edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Tống Hoài n đột nhiên bất động như núi, mũi thương chỉ thẳng vào Tẩm Chi trong tay hắn hơi thấp xuống.
“Lui về phía sau!”, hắn quát lên một tiếng, trường thương đưa về sau, thúc chiến mã lùi hai bước. Hai đội hộ vệ lá chắn lập tức chạy lên, giơ lá chắn bảo vệ.
Trong khoảnh khắc đó, Tẩm Chi quỳ trên mặt đất bỗng nhảy dựng lên, thoát khỏi dây trói tay, chạy nhanh về phía cửa cung.
“Giết nó!”, Tống Hoài n chợt quát lên, giương cung lắp tên.
Tôi buông năm ngón tay, mũi tên đuôi trắng lao đi vun vút.
Nhóm người bắn cung đồng loạt buông tay, mưa tên lao xuống, chạm vào lá chắn chan chát.
Nhất thời, phản quân loạn lên. Đối diện với trận mưa tên, chúng cuống cuồng giơ lá chắn ngăn cản, không có thời gian phản kích.
Tẩm Chi đã chạy được hai trượng, đột nhiên bị vướng dây trói cuốn quanh người, ngã nhào, mũi tên ào ào rơi xuống sau lưng nó.
“Tẩm Chi, chạy mau!”, tôi nhào tới đầu tường, khàn giọng kêu.
Lại một trận mưa tên nữa ngăn phản quân tiến bước.
Tẩm Chi ra sức đứng dậy, cởi bỏ dây thừng, chạy vào trong.
Cửa cung chầm chậm hé mở, bốn Thiết y vệ lao ra chắn mũi tên. Bàng Qúy đi trước, cúi người đón lấy Tẩm Chi, xiết cương ghìm ngựa. Chiến mã quay đầu chạy vào trong, ba người còn lại ở phía sau che chắn. Từ trong đám phản quân có hơn mười kỵ binh liều chết xông qua mưa tên, đuổi tới.
Bốn Thiết y vệ lao nhanh như chớp, cửa cung ầm ầm khép lại, khóa nặng cài chặt.
Tiếng hoan hô vang lên như sấm, ai nấy phấn chấn mừng vui.
Tôi bấu ở thành tường, lúc này mới giật mình loạng choạng, cơ hồ không thở nổi.
“Mẹ!”, tôi còn chưa kịp ổn định tinh thần, một tiếng hét non nớt vang lên làm tôi cả kinh quay đầu lại.
Ngọc Tú chẳng biết đã tránh thoát từ lúc nào, nhảy lên tường thành, đứng chơi vơi.
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng trẻ con kêu khóc, tôi há miệng nhưng không cất được thành lời.
Thị vệ xung quanh xông tới.
Tôi trơ mắt nhìn thị vệ suýt chút nữa túm được vạt áo nàng.
Nàng ngửa đầu cười một tiếng, nụ cười chói lọi như nắng hạ, cung y màu ngọc xanh bay phất phơ, không chút do dự nghiêng mình ngã xuống.
“Ngọc Tú!”, tiếng hét xé lòng vang lên dưới thành. Giọng Tống Hoài n lộ ra vẻ sầu thảm điên cuồng.
Ngươi nghe thấy chưa, Ngọc Tú?
Ngươi có nghe thấy tiếng hét bi thống của hắn?
Trước mắt dường như vẫn thấy tà áo xanh ngọc bay bay, tôi lảo đảo, hoảng hốt đưa tay với, nhưng lại rơi vào bóng đen.
Bay bay, bay bay… bay qua tay tôi, tôi không với được.
Ngọc Tú mỉm cười quay đầu lại, gương mặt như tranh vẽ, dần dần ẩn vào trong sương mù.
Không được, ta còn nhiều chuyện muốn nói với ngươi, ta không cho ngươi đi như thế.
Ngọc Tú, nha đầu ngốc, sao ngươi lại không hiểu? Hắn là tướng quân, nếu như muốn giết ngươi, mũi tên kia không chỉ sượt qua như thế. Hắn làm vậy chỉ là để ngươi không rơi vào thế yếu.
Ngươi dù sao cũng là thê tử hắn, hắn là phu quân kết tóc se duyên với ngươi, cho dù vô tâm, nhưng cũng tương kính như tân, sao ngươi không chịu tin hắn?
Chỉ vì mũi tên kia khiến ngươi lâm vào tuyệt vọng, ngươi cứ như vậy bỏ mọi người, trơ mắt nhìn con ngươi đau đớn muốn chết sao?
Ngọc Tú, ngươi thật hồ đồ.
Tôi oán hận gọi tên nàng không ngừng, lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, kịch liệt ho khan.
“Vương phi, Vương phi tỉnh!”.
Trước mắt có bóng người di động, rèm bay phất phơ. Đã ở trong tẩm điện…
Rõ ràng đã tỉnh táo trở lại, nhưng dường như vẫn còn thấy vạt áo xanh ngọc.
Tim đập hoảng hốt, tôi không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Ngọc Tú không còn nữa.
Nàng cứ như vậy mà đi, ép tôi nhận lấy trách nhiệm, để tôi mãi mãi phải bứt rứt, mãi mãi áy náy, mãi mãi đối xử tốt với con nàng.
Tôi che mặt cười thảm. Bỗng một đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt lên tay tôi, lòng bàn tay âm ấm, “Mẫu phi đừng khóc”.
Tôi chấn động, kinh ngạc nhìn đứa bé mặc áo tơ trắng trước mắt. Nó gọi tôi là mẫu phi, rốt cuộc cũng chịu gọi tôi là mẫu phi.
Tẩm Chi dựa ở bên cạnh, khuôn mặt gầy nhỏ nhắn vẫn còn tái nhợt, đang lo lắng nhìn tôi, phía sau là một đám cung nữ y thị.
Tôi trông lên đứa trẻ nho nhỏ trước mắt, giơ tay xoa gò má gầy của nó.
Nó nở nụ cười, nước mắt lại lăn xuống.
“Con có bị thương không?”, tôi vội lau nước mắt nó đi.
Tẩm Chi lắc đầu, giang tay ôm lấy tôi, khóc thảm.
Ngày hôm đó Từ cô cô và A Việt dẫn đám trẻ đến chùa Từ An, Quảng Từ sư thái lập tức mở địa cung phía sau núi cho họ ẩn nấp.
Đó là nơi cung phụng Tuyên Đức Thái hậu khi xưa, cũng là nơi bí mật nhất của Hoàng thất. Thế nhân đều biết Tuyên Đức Thái hậu thọ cao hoăng trong cung, được chôn cất ở Huệ lăng, nhưng không biết năm xưa Thái tổ đoạt vị đã xử tử toàn bộ mẫu gia. Tuyên Đức Thái hậu từ đó xuất gia, tránh ở trong chùa, đến chết vẫn ở chùa, không mặt mũi nào mà được chôn cất vào Hoàng lăng. Thái tổ tuân theo nguyện vọng của Tuyên Đức Thái hậu, cũng không nhẫn tâm thiêu xác, cuối cùng bí mật cho xây địa cung ở chùa Từ An để chôn cất.
Không ngờ Từ cô cô và A Việt chạy được nửa đường thì truy binh đã đuổi tới.
Họ vội vàng ẩn nấp trong nông trại, truy binh ở ngay bên ngoài.
Tẩm Chi nhân lúc Từ cô cô không chú ý, lao vọt ra hậu viện, dẫn truy binh đi xa, khiến đám người Từ cô cô có thể thoát thân.
Tôi hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nó: “Tẩm Chi, con không sợ ư?”.
“Từ cô cô già rồi, A Việt cô cô còn phải chăm sóc đệ đệ, muội muội”, Tẩm Chi cắn môi, con ngươi lóe sáng nhìn tôi, “Con có võ! Cha con đã dạy con cách phòng thân…”.
Đôi mắt nó buồn bã. Nó cúi đầu, tựa như đang nhớ cha mẹ chết trận ở biên quan.
Đứa bé này, nếu được sinh ra ở nhà bình thường, bình yên trưởng thành, chắc sẽ rất hạnh phúc.
Tôi bình tĩnh nhìn nó một lúc lâu, lẳng lặng ôm chặt lấy nó.
“Con chạy trốn rất nhanh đúng không?”, nó bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi chăm chăm, “Con biết cởi dây trói, cách trói của bọn họ không làm khó được con. Lúc trước phụ thân đã dạy con cách trói con mồi!”.
Ánh mắt nó vừa kiêu ngạo vừa đau thương.
“Tẩm Chi rất dũng cảm, dũng cảm như cha mẹ con vậy”, tôi mỉm cười, ngắm nhìn hai mắt nó, “Họ ở trên trời thấy con dũng cảm như thế, nhất định sẽ rất kiêu ngạo”.
Tẩm Chi cười, gật gật đầu, vùi mặt trong ngực tôi, hai vai khẽ run.
Tôi lặng lẽ vuốt mái tóc nó, tự hứa với mình từ nay về sau tôi sẽ không để nó chịu ấm ức nữa. Chỉ cần là thứ nó muốn, tôi sẽ cho nó bằng được!
Tôi giao ba đứa con của Ngọc Tú cho một ma ma đáng tin cậy chăm sóc.
Đứa con thứ và đứa con gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không biết mẹ đi đâu, chỉ khóc không ngừng.
Đứa con trai lớn Tống Tuấn Văn cũng đã biết chuyện, nhìn thấy tôi thì như thú dữ xông lên, bị cung nhân vội vã kéo lại.
Đối diện với ánh mắt hận thù của đứa bé, tôi không nói được gì.
Đây là lần đầu tiên tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt một người, đáy lòng dần lạnh thấu.
“Chăm sóc tốt cho mấy đứa bé, không có lệnh của ta, không được để ai đến gần chúng!”.
Tuấn Văn liều mạng giãy dụa, hai ma ma cơ hồ không giữ được nó.
Tôi mệt mỏi quay lưng đi, có lẽ, tôi không nên xuất hiện trước mặt nó nữa.
Phía sau vang lên tiếng kêu đau, tôi ngạc nhiên ngoảnh lại, thấy cổ tay ma ma tóe máu tươi, mà Tuấn Văn đã vọt đến trước tôi, chợt giơ tay đánh tôi.
“Ngươi hại chết mẹ ta!”, Tuấn Văn nhào tới trên người tôi, sức một đứa bé năm tuổi không đáng là bao, nhưng nó như thể phát điên lên.
Thị vệ chạy tới lôi nó đi, nó vẫn đá đánh la mắng.
Tôi được cung nữ đỡ dậy, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, trái tim đau khiến tôi gần như không đứng vững được.
Đứa con gái bị kinh sợ khóc thét lên, bé trai kia cũng khóc theo.
“Đúng thế, ta là người ác độc”, tôi lạnh lùng nhìn nó, “Tống Tuấn Văn, ngươi còn dám ồn ào nữa, ta sẽ giết đệ đệ ngươi; nếu ngươi không chịu ăn cơm, ta sẽ giết muội muội ngươi!”.
Tuấn Văn ngây người, sắc mặt tái nhợt, ngực phập phồng, không còn đá đánh nữa.
Tôi cười khổ, quay đầu đi thẳng, không nhìn thêm.
Phía điện Chiêu Dương xa xa, ánh đèn chập chờn, có bóng dáng cung nhân lui tới.
Từ lúc tôi bắt đầu ý thức được mọi chuyện đến nay, Chiêu Dương điện chưa từng vắng lạnh như lúc này.
Cô cô nói điện Chiêu Dương là cái lồng giam đẹp đẽ cao quý nhất thế gian.
Cung nữ cẩn thận dìu tôi, “Vương phi có muốn hồi cung nghỉ ngơi?”.
Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời đêm sáng rực. Đã mấy ngày rồi bầu trời vẫn thế.
Tính ra, Tiêu Kỳ hành quân thần tốc, lại không bị mưa ngăn, rất nhanh thôi chàng sẽ về.
Tôi không chần chừ nữa, thản nhiên nói: “Đến điện Chiêu Dương”.
Hồ Dao gầy như que củi, đờ đẫn ngồi trước gương, xõa tóc đen. Cung nữ đang gỡ búi tóc cho nàng, chuẩn bị đi ngủ.
Thấy tôi, cung tỳ vội khom mình hành lễ, lặng lẽ lui ra ngoài.
Hồ Dao quay đầu, đờ đẫn liếc tôi một cái, ngây ngốc cười, thần sắc hờ hững, lại quay người nhìn gương.
Tôi đi tới sau lưng nàng, nhìn nàng trong gương.
Gương mặt không trang điểm, xanh nhợt nhạt, hốc mắt hõm vào, hai mắt ảm đạm buồn thiu.
Trong điện Chiêu Dương u tịch chỉ còn tôi và nàng, lẳng lặng nhìn nhau qua tấm gương đồng lành lạnh.
Tôi đưa tay nắm lấy một sợi tóc nàng, tóc lọt qua khe tay, lạnh trơn như tơ. Nàng nhìn tôi vô thần, đúng như cung nhân đã nói, Hoàng hậu mất trí, cả ngày không nói gì, ngoại trừ Hoàng thượng thì không nhớ ai nữa.
Tôi vung tay lên, đoản kiếm trong tay áo lao ra đặt trên cổ nàng, lưỡi kiếm sắc lẹm, lóe lên gương mặt nàng.
Trong gương, đôi con ngươi lặng như chết của nàng co rụt lại.
“Còn biết sợ chết thì cũng không phải là điên thật”, tôi nhếch khóe môi, như cười như không.
Thần sắc Hồ Dao thay đổi, con ngươi sáng lên, lạnh lẽo.
Người khác tin nàng mất trí, điên dại, nhưng tôi không tin. Hồ Dao là người giống tôi, cho dù chết cũng phải trợn tròn mắt.
Tôi không tin nàng biết dùng phương pháp nhát gan này để trốn tránh. Điên dại chỉ là cách tự vệ của nàng mà thôi.
Nàng không giống Tử Đạm, nàng sợ chết, nàng còn muốn sống, có lẽ còn muốn trả thù tôi.
“Hồ Quang Liệt bình an vô sự, đang dẫn quân về kinh theo Vương gia”, kiếm trong tay tôi nhích gần thêm vào, dán lên cổ nàng, “Hồ gia trung thành với chủ, tội trước kia có thể miễn, sau này vinh hoa phú quý không phải lo lắng. Ngươi có thể an tâm đi rồi”.
Hồ Dao bình tĩnh nhìn, chợt ngẩng đầu cười to, “Thay ta cung chúc Vương gia, chúc mừng nghiệp lớn của ngài đã thành, giang sơn thống nhất… Các người hoàn thành Đế nghiệp, ta và Hoàng thượng cùng tới hoàng tuyền làm một đôi phu thê thanh tịnh! Từ đó thanh toán mọi ân oán, không bao giờ gặp lại nữa!”.
Hay cho câu thanh toán mọi ân oán, không bao giờ gặp lại.
Hồ Dao hiểu tôi. Nếu không phải thế sự trêu ngươi, chúng tôi thực sự sẽ thành tri kỷ.
Tôi cho kiếm vào vỏ, cười nhạt, “Đường đến hoàng tuyền xa xôi, không cần phải đi đâu, các ngươi vẫn có thể làm một đôi phu thê thanh tịnh”.
Hồ Dao bỗng nhiên mở to mắt.
“Quên đi thân phận, dòng họ, thân tộc, những gì đã trải qua, từ nay về sau, trên đời không còn Hồ Dao, Tử Đạm, chỉ có một đôi vợ chồng bình thường chốn dân gian”, tôi đưa mắt nhìn nàng, chầm chậm nói từng câu từng chữ, “n oán hãy chôn vào quá khứ, núi cao nước chảy dài, không yêu không hận”.
Hồ Dao đứng lên, thân thể khẽ run, “Ngươi không sợ ta sẽ báo thù, không sợ lưu lại hậu hoạn, phá hoại nghiệp lớn của ngươi?”.
Tôi mỉm cười, “Hôm nay có thể thả các ngươi, ngày sau đương nhiên có thể giết các ngươi”.
Nàng không nói, ánh mắt sâu như muốn nhìn thấu tôi.
Tôi cũng trầm tĩnh nhìn nàng, nhìn nữ nhân bị tôi giết mất con, nữ nhân sắp đi cùng Tử Đạm, chung sống quãng đời còn lại.
“Cho dù ngươi bỏ qua cho chúng ta, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi”, nàng quật cường ngẩng mặt lên.
“Ta không cần bất kỳ kẻ nào tha thứ”, tôi cười. Đối diện một nữ tử hiểu chuyện như thế, tôi có thể thoải mái nói ra sự thật, “Thả ngươi đi cũng chỉ vì ngươi là thê tử của Tử Đạm. Nửa đời sau còn nhiều gian khó, chỉ có ngươi ở bên cạnh làm bạn, bảo vệ huynh ấy mới coi như bù đắp được những đáng tiếc kiếp này”.
“Ngươi vì chàng mà phản bội Vương gia?”, ánh mắt Hồ Dao biến ảo, vẻ không hiểu, “Vương gia làm sao có thể cho phép ngươi buông tha chúng ta?”.
Tôi nhíu mày, không muốn giải thích nhiều với nàng, chỉ thản nhiên nói: “Họ Vương có căn cơ lâu đời, cho dù là Vương gia muốn cũng không thể nắm được hết trong tay. Sau tối nay, càn khôn sẽ lật, Đế hậu có mệnh của Đế hậu. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, từ nay ngươi không phải là Hồ Dao, huynh ấy cũng không phải Tử Đạm”.
Tôi lạnh lùng nhìn nàng, “Nếu như các ngươi không quên được… giết một đôi dân phu dân phụ cũng không phải chuyện gì khó”.
Hồ Dao nheo mắt, môi mỏng nhếch lên, “Ngươi có thể bỏ qua cho chúng ta, tại sao ngày đó lại không bỏ qua cho một đứa bé?”.
Tôi cười nhẹ, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, “Ngày đó nếu giữ mạng cho tiểu Hoàng tử, đường sống này chẳng phải sẽ bị tiết lộ sao? Há còn có ngày hôm nay nữa? Ta hao tổn tâm cơ buộc Tử Đạm sống sót cũng chỉ vì ngày hôm nay”.
Vì ngày này, tôi đợi đã lâu. Tôi đã đồng ý với huynh ấy, một ngày nào đó sẽ cho huynh ấy tự do, để huynh ấy thoát khỏi chốn cung đình này, mai danh ẩn tích.
Tôi cũng từng mong mỏi có một ngày như thế, cùng người mình yêu quy ẩn, xây nhà đơn sơ, sớm chiều bên nhau. Không còn máu tanh, không còn mưu quyền, không có nghiệp bá, chỉ có tôi và chàng cầm tay nhau đến già.
Tâm nguyện này, vĩnh viễn bị giấu trong nơi sâu thẳm đáy lòng, không bao giờ có cơ hội thực hiện nữa.
Hồ Dao chấn động, cuối cùng thở dài, “Trước kia, ngươi vì Vương gia ruồng bỏ chàng, bây giờ lại vì chàng mà phản bội Vương gia… Thế gian sao lại có nữ nhân vô tình như ngươi!”.
“Vương Huyên chưa từng phản bội bất kỳ ai”, tôi chậm rãi giơ tay lên, đặt trước ngực trái, “Ta chỉ trung thành với trái tim của mình”.
Hồ Dao bất ngờ, nhìn tôi chăm chăm.
Cuộc đời này của tôi đã chiếm hết mọi vinh quang: sinh ra trong thế gia quyền quý, gả cho người như chàng, sinh con cho chàng, lưu danh Hoàng hậu cho đời sau… Trời cao thiên vị tôi như thế, nếu nói trong lòng còn có gì thương tiếc, tôi chỉ có chút tiếc nuối nhỏ nhoi với mây trắng, giang hồ ngoài cửa cung, một giấc mộng không bao giờ chạm đến được.
Đây cũng là tâm nguyện nuối tiếc cả đời của cô cô, của những nữ tử cao cao tại thượng bao đời nay.
Năm xưa Thái tổ giết vua đoạt vị, tru diệt Hoàng thất tiền triều, già rồi các Hoàng tử lại tranh đấu vì đế vị, dẫn đến máu đẫm cung đình, thảm họa liên tiếp. Thái tổ sợ hãi, lo lắng báo ứng sẽ đến, tương lai con cháu cũng lâm vào họa như tiền triều. Lên ngôi bốn năm, Thái tổ hạ lệnh tu sửa Tây cung, kiến tạo ba cung, chín điện, mười hai lầu các, mái ngói cong, trùng trùng điệp điệp, trang hoàng lộng lẫy. Song, dưới tầng tầng lớp lớp mái ngói che đậy này, Thái tổ Hoàng đế đã khổ tâm mở một con đường sống cho hậu thế. Trong điện Sùng Minh có một đường hầm bí mật, nối thẳng đến một nơi an toàn ngoài cung, tránh được việc binh đao, lúc lâm nguy có thể giữ được mạng.
Bí mật này được truyền miệng qua các triều đại, đời đời kiếp kiếp đều do những người thần phục Hoàng thất, tận trung bảo hộ.
Đến đời Thuận Huệ đế, bí mật này rơi vào tay Minh Khang Thái hậu họ Vương.
Minh Khang Thái hậu tính đến nay là nữ nhân kiệt xuất nhất của họ Vương, cả đời dốc sức phò tá hai vị Hoàng đế, bình định loạn chư Vương, củng cố quyền uy họ Vương, đưa quyền lực gia tộc lên đỉnh cao. Từ sau đó, bí mật điện Sùng Minh trở thành bí mật của họ Vương. Mãi đến lúc trước khi đi, phụ thân mới nói bí mật này cho tôi. Lúc ấy tôi từng bỏ ngoài tai, có chút cảm giác coi thường mật đạo mà Thái tổ Hoàng đế tỉ mỉ chế tạo.
Cho đến khi Tử Đạm lên ngôi, lâm vào hoàn cảnh khốn khổ đau thương, tôi mới dần hiểu ra được nỗi khổ tâm của Thái tổ Hoàng đế, cũng hiểu được nỗi lòng tuổi già cô đơn của người. Mật đạo này, không chỉ là một đường sống, mà là con đường mà vị Đế vương ở đỉnh cao quyền lực hướng tới.
Vì cuối đường, là tự do và tái sinh.