Nghiệt Đồ


Thi Nại Âm lúc này đã bị thôn phệ chi hỏa linh vực của Sở Yêu Yêu cuốn lấy, cả thân thể đều đau đớn tột cùng, ngọn lửa kia xâm nhập vào trong người lão ta đốt cháy hết thảy, thứ nó khao khát đốt cháy không phải thân thể lão mà là linh hồn, một linh hồn ô uế tà ác, ngọn lửa ấy từng chút một gặm nhấm linh hồn lão, tra tấn lão khiến lão như muốn chết đi sống lại.
Ngọn lửa ấy giống như lang sói tàn nhẫn cắn xé linh hồn lão ra từng mảnh nhỏ.

Từng chút một nuốt chửng lão.

Thi Nại Âm tuyệt vọng hét lên.
- Không! Ta không muốn chết, không!!
Thân thể khô gầy của lão quằn quại trong biển lửa của Sở Yêu Yêu cuối cùng hai mắt trợn trắng vẫn lạc trong đau đớn tột cùng.
Linh hồn Thi Nại Âm cũng đã bị lửa của nàng thiêu cháy cho nên không thể lần nữa đầu thai.
Vĩnh viễn biến mất trong mảnh thiên địa này!
Thi Nại Âm đã chết, Sở Yêu Yêu thu hồi lại lĩnh vực, phong ấn tu vi, lại chật vật nôn ra máu, cả người thảm hại ngã trên mặt đất, nàng cũng không phải dễ chịu gì khi thi triển lĩnh vực.

Bởi vì bộc phát sức mạnh và lĩnh vực, nàng phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo là thiên lôi, thiên lôi giáng xuống thân thể của Sở Yêu Yêu khiến vết thương lúc trước của nàng càng thêm trở nặng, Sở Yêu Yêu nhìn Bạch Lâu, đứa trẻ ấy đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng, dáng vẻ gấp gáp giống như muốn xông qua đỡ lấy nàng...
Sở Yêu Yêu mỉm cười trấn an với hắn cố gắng chống đỡ đến giây phút cuối cùng.
'Bạch lâu, đừng lo cho vi sư, vi sư không sao! Chỉ cần đặt vật cuối cùng kia vào hướng bắc..


Khi chúng ta đến nơi sẽ có người tiếp ứng, con chỉ cần đi theo hắn ta...'
Sở Yêu Yêu dùng chút sức lực cuối cùng gia trì trận pháp truyền tống.

Bạch Lâu theo lời nói của nàng vội vã đặt tinh hạch Tuyết Phụng vào chính giữa trận pháp.

Một luồng ánh sáng mãnh liệt phát ra khiến cả thành trấn đều trông thấy.

Luồng sáng ấy bao phủ cả người Sở Yêu Yêu đồng thời cũng bao quanh lấy Bạch Lâu và Thi Nại Âm.
Theo luồng ánh sáng kia tiêu tán, ba người cũng đều biến mất...
___
Màn đêm vô tận, trên bầu trời không trăng không sao, chỉ có mây đen kéo dài vô tận.

Trên mảnh đất trống trải không một cây cỏ có hai bóng người lẻ loi đơn bạc.
Một kẻ nhìn qua vô cùng chất phác..
Người còn lại trùm kín áo choàng màu đen, mũ áo che hơn phân nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra chiếc cằm hoàn mỹ trắng đến nhợt nhạt.

Người đó nâng đầu nhìn lên nhìn trời, một làn gió lướt qua thổi bay mũ áo của hắn để lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, giống như tạo vật của ông trời.

Con ngươi như bóng đêm trầm tĩnh, phía dưới đuôi mắt là lệ chí phá lệ chói mắt.
- Chủ thượng..

Rốt cuộc chúng ta đứng ở đây đợi năm năm là đợi thứ gì? - Thuộc hạ đứng cạnh đã không nhịn được liền hỏi.
Chỉ thấy nam tử ấy quay đầu, góc áo màu đen nhẹ nhàng tung bay, hắn híp đôi mắt hẹp dài lại, ý cười trên khóe môi xán lạn như hoa xuân nhưng sát khí trên người lại không che giấu bộc lộ ra khiến người lạnh run, con ngươi chậm rãi trượt xuống đuôi mắt, liếc nhìn tên thuộc hạ từ miệng hắn phát ra âm thanh trầm bổng nhưng cũng rét lạnh đến cùng cực
- Ngươi là đang truy vấn ta sao?
- Không, không thủ hạ chỉ cảm thấy tò mò..


- Tên thủ hạ lập tức bị dọa sợ ngay tức khắc vội vã sửa lời.

Dưới ánh mắt của người kia, chỉ trong một khoảnh khắc hắn liền cảm thấy bản thân có thể sẽ hóa thành tro bụi mà biến mất..
Thật đáng sợ..
Bóng đêm dường như nuốt chửng ánh sáng, ngay cả một chút tia sáng lẻ loi cũng không thể tồn tại, nơi đây chỉ có cát bụi cùng gió lốc càn quét, nhưng dưới luồng linh lực nam tử phóng ra đã rất nhẹ nhàng trấn áp được gió lốc hung bạo.
Vùng đất này hiện tại vô cùng hoang vu vô cùng tĩnh mịch.
Nhưng rồi..
Trên mảnh đất trống trải xơ xác ấy lại đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt...
- Rốt cuộc cũng đến rồi..- Hai mắt nam tử như lóe lên hy vọng, nhẹ giọng nỉ non một câu khiến tên thuộc hạ bên cạnh khó hiểu.
Đến?
Thứ gì đang đến?
Một luồng sáng ngang nhiên xuất hiện sáng rực cả mảnh đất tối tăm.

Trên mặt đất hoang sơ chỉ có cát đá lại lộ ra đồ đằng chằng chịt phát sáng chói mắt.
Đồng tử tên thuộc hạ co lại lập tức đã biết được đó là gì.
Là trận pháp dịch chuyển!
Có kẻ dùng trận pháp dịch chuyển từ giới vực cấp thấp xông lên tiên giới!
Là kẻ nào có bản lĩnh đến như vậy?
Theo làn suy nghĩ hoảng hốt của tên thuộc hạ, làn ánh sáng dần kết thúc rồi biến mất, cũng là lúc có ba bóng người xuất hiện cách đó không xa.

Nam tử chỉ chăm chăm nhìn đến một bóng người đổ gục trên mặt đất liền run người.
- Yêu Yêu...
Hắn nhanh chóng thi triển thuật pháp chạy vụt về phía Sở Yêu Yêu.

Hắn đưa tay ôm lấy Sở Yêu Yêu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nhợt của nàng, hắn ôm lấy nàng, trên người nàng đâu đâu cũng đều là vết thương.

Chỉ cần nhìn qua Dược liền biết Sở Yêu Yêu chỉ còn lại hơi tàn, hắn liền nhanh chóng nhấc bổng Sở Yêu Yêu lên chuẩn bị tức tốc rời đi
- Chủ thượng còn hai kẻ này? - Tên thuộc hạ thấy nam tử rời đi liền gấp gáp hỏi hắn.
Nam tử ôm Sở Yêu Yêu trên tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Thi Nại Âm đã chết sau đó lại nhìn về phía Bạch Lâu, đôi mắt màu xanh ấy bình tĩnh đối diện với hắn.

Im lặng một lúc hắn nói.

- Đều đưa đi.
Sau đó liền ôm Sở Yêu Yêu biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận