Phó Thiên đưa Tần Hạ đi ăn cơm tại một nhà hàng tên là Băng Hỏa Hiên, nhìn bên ngoài yên tĩnh tao nhã, đi vào trong kỳ thực là một nhà hàng lẩu rất ngon.
Lúc này là giờ cao điểm của các bữa ăn.
May mắn Tần Hạ đã tới một lần, là bạn cùng phòng mời cô tới, đây là nhà hàng cao cấp và đắt nhất ở Đế Đô, lẩu rất ngon, nếm qua một lần sẽ nhớ mãi không quên, không nghĩ là Phó Thiên sẽ mời cô đến nơi này.
Phó Thiên đặt một vị trí, nhân viên Băng Hỏa Hiên dễ dàng nhận ra anh, có người đi thông báo cho quản lý, quản lý liền đi ra, thái độ hết sức ân cần, đích thân dẫn bọn họ đến vị trí số một của nhà hàng.
"Phó tổng, đây là thực đơn, người xem xem cần cái gì?" Quản lý đem thực đơn tinh xảo đưa cho Phó Thiên.
Phó Thiên cầm thực đơn đưa cho Tần Hạ, "Muốn ăn cái gì tùy tiện chọn".
Đến đây, Tần Hạ cũng không khách khí với anh, một hơi chọn hơn mười phần, ngẩng đầu phát hiện Phó Thiên đang nhìn mình, xấu hổ sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm cô nên thu lại một chút có phải hay không, "Tôi gọi nhiều quá phải không?".
Phó Thiên giống như là không thấy được vẻ mặt không được tự nhiên của cô, hỏi: "Những cái này đã đủ chưa?".
Tần Hạ: "..."
Tổng tài đại nhân, người phối hợp với ta như vậy, làm cho tình ý của tôi làm sao chịu nổi.
Phó Thiên tiếp nhận thực đơn, lại lưu loát gọi hơn mười loại, tổng cộng ba mươi phần, giao lại thực đơn cho quản lý, "Tạm thời như thế nay".
"Được, tôi lập tức cho người chuẩn bị" Quản lý lui ra ngoài, hoàn toàn không có phỏng đoán mối quan hệ của hai người.
Một phút sau, có người gõ cửa, một nhân viên nữ bước vào với một ấm trà, bộ đồ chuyên nghiệp cũng không che được dáng vẻ, thời điểm châm nước trà, thân thể nghiêng về phía trước, cố ý đem ** chính mình hướng về phía Phó Thiên, thế nhưng bị đối phương thờ ơ, đùa giỡn hồi lâu, đối phương đều không có nhìn mình, nữ nhân viên cười không nổi, sắc mặt khó coi rời khỏi vị trí.
Tần Hạ ngay từ đầu đã nhìn thấy, nhịn không được cười một tiếng.
"Làm sao vây?" Phó Thiên nâng mắt lên, ánh mắt khó hiểu nhìn sang cô.
Tần Hạ ho nhẹ một tiếng, "Vừa nãy anh không thấy sao, nữ nhân viên kia.."
Phó Thiên dường như không hiểu ý tứ của cô, nhíu mày: "Nữ nhân viên làm sao vậy?".
Tần Hạ có chút kinh ngạc, "Người ta đối diện nghiêng với anh, anh thế nhưng không thấy được, vậy anh đang nhìn cái gì?".
Phó Thiên thẳng thắn: "Em".
"Khụ khụ khụ" Tần Hạ bị nước miếng của chính mình làm cho sặc, che miệng ho vài cái.
Ý cười trong mắt Phó Thiên chợt lóe lên, anh đương nhiên biết cô muốn nói cái gì, thế nhưng ở trong mắt anh, không có một người nào so với cô, cô là phong cảnh đẹp nhất ở trong lòng anh.
Thức ăn của họ rất nhanh được vài người phục vụ đưa vào, nữ nhân viên kia dường như chịu đả kích, không có xuất hiện lại.
Tần Hạ dời lực chú ý qua cái lẩu trước mặt, hương thơm bay ngào ngạt, hận không thể ăn luôn đầu lưỡi của mình, cô một người có thể ăn hết mười phần, bao tử chịu đựng không nổi nữa mới buông đũa xuống, phần còn lại đều do Phó Thiên ăn.
Rời khỏi Băng Hỏa Hiên, Phó Thiên lái xe đưa cô về.
Tới dưới lầu khu nhà ở, Tần Hạ cởi bỏ đai an toàn, quay đầu nói với Phó Thiên: "Hôm nay cảm ơn anh, bữa ăn lẩu này thực sự rất vui".
"Nếu em thích, về sau sẽ đưa em đi ăn lẩu ở những địa điểm khác" Phó Thiên cười cười, rất tự nhiên đưa ra lời mời tiếp theo.
Tần Hạ có chút rối rắm, tổng tài tập đoàn Phó thị đâu có ăn, khẳng định là ăn ngon, vấn đề đến đây như vậy, cô rốt cuộc có đáp ứng hay không chứ.
Phó Thiên quan tâm làm cho cô thêm rối rắm, chủ động nói sang chuyện khác, "Có chút muộn, sau khi về đi ngủ sớm một chút".
Tần Hạ gật đầu, bước đi hai bước, đột nhiên xoay người: "Cái kia, anh có muốn đi lên ngồi một chút hay không?".
.