp mặt chứ" Trịnh Dung quyết định ở lại và không rời đi.

Đoàn phim cách trụ sở Phó thị không xa, chỉ hơn nửa giờ đi bộ, đi xe chỉ mất bảy tám phút.

Tần Hạ cầm hộp thức ăn tiến vào đại sảnh tráng lệ của tập đoàn Phó thị, đến quầy lễ tân.

"Xin hỏi cô tìm ai?" Lễ tân quay đầu nhìn thấy Tần Hạ đang nhìn các hướng xung quanh, bước tới và hỏi.

Tần Hạ nói: "Tôi muốn tìm tổng tài của cô".

Người lễ tân nghe vậy hai mắt liền đánh giá cô, giọng điệu không phải hỏi han tích cực như vậy, "Xin hỏi người có hẹn trước không?".

"Hẳn là có đi".
Tần Hạ do dự gật đầu.

Lễ tân hỏi tên cô, tra xét một chút, nụ cười thản nhiên cho có lệ xuất hiện trên gương mặt cô ta, "Thật có lỗi, không có tìm được lịch hẹn trước của cô, cô nhớ lầm không, tổng tài chúng tôi không phải ai cũng gặp gỡ được".

Tần Hạ kinh ngạc, "Tôi đã hẹn với anh ấy, đem hộp thức ăn đến".

Lễ tân trở mặt khinh thường, "Tìm cớ cũng nên tìm một cái cớ hoàn hảo một chút đi chứ, hộp thức ăn, giống như là tổng tài của chúng tôi thiếu một hộp thức ăn của cô sao, cô cũng muốn tiếp cận tổng tài như vậy, mơ mộng, đi đi".

Tần Hạ nghiêm túc giải thích, "Tôi thực sự đã hẹn với anh ấy, vừa mới còn nói chuyện điện thoại".

"Càng nói càng nực cười, tổng tài là ai, người biết được số điện thoại của anh ấy chỉ có mấy người, không phải là đế đô thì cũng là nhân vật hạng nhất hạng nhì, cô dựa vào cái gì bik dc số điện thoại của tổng tài, mau cút đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ".
Lễ tân hoàn toàn không tin Tần Hạ, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.

"Cô người này làm sao nói chuyện, tập đoàn Phó thị như thế nào lại tuyển những người không đủ tiêu chuẩn, nếu mọi người đều giống như cô, chỉ sợ tập đoàn Phó thịc đã muốn đóng cửa".
Tần Hạ không phải tượng đất, trong lòng cũng toát ra một cơn tức, mắt lạnh nhìn chằm chằm cô lễ tân.

Hai mắt lễ tân như muốn phun lửa, "Cô dám nói tôi không có tố chất, cô này..".

"Cô nói không sai, nếu mọi người trong tập đoàn đều giống như cô, thì tập đoàn đã sớm đóng cửa rồi".
Thanh âm của người đàn ông vang lên, đó là Chương Ngọc Châu, anh theo lệnh tổng tài xuống đón Tần Hạ lên, trên đường gặp quản lý bộ phạn đang tìm anh, chậm trễ một chút, không nghĩ tới lại xảy ra sự tình này, nói với Tần Hạ: "Cô Tần, tổng tài đang đợi cô".

Tần Hạ nhận ra anh là người tài xế tối hôm đó, chợt liếc nhìn cô lễ tân, khóe miệng nhếch lên rồi rời đi.

"Cô bị sa thải".
Chương Dục Châu đẩy gọng kích lên, xoay người theo sau.

Lễ tân không ngờ bị mất việc trong nháy mắt, hồn bay phách lạc mà ngã ngồi trên mặt đất.

Có người đồng cảm với cô, cũng có người sợ trở thành người bị đuổi tiếp theo, tránh xa cô ta ngay lập tức.

Tần Hạ đi theo Chương Dục Châu lên văn phòng tổng tải ở trên tầng cao nhất của tập đoàn.

Chương Dục Châu gõ cửa, giọng nói trầm ấm của Phó Thiên vang lên.

"Vào đi".

Tần Hạ đi vào, đầu tiên mắt nhìn thấy Phó Thiên đang ngồi trên ghế xử lý công việc, phía sau là một cửa sổ kính từ trên trần xuống đến mặt sàn, ánh sáng mắt trời tràn vào, dừng ở trên người anh, toàn thân như bừng sáng bởi vòng hào quan ánh sáng trắng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui