"Tần tiểu thư, nghe nói người cướp bạn trai của em họ, việc này là thật sao?".
"Nghe nói người không quen với Trần Lị Lị, nhưng chính mình lại bị một người trong đoàn phim, cố tình bôi nhọ, còn ở phía sau lưng âm thầm hủy hoại cô phải không?".
"Người chỉ là đứa con ngoài giá thú, tập đoàn Tần thị không hề thừa nhận người, xin hỏi thời điểm nào thì chính mình lại trở thành chị gái của cô ấy, là sự tình gì?".
"Mẹ cô là một tiểu tam, người cũng là tiểu tam, mẹ con người đều yêu thích làm tiểu tam như vậy sao?".
"Nghe nói thời điểm học đại học cô đã kết giao với rất nhiều bạn trai, là người khá nổi trên mạng xã hội?".
Phóng viên đặt một vấn đề so với một người nóng nảy sắc bén, thậm chí có người đem cả micro đến trước mặt Tần Hạ, không cẩn thận đụng vào mũi cô, đau đến nước mắt muốn trào ra, lập tức vung tay đánh người.
Bỏ mặc lời nói của tên phóng viên kia đi ra ngoài, cơ thể cũng lùi ra phía sau vài bước, lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Hạ, "Ngươi người này như thế nào lại đánh người hả, bị đâm trúng chỗ đau phải không, dám làm còn sợ bị người khác nói phải không, hiện tại người phụ nữ này cũng thật là không biết xấu hổ, là một người nổi trên mạng xã hội, đoạt bạn trai của em gái mình, cũng không ngại mất mặt, còn dám đánh người, ta đi kiện người, lời này của ta tốn không ít tiền, không đền tiền ta phải đi tố cáo ngươi!".
Bên ngoài đám đông, không ai chú ý đến một chiếc xe sang trọng đang tiến đến, trong xe Phó Thiên nhìn thấy Tần Hạ bị ép buộc trong một góc, trong mắt phun ra phẫn nộ rùng mình, và một cỗ hơi thở lạnh như băng tràn ngập bên trong xe.
Trịnh Dung một trận run run, vội vàng dừng xe lại ngăn chặn Phó Thiên lao ra, "Đại ca, ta đi ta đi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng ra bên ngoài, bằng không hôm nay sẽ xuất hiện lên tiêu đề đầu tiên của các trang báo, và cô người yêu nhỏ của ngươi sẽ bị tạt thêm nước bẩn, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đem cô người yêu nhỏ của ngươi về an toàn".
Nói xong lập tức liền đem theo vài vệ sĩ đi xuống, trực tiếp đi về phía trước.
"Tần tiểu thư, nước mắt của ngươi bây giờ có phải là đang thể hiện cho những điều tồi tệ mà ngươi đã làm trước đây không, ngươi cảm thấy bây giờ có thể bù đắp được không?" Phóng viên biết cô đang bị thương ở mũi, vẫn ác ý vặn vẹo sự thật.
Tần Hạ còn không có trì hoãn lại đây.
Tên phóng viên kia cùng với chiếc micro hỏng đưa tay ra đẩy cô, đột nhiên ối một tiếng bị người kéo ra bên ngoài, liền đụng phải một vài phóng viên, suýt chút nữa ngã sấp mặt, quay đầu lại đột nhiên phát hiện ra một vài người cao to mặc đồ đen, bộ dạng mỗi người không phải dễ chọc.
Đầu tiên Trịnh Dung cho vệ sĩ đem Tần Hạ ra khỏi chỗ đó.
Tần Hạ nhìn thấy là anh, nhất thời nghĩ đến Phó Thiên có phải hay không cũng đang ở đây, quả nhiên quay đầu liền nhìn thấy một chiếc xe sang trọng, không biết có phải ảo giác của cô hay không, dù sao cũng cảm thấy ánh mắt làm cho người ta sợ hãi xuyên thấu sang đây.
Phóng viên đâu để cho Tần Hạ đi, đây là cơ hội tốt để thu hút Tần Tư Điềm, đuổi theo mấy người đồ đen chặn lại.
"Các người là người nào, dựa vào cái gì ngăn cản chúng tôi?" Có một phóng viên đứng lên làm ầm ĩ.
\
"Là bố của tụi mày được chưa?" Trịnh Dung cười lạnh âm thanh châm biếm.
Phóng viên đi qua: "Người nào hả?".
Hiển nhiên là một phóng viên mới, có một lão phóng viên lập tức kéo cánh tay hắn, kiêng kị mà nói rằng: "Đừng nói nữa, anh ta là Trịnh thiếu, ngươi muốn chết sao?".
Về Trịnh Dung đối với phóng viên, khiến công ty đối phương bị phá sản là chuyện thường, trong vòng của bọn họ thực rất nổi tiếng.
Trịnh Dung quét qua bọn họ một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào người phóng viên làm Tần Hạ bị thương, "Tốt hơn hết cậu nên tìm chứng cứ chứng minh mỗi lời cậu nói hôm nay từng chữ đều không phải là vu khống, còn tất cả các người, nhanh chóng thu thập chứng cứ chờ thư của luật sư".
Đám phóng viên ngẩn ra, đến bây giờ vẫn không hiểu vì sao ác thần này lại xuất hiện, đến khi hoàn hồn lại thì bọn họ đã rời đi, đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
.