Nghiệt Đồ


Một cỗ kình khí ập đến, ba người chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay đi.

Âm thanh chói tai kia vang lên nhiều lần vô cùng thảm thiết nhưng lại yếu đi rất nhiều dần không còn lực công kích nữa, ba người từ mặt nước thoát ra, vội vàng bò lên bờ, khoanh chân ngồi trên mặt băng vận chuyển công pháp, ổn định thân hình, sắc mặt bị hù đến trắng bệch.
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ rầm trời lại vang lên lần nữa!
Mặt biển phía trước vài trăm dặm đột nhiên nổ tung, một bóng trắng cực lớn bay lên từ dưới mặt nước.

“Oanh” một tiếng bị ném lên trên bờ, bóng trắng khổng lồ lăn mạnh trên mặt băng khiến nó nứt ra.

Ba người lập tức ngự không bay lên liền có thể quan sát kĩ hơn.
Bóng trắng khổng lồ rõ ràng là một con chim cực lớn toàn thân lông trắng như tuyết, hai mắt xanh như ngọc lộ ra vẻ thoi thóp kiệt quệ.
Khí tức khổng lồ trên người Tuyết Phụng tản mát ra.
Cảnh tượng này càng khiến ba người sợ hãi tột cùng.


Nhất là Diệp Yên Vũ, vốn không phải tán tu mà là đệ tử nội môn của tông môn không nhỏ, bên trong còn có một tên lão tổ hóa thần kỳ tọa trấn.
Thế nhưng khí tức của Tuyết Phụng này còn lớn hơn vị lão tổ kia.
Chẳng lẽ truyền thuyết kia là thật?
Diệp Yên Vũ trong lòng rung động thật mạnh.
Tuyết Phụng hơi giãy giụa thân mình, lần nữa khiến cho mặt băng rung động một hồi.
“Vèo” một tiếng!
Một đạo bóng người màu đỏ từ con sóng cuồn cuộn đỏ như máu chậm rãi bước đến, nói là bước nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ có thể nhìn thấy một vệt ánh sáng màu đỏ lướt tới bên cạnh Tuyết Phụng
Một đạo hàn quang lạnh lẽo hiện lên!
Thân thể Tuyết Phụng ngừng động đậy, sau đó một cột máu vừa thô vừa to phóng thẳng lên trời, giữa trời đất trắng xóa giống như đang xuất hiện một trận mưa máu vậy, một mùi tanh hôi tràn ra xung quanh.
Oanh!
Thân thể Tuyết Phụng ầm ầm đổ xuống, run rẩy vài cái, rốt cuộc bất động.
Nhưng vào lúc này một đạo ánh sáng từ trong ngưới Tuyết Phụng lao ra.

Bóng người màu đỏ như đã tính trước, bàn tay khẽ vung.
Từ trên trời một bàn tay khổng lồ tương tự đổ ụp xuống đè nát ánh sáng trắng kia.
Không sai, đạo ánh sáng đó chính là nguyên thần ( linh hồn ) của Tuyết Phụng.
Xong xuôi mọi việc, bóng người màu đỏ đến gần thân thể Tuyết Phụng, trực tiếp dùng tay đâm vào bụng Tuyết Phụng, lúc sau nàng đã lấy được một viên trân châu bảy màu phát sáng lấp lóa.
Đó chính là tinh hạch của Tuyết Phụng!
Ba người Diệp Yên Vũ mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cả người đều bất động không dám nhúc nhích.
Tuyết trắng dần tán đi, bọn họ có thể nhìn thấy gương mặt của người đó.

Thoat nhìn chỉ như thiếu nữ mười bảy, một gương mặt tinh xảo thơ ngây lại thật không ngờ chính là chân nhân bất lộ tướng.


Sở Yêu Yêu từ sớm đã phát hiện ra ba người bọn họ, nàng thậm chí còn hướng về phía ba người nở nụ cười xinh đẹp, lệ chí dưới khóe mắt đỏ tươi như máu tô điểm càng khiến gương mặt nàng vũ mị, quyến rũ đến cực điểm không khỏi làm đám người Diệp Yên Vũ sợ đến cứng người.
Đừng đùa chứ, kẻ giết được Tuyết Phụng đâu phải là người dễ chọc!
Ba người vẫn không nhịn được có chút sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, tay chân luống cuống.
Sau khi cười với bọn họ thiếu nữ áo đỏ kia cũng không để ý đến ba người bọn họ mà lại thu hồi ánh mắt, thân hình thoáng chốc hóa thành hồng quang bay đi.
Đợi đến lúc bóng dáng của Sở Yêu Yêu hoàn toàn biến mất ở phía xa, lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
- Con...!Tuyết Phụng kia...!có phải là Tuyết Phụng chúng ta vừa nhắc đến không? - Lão giả nhìn Tuyết Phụng nằm im không xa chỉ tay hỏi.
Diệp Yên Vũ sắc mặt ngưng trọng nói: - Trên thế gian này chỉ có một con Tuyết Phụng...
Nàng vừa nói hai người liền biết đó chính là con Tuyết Phụng nửa bước phi thăng kia! ( Phi thăng: ở đây có thể hiểu là thăng cấp giống như từ cấp 1 lên cấp 2, các cảnh giới như lớp 1, 2, 3)
- Vị tiền bối kia...!nhìn còn trẻ như vậy mà có thể chém giết được Tuyết Phụng thật không đơn giản!
Lệ Phi Vũ tay cầm thiết phiến ( quạt sắt ) trầm ngâm nói: - Vả lại vị tiền bối đó giết Tuyết Phụng trông rất nhẹ nhàng...!Không lẽ chính là người trong truyền thuyết kia?
- Ta nghĩ không phải đâu, người kia không bao giờ rời khỏi Thánh Vân Kim Sơn vả lại người đó là một lão nhân!
- Không phải là người đó thì thế gian này còn có ai có thể giết chết Tuyết Phụng?
Lão giả lên tiếng.
Diệp Yên Vũ vẻ mặt đăm chiêu lúc sau ngập ngừng nói: - Còn có một người...!Các vị đạo hữu còn nhớ thiếu nữ áo đỏ đã giết chết hắc long không ở *** mà chúng ta đã đi qua hôm trước không? Nghe bộ dáng người ở đó nói, tiền bối khi nãy đúng đến tám, chín phần!
- Là Hồng y tiên tử trong truyền thuyết kia sao...!Không sai, thế nhâu đều nói trông người rất trẻ.


Chắc hẳn đúng là tiền bối rồi!
Lệ Phi Vũ hai mắt sáng rực cảm thán một câu: - Quả thật rất xinh đẹp!
- Ta trông vị tiền bối đó cốt linh ( xương cốt ) có lẽ chưa quá hai trăm, mà đã có tu vi như vậy, thật là lão quái vật sâu không lường được!
Lão giả vuốt cằm liên tục tấm tắc nói.
Ba người thảo luận một hồi, tuyết rơi trên trời ngày càng có xu hướng dày đặc.
- Chúng ta phải rời khỏi nơi này nhanh lên, muộn thêm chút nữa sẽ có chuyện không lành!
Diệp Yên Vũ lên tiếng.
- Còn con Tuyết Phụng này thì sao?
Cả ba người cùng lúc đưa mắt nhìn nhau trong đôi mắt đều có sự nhất trí.
Đó chính là Tuyết Phụng có tu vi hóa thần hậu kì, chính là cơ duyên rất to lớn đối với ba người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận