edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Cái chết của Ngọc Tú không hề khiến Tống Hoài n dừng bước.
Tôi không biết, vào khoảnh khắc lúc Ngọc Tú nhảy xuống, tiếng kêu xé lòng kia có phải là phát ra từ sự hối hận trong thâm tâm hay không.
Bảy năm kết tóc, e là chỉ đổi lấy được một chút đau thương, Ngọc Tú cũng sẽ cảm thấy an ủi.
Đứng trước cửa phòng từng giam cầm nàng, nước mắt tôi khô cạn. Bọn trẻ đã mệt, đều ngủ cả, Tống Hoài n lại phát động một cuộc tiến công khốc liệt hơn.
Ngọc Tú, đêm nay ai sẽ khóc vì ngươi?
Tôi bịt chặt miệng, không để cho mình nghẹn ngào lên tiếng. Nhìn về phía tường thành xa xa, ánh lửa đang hừng hực.
Hoàng cung tượng trưng cho quyền lực vô biên đang ngập chìm trong ánh lửa, lay động trong tiếng chém giết.
Nơi xa, dưới mái hiên có một bóng người thoáng hiện ra, rồi lại ẩn vào trong bóng tối.
“Vương Phúc”, tôi đứng dậy gọi ông ta. Lúc này đây, người dám tự tiện đi vào chỉ có thể là lão tổng quản trung thành ấy.
Vương Phúc xuất hiện sau cột trụ, cúi đầu tiến tới hành lễ, “Lão nô quấy nhiễu Vương phi rồi”.
Tôi đi ra hành lang, ánh trăng sáng lạnh chiếu lên người, “Đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”.
“Mọi chuyện đã xong, mười tám tử sĩ sẵn sàng đợi lệnh”, Vương Phúc tuy mập mạp nhưng lúc này lại không có chút chậm chạp nào, hành tung thậm chí còn nhanh nhẹn khác thường. Ai có thể nghĩ tới một lão giả mập mạp lại là đệ nhất cao thủ ngự tiền chứ?
Tôi thản nhiên nói: “Ngươi ở trong cung lâu năm, bây giờ tuổi tác đã cao rồi, cũng nên hồi hương nghỉ ngơi đi”.
“Lão nô không đi”, Vương Phúc bất ngờ, cúi đầu nói, “Từ hai mươi năm trước lão nô đã không có nhà, sau này sẽ cố gắng làm việc cho Vương phi, thỉnh Vương phi khai ân giữ lão nô ở lại”.
“Nếu như ta nhớ không nhầm, ngươi còn có một đứa con gái ở Thanh Châu đúng không?”, tôi đưa mắt nhìn ông ta, khẽ mỉm cười, “Nàng rất tốt, đã lấy chồng sinh con. Gia phụ đã an bài cho nàng gả vào một gia đình giàu có, cha mẹ chồng hiền đức, vợ chồng tình thâm. Chỉ là, nàng không biết ngươi vẫn còn sống”.
Hai vai Vương Phúc khẽ run, đầu cúi không rõ thần sắc.
Tôi khẽ thở dài, “Ngươi làm việc cho họ Vương lâu năm như thế, ta cũng không có gì báo đáp. Lần này, ngươi đi theo họ, tất sẽ không trở về, cứ ở lại cố hương mà tĩnh dưỡng tuổi già. Những báu vật trong cung Vạn Thọ, ngươi mang hết đi, ngoại trừ dàn xếp cho hai vị chủ tử thì số còn lại chia cho mọi người… Nếu họ chết thì chia cho người nhà họ”.
Vương Phúc đột nhiên quỳ xuống, đỉnh đầu tóc trắng xóa gõ nhẹ trên nền đất, “Vương phi đại ân, lão nô có chết cũng không báo đáp được”.
Tôi nghiêng người, hốc mắt nóng lên.
Trong điện Càn Nguyên, ánh nến mờ ảo. Tử Đạm vẫn cố ý buông rèm trắng để tang cho tiểu Hoàng tử.
Tôi đứng sau rèm, lẳng lặng nhìn. Bên cạnh huynh ấy, sách vở bản thảo lộn xộn rơi đầy đất, bàn tay không ngừng múa bút, trên trán hơi có mồ hôi. Con người ôn hòa như ngọc này, cho dù tóc đã phai sương, dung nhan vẫn không già đi.
Nếu ở nơi thế ngoại đào nguyên, hẳn là tao nhã như tiên nhân.
Gió thổi qua cửa sổ, thổi một tờ giấy trên bàn bay xuống mặt đất. Tôi bước ra, cúi người nhặt lên, vết mực chưa khô trên giấy thấm vào tay.
Huynh ấy hững hờ ngước mắt, chỉ nhìn tôi một cái rồi cúi đầu viết tiếp.
“Tử Đạm”, tôi nhẹ giọng gọi tên huynh ấy.
Huynh ấy vẫn viết , không ngước mắt, chỉ thản nhiên nói: “Vương phi có chuyện gì?”.
Tôi im lặng một lúc lâu, bình tĩnh nói từng chữ, “Tử Đạm, muội muốn huynh lập tức viết chiếu nhường ngôi”.
Cổ tay Tử Đạm run lên, ngòi bút ứ một giọt mực đậm trên giấy.
Huynh ấy chậm rãi để bút xuống, bi thương cười một tiếng, “Đây coi như là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho muội?”.
Tôi mím môi không nói, gắng sức khắc chế gương mặt, không để lộ đau buồn.
Tử Đạm ngưng mắt nhìn, dần dần ngừng cười, ánh mắt nguội lạnh theo.
Huynh ấy lấy ra một cuộn vải vàng trong đống giấy tờ trên bàn, cầm chắc, giơ tay đưa đến trước mắt tôi.
“Cầm đi”, Tử Đạm nở nụ cười nhạt, ánh mắt trống rỗng, “Đã viết xong cho muội từ lâu, chỉ chờ ngày hôm nay”.
Vương Phúc hiện thân, tiến nhanh lên cầm lấy chiếu thư, đưa cho tôi.
“Trên con đường lớn tuyển người hiền tài, thế rồng thất thường, từng gia tộc thay nhau, chư Vương giúp đỡ, trước nay vẫn vậy. Trẫm tầm thường mê muội, làm hỏng nền hưng thịnh bao đời. Nay Dự Chương Vương phụ chính thiên tài thánh đức, xuất sắc hơn người, từ tốn khiêm nhường, mở mang biên cương, gìn giữ xã tắc, tái tạo thiên triều; hơn nữa, long nhan anh khí, bẩm sinh tư thái khác người, là gương cho quân dân, sáng như nhật nguyệt; vì thế điềm lành xuất hiện khắp bốn bề, đại biểu cho thiên mệnh, cho nguyện vọng muôn dân, thỉnh ban ngôi cửu ngũ. Nhớ đại nghĩa muôn đời, nghĩ ước vọng của người và trời, ta nhường ngôi làm Vương, noi theo thời Đường Ngu”.
Cửu ngũ: hào 95 trong quẻ càn, tượng trưng cho ngôi vua.
Đường Ngu: Đường – một triều đại trong truyền thuyết, do vua Nghiêu lập nên; Ngu – tên triều đại trong truyền thuyết do vua Thuấn lập nên. Theo huyền thoại, Nghiêu tìm đến Thuấn, một nhân vật tài giỏi và hiếu thuận để thay thế mình. Sau đó, Thuấn cũng nhường ngôi cho người lập công trị thủy là Hạ Vũ. Huyền thoại về vua Nghiêu, Thuấn được xây dựng để tôn vinh những bậc thánh chúa đời xưa lấy đạo chí công để trị quốc, chứ không lấy thiên hạ làm của riêng mình.
Tôi ngước mắt, cùng Tử Đạm nhìn nhau, hai người cách nhau năm bước, chỉ năm bước, nhưng là khoảng cách ân oán một đời.
“Hoàng thượng thánh minh”, tôi cúi đầu, quỳ xuống, lạy ba lạy.
Vương Phúc cũng lập tức quỳ xuống, dập đầu.
“Ngươi đã thỏa mãn tâm nguyện, trẫm cũng không làm phiền nữa, chỉ cần một chén rượu”, Tử Đạm vẫn cười, ánh mắt đã hóa thành tro, “Chẳng qua là văn chương vô tội, xin cho những cuốn sách này tồn lưu nhân thế”.
Huynh ấy cứ như vậy giao mình cho tôi, không phòng ngự, không chống cự.
Một chén rượu, sao mà quyết tuyệt.
Đột nhiên, tôi không nhìn rõ gương mặt huynh ấy, trước mắt trở nên mơ hồ. Giật mình nhận ra lệ sắp rơi.
Tôi gật đầu, giơ tay vỗ ba cái.
Vương Phúc bưng khay ngọc vào điện, trên khay có một chén rượu ngọc lục bích, rượu màu hổ phách, nhẹ tỏa mùi hương.
Tôi bưng chén ngọc lên, rưng rưng cười nói: “Tử Đạm, muội nhờ chén rượu này đưa huynh lên đường”.
Huynh ấy đứng lên, bước từng bước tới trước mắt tôi, khóe môi vẫn nở nụ cười thong dong.
“Đa tạ”, huynh ấy nhận chén ngọc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nước mắt tràn mi, lăn xuống mặt tôi, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
“Nếu có kiếp sau, huynh có muốn nhớ được muội?”, tôi hỏi Tử Đạm.
Tử Đạm cười lắc đầu, lui về phía sau mấy bước, giọng khẽ run, “A Vũ, ta nguyện cuộc đời này chưa bao giờ biết muội!”.
Tôi nhắm nghiền hai mắt, tim như bị mũi tên xuyên thủng.
Tử Đạm loạng choạng tựa vào án, khàn giọng cười.
Tôi không đè nén được nỗi đau trong lòng nữa, tiến lên ôm chặt lấy huynh ấy.
Đây là bờ vai quen thuộc từ nhỏ, giống phụ thân, giống ca ca, nhưng lại vẫn khác biệt… Mùi huân hương quen thuộc trên áo Tử Đạm quanh quẩn bao lấy tôi, như thể tách chúng tôi ra khỏi thế gian này.
Tôi vùi mặt trong ngực huynh ấy, ngửi hương thơm trên áo lần nữa, nức nở nói: “Bất kể sau này gặp phải chuyện gì, huynh cũng cần kiên cường sống, quý trọng người bên cạnh”.
Thân thể huynh ấy chấn động, giơ tay muốn đẩy tôi ra, nhưng đã không còn khí lực.
“Tử Đạm, muội sẽ nhớ huynh, sẽ mãi nhớ”, ngón tay tôi nhẹ vuốt tóc mai Tử Đạm, giống như ngày nhỏ chơi đùa, huynh ấy thường để tôi búi tóc cho.
Chén rượu kia giúp huynh ấy ngủ say hai ngày, đợi đến khi tỉnh lại sẽ là một vùng đất khác, vĩnh viễn thoát khỏi Hoàng cung.
Thuốc bắt đầu phát tác, khiến cho thần trí của huynh ấy không còn tỉnh táo, nhưng huynh ấy lại gắng mở to hai mắt, nhìn tôi chăm chăm, đôi môi mỏng run run.
“A Dao còn đang chờ huynh, sách của huynh, muội sẽ để nó lưu truyền đời sau”, tôi rưng rưng ngắm nhìn gương mặt trước mắt. Đây là lần cuối cùng rồi, từ này về sau sẽ không còn nhìn thấy, không còn chạm tới nữa. Một con người tốt đẹp như vậy, đáng được một nữ tử kiên trinh ái mộ. Tự do mà bao người không tiếc tính mạng đuổi theo đang ở trước mắt huynh ấy.
Ánh mắt Tử Đạm mê mang, một dòng nước mắt chảy dài xuống gương mặt, rốt cuộc ngất đi.
“Khẩn cầu chủ thượng mau cho xuất phát, không thể chần chừ thêm nữa!”, Vương Phúc lo lắng thúc giục.
Tôi giao Tử Đạm cho ông ta, buông tay, lui về sau một bước, “Vương Phúc, mọi chuyện phó thác cho ngươi, về sau hãy bảo trọng”.
Vương Phúc quỳ rạp xuống đất, nặng nề khấu đầu, “Lão nô bái biệt Vương phi!”.
Phía cửa Thừa Thiên ánh lên ngọn lửa, tiếng chém giết càng lúc càng to.
Chợt một mũi tên bén nhọn phá không lao tới.
Phương đông hé sắc, trời bắt đầu sáng.
Tôi đứng lại ngay giữa đường, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về bầu trời xa xa, lòng đột nhiên rộn ràng.
Mũi tên này tới quá mức đột ngột, như thể đâm thủng lòng tôi, chẳng lẽ là…
“Vương phi cẩn thận, tường thành đang giao chiến!”, thị nữ đuổi theo, không quản tôn ti ngăn cản tôi.
“Là chàng, là chàng tới”, thốt lên một câu, tôi cũng không còn khắc chế được bản thân nữa, tuy đã cắn chặt môi, nhưng người vẫn run rẩy.
Thị nữ lo sợ đỡ lấy tôi, tôi phất tay áo đẩy nàng ra, chạy nhanh đến đầu tường thành.
Chân vô lực, nhưng tôi cảm giác mình chưa bao giờ chạy nhanh như thế.
Đầu tường là cảnh chém giết thảm thiết.
Song, phản quân dưới thành đang quay về phía sau. Nơi xa, phảng phất như có gì đó xôn xao, mơ hồ nghe thấy tiếng huyên náo, tiếng gào thét, kèn lệnh kinh thiên động địa vang tới từ hướng đông nam. Tiếng động càng lúc càng lớn, ngay cả tôi đứng trên tường thành cũng cảm giác được một tiếng vang ầm ầm từ mặt đất vọng lên.
Hướng kia chính là hướng cửa đông kinh thành, cũng là hướng đại doanh thành Đông.
Ngụy Hàm sải bước chạy tới.
“Hồ soái tấn công vào thành!”, một giáo vệ xông lên đầu tường, thở hồng hộc, “Bình Lỗ Nguyên soái Hồ Quang Liệt dẫn quân tiên phong đánh vào cửa đông, Xa Kỵ tướng quân Tạ Tiểu Hòa đã đến ngoài Hoa môn, Vương gia đích thân tới ngoài thành tiếp chưởng quân Đông doanh, thế trận của phản quân đang đại loạn!”.
Lời vừa dứt, phía sau hoan hô như sấm động.
Chàng thực sự đã trở lại, sớm hơn, nhanh hơn dự liệu của tôi!
Tôi cắn môi, trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Xa xa ánh lửa nổi lên, những tiếng kêu ầm ĩ vọng tới, chợt nghe thấy có người đang bỏ chạy trong đám phản quân hét lên: “Tống Hoài n làm phản, đốt thành bức vua thoái vị!”, “Dự Chương Vương điều quân trở về bình định!”.
“Vương gia cuối cùng cũng tới!”, Ngụy Hàm cười to, đưa tay cởi mặt nạ, vết sẹo đỏ ánh lên dưới bóng lửa khiến người nhìn phải giật mình. Nếu không phải mọi người liều mạng thủ vững, chỉ e chúng tôi không chờ được Tiêu Kỳ về.
Tôi nhìn hán tử này, đột nhiên nói: “Lúc này nói thắng vẫn còn hơi sớm”.
“Vương phi nói là thừa thế truy kích?”, Ngụy Hàm ngẩn ra.
“Không, ta muốn để cho phản quân vào cung”, tôi mỉm cười.
Ngụy Hàm mở to hai mắt, “Cái gì?”.
Tôi không cười nữa, gằn từng chữ, “Tội hành thích vua vẫn cần phải có người gánh”.
Ngụy Hàm cả kinh, “Vương phi nói là mượn đao giết người, Hoàng thượng…”.
“Hoàng thượng đã để lại di chiếu, một khi ngự long bay lên trời, cũng là lúc Dự Chương Vương kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước”, tôi quay đầu nhìn về phía Hoa môn, chậm rãi nói: “Chúng ta đánh ra ngoài Hoa môn hội hợp với Tạ Tiểu Hòa, đồng thời mở cửa Thừa Thiên cho Tống Hoài n dẫn binh đánh vào”.
Ngụy Hàm đột nhiên quay đầu nhìn về phía điện Càn Nguyên. Nơi đó đã dày đặc khói, cả cung điện chìm trong lửa lớn, không chỉ mình điện Càn Nguyên, mà điện Chiêu Dương cũng thế.
Ánh lửa chứng minh Vương Phúc đã đưa họ đi, tẩm cung Đế hậu cháy, mọi dấu vết cũng bị xóa.
Hánh thích vua, bức vua thoái vị, tội lớn ngập trời này sẽ rơi xuống đầu Tống Hoài n.
Giờ Mão canh ba, quân vây Hoa môn tan rã.
Phản tướng vây ở Hoa môn quy hàng Xa Kỵ tướng quân Tạ Tiểu Hòa.
Bàng Qúy dẫn Thiết y vệ đi trước mở đường, che cho loan giá của tôi và xa giá Thái hậu chạy đến Hoa môn. Ngụy Hàm dẫn quân thủ vệ phía sau, vờ như cửa Thừa Thiên đã bại, không ngừng lui, dẫn Tống Hoài n đánh vào cửa cung. Điện Càn Nguyên và Chiêu Dương rừng rực ánh lửa, bầu trời Hoàng cung đỏ như máu.
Cửa cung uy nghiêm huy hoàng ngày xưa đã không còn có thể ngăn cản giết chóc. Loan giá rời khỏi cửa cung, vứt chết chóc và khói lửa phía sau. Tôi ôm chặt đứa bé trong lòng, một tay nắm bàn tay nhỏ bé lành lạnh của Tẩm Chi, mặc nhiên nhìn về cửa cung, lòng tràn đầy thê lương.
Xe lao nhanh trên đường, hai nhóm thiết kỵ hộ giá trái phải, chúng tôi bình an rời đi.
Vừa ra khỏi cửa cung, hai bên đường đều là những cánh tay chân cụt, nơi nơi máu chảy, xác chết chất đầy, vô cùng thảm thiết. Tôi đã quen thấy đầu rơi máu chảy, nhưng lúc này vẫn cảm thấy tay chân lạnh băng, vội kéo rèm xuống, chỉ sợ Tẩm Chi thấy cảnh này.
Tẩm Chi lặng lẽ ngồi bên trái tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, người vẫn trấn an như thường. Đứa trẻ trong ngực cũng ngủ say, không biết chuyện đang xảy ra. Trong lúc nó chìm vào giấc mộng, phụ thân nó đang độc thân đi về đường cùng, sắp cách biệt nó. Đứa bé vừa mất mẫu thân, lại sắp mất phụ thân, tương lai không biết sẽ ra sao?
Tiêu Tiêu và Triệt nhi của tôi lúc này có đang ngủ? Có được mạnh khỏe? Đã lâu rồi không thấy chúng.
Lòng chua xót. Trải qua mấy phen sinh tử, đạp trên máu thịt bao người, cuối cùng đổi lấy cả nhà đoàn tụ. Trận giết chóc này sẽ là trận cuối.
Tôi từng thấy quá nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ chết theo quyền thế, con cái của tôi quyết không rơi vào bi kịch như thế, tôi muốn chúng trở thành những đứa bé hạnh phúc nhất thế gian.
Xe loan dừng lại. Tôi vén rèm lên, chợt trông thấy tinh kỳ chữ “Tạ” bay phấp phới trong gió sớm.
Một thiếu tướng quân mặc áo giáp cưỡi ngựa, mũ sắt tua đỏ giục ngựa chạy về phía chúng tôi.
“Là Tiểu Hòa tướng quân!”, Tẩm Chi ngước mắt kêu lên, gương mặt lập tức ửng hồng.
Đôi con ngươi sáng bừng lên của nó chiếu vào nụ cười mỏi mệt của tôi, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Đi đi”, tôi buông tay ra, để cho Tẩm Chi nhảy xuống xe, liều lĩnh chạy về phía thiếu niên cưỡi bạch mã cầm ngân thương kia.
Ngày xưa ở Huy Châu, tôi cũng giống như nó, chạy như điên đến trước ngựa Tiêu Kỳ… Vẫn là buổi nắng sớm, quen thuộc như thế, xa xôi như thế…
Cung nhân đi theo bế đứa bé cho tôi, đỡ tôi bước xuống xe loan.
“Mạt tướng cứu giá chậm trễ, làm Vương phi chấn kinh, tội đáng muôn chết!”, Tạ Tiểu Hòa xuống ngựa tham bái.
Lúc này đại quân đã tới, phu quân tôi mong ngóng lâu nay đã ở bên cạnh, hoàng đồ nghiệp bá trong lòng tay… Song mắt vẫn thấy máu đỏ thây phơi, cung đình chìm trong ánh lửa cuồn cuộn, người chết hài cốt chưa lạnh, con thơ còn nằm trong tã. Lòng tôi khó mà vui vẻ, chỉ còn lại thê lương mệt mỏi.
“Mẫu phi không vui sao, phụ Vương đã về cứu chúng ta!”, Tẩm Chi nắm chặt tay tôi, đôi mắt trong suốt, quay đầu nhìn Tạ Tiểu Hòa, “Có Tiểu Hòa ca ca ở đây, mẫu phi không cần lo lắng!”.
Tạ Tiểu Hòa nhìn Tẩm Chi, gật đầu mỉm cười, ngẩng lên nhìn tôi vẻ lo lắng.
Tôi lên tinh thần, mỉm cười với họ.
Thấy xa giá Thái hậu phía sau, lại không thấy ngự liễn Đế hậu, Tạ Tiểu Hòa vội hỏi: “Phản quân đánh vào cửa cung rồi, Hoàng thượng đã thoát ra ngoài chưa?”.
Tôi nghiêng mặt, hốc mắt nóng lên, “Đó là tôn nghiêm Hoàng gia… Hoàng thượng và Hoàng hậu không muốn trốn đi, thề sống chết cùng Hoàng thành”.
Trước mắt xẹt qua ánh mắt trước khi đi của Tử Đạm, tôi quay mặt đi chỗ khác, không nói được nữa.
Lời nói với Tạ Tiểu Hòa là giả, nhưng đau lòng là thật.
Muốn qua mắt Tiêu Kỳ, lừa gạt người đời, trước tiên tôi phải lừa được bản thân mình. Từ khoảnh khắc buông tay ra, tôi đã khiến huynh ấy chết, chết trong lửa cháy hừng hực, những chuyện cũ theo đó mà hóa thành tro bụi.
Tạ Tiểu Hòa đứng lặng chốc lát, mời tôi và Thái hậu di giá đến trong doanh tạm lánh. Tôi gật đầu, đang định xoay người lên xe loan thì chợt thấy một binh sĩ cưỡi ngựa chạy đến báo: “Nghịch thần Tống Hoài n quyết chiến không hàng, dẫn hơn trăm thân binh thoát ra từ cửa Sùng Cực, bỏ chạy về phía nam. Hồ soái đã rời thành đuổi giết, trong cung được bình định, Vương gia đã tới ngoài cửa Thừa Thiên”.
Tôi và Tạ Tiểu Hòa liếc mắt nhìn nhau, đều chấn động.
Tống Hoài n bị bao vây kín lại vẫn có thể ra khỏi thành, chạy trốn khỏi thiên la địa võng của Tiêu Kỳ.
Loạn trong cung đã định, tôi dừng chân nhìn Hoàng cung bị bao phủ trong màn khói dày đặc, phân phó xa giá hồi cung.
Tiêu Kỳ đến cửa Thừa Thiên rồi, tôi muốn ở trên điện Thiên tử chờ chàng trở về, tận mắt thấy chàng quân lâm thiên hạ.
~~~~~~~
Tử Đạm viết chiếu hay lắm, văn phong súc tích, toàn câu bốn chữ, nhưng mà có quá nhiều ý nghĩa nên dịch xuôi ra nhìn nó “be bét” thế kia, mong bà con thông cảm!