Nghiệt Đồ


Bạch Lâu khó nhọc mở ra mí mắt nặng trịch, chống tay tỉnh dậy.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh.
Là một căn phòng nhỏ được bày biện rất thuận mắt.
- Con tỉnh rồi à, lại đây ăn chút đồ ăn đi..
Một giọng nói trong trẻo vang lên, theo đó là dáng người lả lướt quen thuộc đi tới, đầu Bạch Lâu có hơi choáng váng, hai mắt mông lung hắn chớp mắt nhìn Sở Yêu Yêu lẩm bẩm kêu khẽ: - Sư phụ...
Giọng nói có chút mệt mỏi..
Sở Yêu Yêu nở nụ cười đi đến đem khay đựng bánh đến đặt lên giường, sau đó nàng ngồi cạnh Bạch Lâu híp lại hai mắt nói: - Nào, ngồi dậy ăn sáng nhanh lên rồi cùng ta đi đến một nơi!
- Vâng..

- Bạch Lâu ngoan ngoãn đáp, nhưng khi đưa mắt nhìn khay đồ ăn đẹp mắt trên tay Sở Yêu Yêu, vẻ mặt Bạch Lâu liền trở nên có chút e ngại cùng sợ hãi.
Sở Yêu Yêu sao lại không hiểu trong đầu Bạch Lâu đang nghĩ gì kia chứ, nàng xoa đầu hắn, vẻ mặt cười thầm nói: - Đây không phải bánh do ta làm, con cứ yên tâm ăn đi!
Bạch Lâu có chút hổ thẹn trong lòng.
Hắn quả thật đã có chút sợ hãi đối với đồ ăn do Sở Yêu Yêu làm ra rồi..

Phảng phất nhớ tới mùi vị kia..
Thật khiến hắn toàn thân run lên...
Bạch Lâu cử động thân thể, cảm thấy có chút mỏi mệt.

Sở Yêu Yêu ngồi bên cạnh hắn, xoa đầu hắn, trên mặt chợt biểu lộ có chút ngại ngùng, nàng biết đồ ăn nàng làm có chút khó nuốt nên không khó để hiểu rằng vì sao Bạch Lâu lại e ngại như vậy.
- Nào, nhanh ăn đi! - Sở Yêu Yêu nói
Bạch Lâu đưa đôi mắt mỏi mệt nhìn Sở Yêu Yêu miễn cưỡng nở nụ cười.

Trên khay đồ ăn là những món bánh được trang trí đẹp mắt.

Tổng cộng có ba chiếc bánh đều có hình dạng màu sắc đều khác nhau.
Bạch Lâu cầm trên tay một chiếc bánh ngọt đưa lên miệng cắn thử một miếng, vị ngọt từ từ lan tỏa quanh khoang miệng hắn, không quá ngọt, không quá ngấy, hơn nữa còn có một mùi hương ngon miệng đọng lại không khỏi khiến Bạch Lâu say mê.
- Có phải rất ngon không?
Sở Yêu Yêu chống cằm nhướng mày mỉm cười nhìn Bạch Lâu.
Bạch Lâu gật đầu lia lịa, khuôn mặt trắng nõn, vì đang ăn bánh, hai má phúng phính như muốn bấm ra nước.

Sở Yêu Yêu không nhịn được thừa cơ hôn trộm lên má Bạch Lâu một cái.
Bạch Lâu đang chuyên tâm ăn bánh lúc này liền ngừng lại, hắn đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn Sở Yêu Yêu có ngạc nhiên cùng bối rối.
Sở Yêu Yêu lại coi như không có gì vẫn chống cằm nhìn Bạch Lâu chằm chằm mỉm cười ghiền ngẫm.
- Đồ đệ của ta thật đáng yêu! - Sở Yêu Yêu đưa tay nhéo má Bạch Lâu vui vẻ nói.
- Sư phụ con là nam nhân, không thể dùng hai từ đáng yêu được!
Bạch Lâu vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Sở Yêu Yêu rất cố gắng giải thích rõ ràng cho nàng, nhưng trong mắt Sở Yêu Yêu dáng vẻ này của hắn lại càng đáng yêu hơn!
- Thật là muốn thơm má con thêm một cái nữa! - Sở Yêu Yêu than thở nói.
Mới chỉ được thơm trộm một cái, nàng còn chưa vừa lòng đâu!
Bạch Lâu nghe nàng nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn lại thoáng đỏ lên, giống như một trái cà chua chín.


Sở Yêu Yêu thích thú nhìn Bạch Lâu lại nổi hứng muốn trêu chọc hắn.
- Bạch Lâu của ta thật đáng yêu!
- Vi sư thật muốn gả cho con đấy!
Sở Yêu Yêu che miệng cười nói.
- Gả cho con?
Bạch Lâu ngẩng đầu đưa đôi mắt màu xanh nhìn Sở Yêu Yêu hỏi.
- Đúng vậy! Ta rất muốn gả cho con đấy, cục cưng à! - Sở Yêu Yêu nhanh như chớp lại thơm lên má của Bạch Lâu.
Gương mặt Bạch Lâu càng thêm đỏ, Sở Yêu Yêu trêu chọc vui đến hai mắt cong cong, Bạch Lâu cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu chỉ có thể mở miệng nói một câu lí nhí.
- Sư phụ sẽ gả cho con, con sẽ là tân lang ư?
Sở Yêu Yêu thấy đồ đệ đang ngại ngùng càng muốn trêu trọc nên nàng đã đáp: - Đúng vậy!
Bạch Lâu cúi đầu không nói thêm gì nữa, hắn chỉ chăm chăm ăn hết những cái bánh trong khay của Sở Yêu Yêu mang đến.
Sở Yêu Yêu không nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Lâu nhưng nàng biết đứa trẻ này là đang xấu hổ.
Chỉ mới trêu chọc một chút như vậy mà đã xấu hổ rồi sao?
Sở Yêu Yêu có chút nghi hoặc.
Năm ấy thiếu niên nhiệt huyết, vì một lần cá cược, Sở Yêu Yêu đã từng trêu chọc qua vô số nam nhân trong đó còn có cả tên ma đầu Liễu Kìng nức tiếng tà ác, nhưng là tên này giống như cục đá, mặc cho nàng có giở ra bao nhiêu thủ đoạn quyến rũ, mê hoặc hắn thì hắn vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, cho nên lần cá cược ấy nàng thua! Phải trả tiền cược làm nàng khốn khổ trong một khoảng thời gian dài.
Mà càng kinh khủng hơn là chuyện này lọt đến tai của Dược.
Hắn đã lấy chuyện này làm trò cười trước mặt nàng vô số lần còn châm chọc chế giễu nàng rõ ràng là một tên lưu manh còn học giả làm hiền nữ.

Nói chung đó là một cái chuyện xưa bi thảm nàng thật không muốn nghĩ đến chút nào!
- Thật vậy không? Người không lừa con?
Bạch Lâu nhỏ giọng hỏi.
Sở Yêu Yêu cảm thấy đùa giỡn như thế đủ rồi.

Rất muốn phủ nhận câu hỏi của Bạch Lâu.

Nhưng trước dáng vẻ tội nghiệp của hắn, Sở Yêu Yêu không khỏi thở dài véo cái má của Bạch Lâu mỉm cười - Nếu lúc ấy Bạch Lâu còn lợi hại hơn ta thì ta sẽ gả cho con!
Một câu trả lời đơn giản như vậy nhưng lại lặng lẽ gieo vào trong lòng thiếu niên một hạt giống..
Hạt giống cứ lặng lẽ lặng lẽ âm thầm lớn lên dù cho người gieo hạt vô tâm không để ý.
Đáp án của nàng giống như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa sâu thẳm nhất ở trong lòng thiếu niên.
Bạch Lâu cúi đầu không nói một lời.
Sở Yêu Yêu vẫn mỉm cười nhìn đồ đệ đáng yêu nhà mình mà không biết rằng chỉ vì lời nói bông đùa ngày hôm nay mà tương lai chuốc đến vô số phiền phức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận