Nghiệt Đồ Không Thể Nuông Chiều

Dù biết Đế trận cùng Đế binh của Sở gia không đủ làm tổn thương chính mình, nhưng vì tránh lãng phí thời gian, Dạ Uyên vẫn là thi triển Định Thân Thuật lên người bọn họ.

Trong nháy mắt, đám tu sĩ đang vây quanh y liền cảm thấy toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có đôi mắt là có thể chuyển động, phảng phất biến thành một pho tượng sống, triệt để hóa đá.

Chứng kiến một màn này, con ngươi co rụt lại, khẽ cắn răng, Du Thuần liền dứt khoát xoay người, muốn tự mình đi khởi động trận pháp.

Tiếc rằng, hoàn toàn không cho bà cơ hội này, Dạ Uyên nhẹ nhàng phất tay, uy áp đến từ thượng thần đã phô thiên cái địa, trực tiếp bao phủ lấy bà. Tựa như một ngọn núi lớn, khiến bà không chống đỡ được mà ngã khụy.

Thế nhưng, rõ ràng đang bị bị trấn áp trên đất, Du Thuần vẫn không hề sợ hãi chút nào, trái lại, sự căm phẫn trong lòng còn càng lúc càng dâng cao: "Trả thù? Các ngươi có tư cách gì để trả thù?"

"Bản thân rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, khó khăn lắm mới có thể trở về, lại phát hiện thê tử không chỉ bị người lăng nhục, mà còn bị giam cầm, bắt ép sinh ra nghiệt chủng, đổi lại thành ngươi, ngươi sẽ làm gì? Ngươi có thể không hận, không điên cuồng sao?"

"Đối với nghiệt chủng này, phu quân ta không chỉ không lập tức giết chết, mà còn giữ mạng cho hắn, nuôi hắn nhiều năm, đó chẳng cũng đã là sự nhân từ lớn nhất rồi!"

Từ trong miệng Du Thuần biết được bí mật kinh thiên này, đám tu sĩ xung quanh ngoại trừ kinh thán, nhất thời cũng không khỏi cảm thấy tán đồng với những gì nàng nói.

Bàn tay bóp lấy cổ họng của Sở Kinh Hàn hơi thả lỏng, trầm mặc một lúc, Dạ Uyên chỉ đạm mạc hỏi một câu: "Vậy Sở Cảnh Lung thì sao?"

"Ngươi bị cưỡng ép, bị giam lỏng, rất đáng thương, cho nên, đồ nhi của ta bị bá phụ đánh đập tra tấn, bị chính mẫu thân của mình sống sờ sờ mổ ngực, cướp đoạt Kiếm Cốt cùng Thất Khiếu Linh Lung Tâm, đều là hắn đáng phải nhận sao?"

Mấy vạn năm ẩn cư, Dạ Uyên đã rất lâu chưa từng có cảm giác tức giận như thế này.

Bởi vì chỉ cần nghĩ đến số linh đan diệu dược năm năm qua bản thân dùng để bồi bổ cho Sở Cảnh Lung, đều bởi vì khối xương cốt bị lấy mất kia mà trở thành một đống phế phẩm không chút dinh dưỡng, y liền có xúc động muốn ăn thịt người.

"Ngươi nói ngươi sinh ra hắn, đều là do bị ép buộc... Vậy ngươi có từng hỏi hắn, nếu được lựa chọn, hắn có cam tâm tình nguyện trở thành nhi tử của ngươi, bị ngươi đưa đến thế giới chết tiệt này, chịu đủ hành hạ, giày vò hay không?"

Dạ Uyên vừa chất vấn, Du Thuần liền không khỏi sửng sốt một chút, há to miệng, nhưng lại không biết nên phản bác từ đâu.

Vốn cũng không trông chờ đối phương sẽ tỉnh ngộ, ánh mắt Dạ Uyên đã lần nữa chuyển dời đến trên người Sở Kinh Hàn.

"Giống như các ngươi vẫn luôn cảm thấy, năm đó bản thân tha mạng cho Cảnh Lung, để hắn sống nhiều thêm mấy năm, là chuyện rất đỗi nhân từ..."

"Nên hôm nay, ta sẽ không giết các ngươi, trái lại, còn sẽ ban cho các ngươi một ân huệ to lớn."

"Sư tôn..." Có ký ức kiếp trước, nên giờ phút này, Sở Cảnh Lung cũng đã biết được, kế tiếp Dạ Uyên sẽ làm gì...

Quả nhiên, dưới sự chú mục của đám người, theo Dạ Uyên chầm chậm xòe tay, trong lòng bàn tay y, cũng đã đột ngột nhiều ra một viên đan dược màu xanh sẫm, bên ngoài lưu chuyển từng sợi hắc khí, cho người ta cảm giác bất tường.

Đáy mắt lạnh lẽo, không để ý đến sự giãy giụa của Sở Kinh Hàn, Dạ Uyên cũng đã trực tiếp cưỡng chế, để ông ta nuốt viên đan dược này vào.

Cho đến khi đan dược đã hoàn toàn tan ra, hòa vào phế phủ, y mới giống như đối đãi với rác rưởi, ném ông ta sang một bên.

"Ngươi đã cho phu quân của ta ăn thứ gì?!!" Nhìn thấy một màn này, con ngươi như muốn nứt ra, Du Thuần liền giận dữ thét lên.

Chỉ có điều, âm thanh vừa dứt, cổ họng của bà cũng đã bị bóp chặt, sau đó liền giống như Sở Kinh Hàn vừa rồi, bị cách không kéo tới trước mặt Dạ Uyên.

Tịnh Thủy Đan, một loại đan dược có tên rất nhẹ nhàng, cũng rất thanh nhã, nhưng đã từng là ác mộng khiến cả lục giới phải sợ hãi.

Khi đại chiến giữa Thần Giới và Tu La Giới nổ ra, vì để nô dịch, mài mòn sĩ khí, cũng như lấy được tình báo từ trong miệng của tù binh Tu La tộc, một vị thượng thần của Thần Giới cũng đã tạo ra loại độc dược này.

Sau khi uống vào, người trúng độc sẽ không lập tức chết đi, nhưng chỉ cần trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt, bất kể là đau đớn, sợ hãi hay thù hận,... độc tính liền sẽ bắt đầu ngấm vào kinh mạch, đan điền, từng chút từng chút, hút cạn linh lực cùng sinh mệnh...

Quá trình này so với lăng trì xử tử còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần, giống như giòi trong xương, khiến người trúng độc muốn sống không được, muốn chết không xong.

Trừ phi người trúng độc đạt đến cảnh giới lục căn thanh tịnh, tâm lặng như nước, nếu không, sớm muộn cũng sẽ bị độc tính tra tấn đến chết!

Cảm xúc dao động càng kịch liệt, liền sẽ chết càng nhanh.

Theo Thần Giới hủy diệt, độc dược này cũng đã thất truyền.

Ngay cả Dạ Uyên cũng đều chỉ có ba viên, hiện tại, đã dùng hết hai viên để trừng phạt đôi phu phụ này.

Nhưng có một chuyện mà Dạ Uyên vĩnh viễn cũng sẽ không biết chính là...

Kiếp trước, sau khi y chết, Sở Cảnh Lung cũng đã uống viên Tịnh Thuỷ Đan cuối cùng đó vào.

Mỗi ngày đều chịu đựng nỗi đau cắn xé tâm can, tựa như cái xác không hồn, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng, cố gắng góp nhặt từng mảnh tàn hồn đã phiêu tán giữa thiên địa của y...

**Chắc lúc đó Cảnh Lung đã tuyệt vọng lắm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui