Edit: Thanh Hưng
Nguyên Vi nằm ở trên chiếu trúc của Trịnh Âu Dương lật xem nhạc phổ của anh, còn giả khuông giả thức hừ ra tiếng. Trịnh Âu Dương ôm cây đàn ghi-ta cắm dây điện, hỏi Nguyên Vi: "Cô hừ cái gì?" Nguyên Vi nói năng hùng hồn: "Bản nhạc của anh." Trịnh Âu Dương vừa nghe như ngũ lôi oanh đỉnh. Trong thế giới âm nhạc của người phụ nữ này đại khái chỉ tồn tại 2-3 thanh âm mà thôi.
Nguyên Vi và Trịnh Âu Dương chỉ bằng một câu Trịnh Âu Dương khen ngợi Nguyên Vi "Dáng dấp tốt như vậy" lập tức đã biến chiến tranh thành tơ lụa rồi. Bọn họ gặp lại nhau sau mấy ngày đói bụng nên đương nhiên dienlyd