Nghiệt Đồ


Nghe nói gì chưa, Sở Yêu Yêu tẩu hỏa nhập ma rồi!
Trong quán rượu đông đúc, ồn ào, một bàn có hai người đang ngồi, một tên nam tử tay cầm bầu rượu bỗng cao giọng nói.
- Sao? Sở Yêu Yêu tẩu hỏa nhập ma?
Tên đại hán ngồi đối diện nam tử kinh ngạc kêu lên.

Nam tử đắc ý tu một hớp rượu mới nhổm người qua nói nhỏ với nam hán - Ta thu được tin tức này từ một bằng hữu, Sở Yêu Yêu vốn tu vi cao cường không biết vì lí do gì tẩu hỏa nhập ma thực lực càng thêm kinh hãi thế tục..
Tên nam hán bỗng đánh gãy lời nam tử, cau mày nói.
- Cái gì mà kinh hãi thế tục chứ!? Ngươi dùng từ kì lạ quá đấy.
- Ài, ta nói ngươi Trương Bưu, đây không phải ta nói bậy đâu, ngươi biết Kim Hoa bà bà chứ, ngươi biết Hoa Dạ công tử không? Còn Diêu Hoa - Lâm Thất Á, Bạch Vũ Liên - Bạch Vũ chân nhân? Tất cả đều bị Sở Yêu Yêu phát điên đánh tới trọng thương lúc này còn chưa hồi phục nữa kìa, còn có môn hạ của Thất môn Thập ngũ tông dùng chiến thuật biển người vây công mà vẫn bị Sở Yêu Yêu đánh cho hoa rơi nước chảy, tan tác một bầy! Ta còn nghe nói cuối cùng...
Nam tử vẻ ngừng lại vẻ mặt thần bí nhìn Trương Bưu.
- Cuối cùng làm sao? - Trương Bưu bỗng nóng nảy hỏi.
- Ta nghe nói cuối cùng ngay cả các tông chủ, môn chủ của thất môn thập ngũ tôngcũng phải lộ diện ra tay nhưng vẫn để Sở Yêu Yêu thoát lưới chạy mất, nghe nói đến giờ vẫn chưa có tung tích của nàng ta.


Không biết Sở Yêu Yêu này còn sống hay đã chết nữa...!ài..
Nam tử lại nâng vò rượu uống một hớp lớn sau đó khẽ thở dài cảm khái.
Lúc này cánh cửa quán rượu bỗng nhiên mở toang.
Trong quán hầu như tất cả đều ngừng hoạt động đồng loạt đưa mắt nhìn ra ngoài, ngoài cửa, mưa bụi lất phất rơi, một nữ tử mặc hồng y diêm dúa tay cầm dù giấy chậm rãi đi vào.
Không biết vì lí do gì người trong tửu điếm đều như bị điểm huyệt chỉ biết như rối gỗ nhìn theo bước chân của nàng.
Nữ tử bỗng ngẩng đầu khẽ cười, mái tóc dài phất phơ theo gió, dưới đôi mắt như vẽ là lệ chí đỏ tươi càng khiến gương mặt mỹ lệ của nàng thêm phần kiều diễm.
- Xin hỏi, đến trấn Ngô Đông phải đi hướng nào?
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng có phần ngại ngùng của nàng càng khiến nhân tâm mê muội.
- Trấn Ngô Đông đi qua con sông Lưu Hà...!vượt..

vượt qua một cánh rừng là đến..
Tên tiểu nhị nhìn nữ tử che dù có chút lắp bắp trả lời.
Nữ tử nghe xong chợt che miệng cười khẽ
- Cảm ơn tiểu ca..
Nói rồi nàng quay người rời khỏi, cánh cửa tửu điếm đóng lại, che khuất cả màn mưa ngoài kia, người trong quán như giải huyệt lại ồn ã như trước, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, hay nói cách khác chưa từng có một nữ tử hồng y che dù xuất hiện..

hỏi đường.
Phàm Giới.
Trong sơn cốc có một dòng sông nhỏ, nước chảy lập lờ, trong veo chẳng gì sánh được.

Bên bờ sông đầy sỏi đá, có cả các cây cao thấp không đều sinh trưởng, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, hắt xuống mặt đất từng mảng rực rỡ.

Sơn cốc nằm trên đỉnh ngọn núi tên Thiên Nhai.
Núi Thiên Nhai cao chót vót, thân núi chìm trong mây mù, nhìn qua vô cùng 'tiên cảnh'.


Người thường đi ngang qua cho dù có ngửa đến gãy cổ cũng không thấy đỉnh núi.

Không phải núi này cao đến chọc trời, mà chỉ là nhờ vào một vài mánh khóe, bày trí vài trận pháp xung quanh ngọn núi.
Lúc này, trên một cây cổ thụ cao to sừng sững, một thiếu nữ áo đỏ đang say giấc trên cành cây cổ thụ, tia nắng nhàn nhạt buông thả trên gương mặt tinh xảo của nàng, chỉ thấy mắt nàng khép chặt, thi thoảng khóe miệng lại chóp chép thỏa mãn giống như ăn được đồ ăn rất ngon miệng.
- Đùi gà, đùi gà của ta...!- Thiếu nữ lẩm bẩm miệng lại tiếp tục chóp chép còn chảy cả nước miếng.
- Rượu Tiên Đào của ta...!Chân giò nướng của ta..
Thiếu nữ hơi nghiêng người hai tay quơ quơ bắt được 'chân giò' liền thỏa mãn nằm xuống cành cây, miệng còn lẩm bẩm hôn chùn chụt liên tiếp ba cái vào 'chân giò', thậm chí còn dính cả nước miếng lên đó.
- ..Yêu ngươi chết mất...!Chân giò..

- Thiếu nữ lảm nhảm sau đó dần an tĩnh nhưng hai tay vẫn giữ chặt 'chân giò'.
Thiếu nữ nào biết rằng cái 'chân giò' nàng đang ôm không phải là chân giò mà là cánh tay của một nam tử.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu qua gương mặt nam tử, đôi mắt lạnh lùng, tàn khốc của hắn trong chốc lát liền trở nên dịu dàng vô cùng.

Thiếu nữ ngủ rất lâu nhưng lại dần cảm thấy có điều gì đó không đúng.
'Chân giò' nàng đang ôm hơi là lạ.


Thiếu nữ ngay lập tức mở to mắt, đối diện nàng là gương mặt tuấn tú yêu dị của một nam tử, thiếu nữ nhìn xuống hai tay, cả người nàng lập tức run lên.
Mẹ nó! Nàng lại ôm tay của Bạch Lâu.
Thiếu nữ hết sức trấn tĩnh buông 'chân giò', sau đó dùng tốc độ điện giật đứng bật dậy nhảy xuống cành cây lập tức cắm đầu chạy như điên.
Sở Yêu Yêu vừa ra sức chạy vừa điên cuồng la mắng trong nội tâm.
Thế nào mà tên nghiệt đồ này lại tìm thấy nàng ở đây!!
Sở Yêu Yêu nàng trốn kỹ như vậy cũng bị hắn đánh hơi tìm ra!
Sở Yêu Yêu quay đầu, không nhìn thì thôi vừa nhìn liền hết hồn, thế mà tên nghiệt đồ kia đang đuổi theo nàng, không những vậy còn đuổi rất nhanh, Sở Yêu Yêu mặt vô cảm quay phắt đầu lại vừa chạy vừa quát lớn.
- Nghiệt đồ, ngươi đừng đuổi theo ta nữa!
Tên nghiệt đồ nào đó vô cùng thong thả đuổi theo nàng, giọng nói tràn đầy 'tình cảm' nói: - Sư phụ đừng chạy, ta cũng sẽ không đuổi.
Sở Yêu Yêu ghiến răng ken két thầm chửi thề trong lòng.
Có quỷ mới tin ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận