Năm ấy hoa đào nở rộ, Trương Lỗi một thân áo trắng tuấn dật ngồi dưới gốc cây gảy đàn.
Tiếng đàn gảy nên như thiên âm kết thành êm tai vô cùng, thu hút vô số động vật nhỏ cùng cây cỏ thưởng âm.
Gió nhẹ phảng phất thổi đến, một bóng râm bao phủ lên cả người Trương Lỗi.
Cánh hoa vẫn phiêu nhiên bay lượn nhưng tiếng đàn đã dừng lại, Trương Lỗi ngẩng đầu liền đối diện với một cặp mắt sâu không thấy đáy.
Đôi mắt ấy đen như mực nhìn hắn chăm chú, khiến tâm thần Trương Lỗi trở nên hốt hoảng hắn vội vàng đứng lên chắp tay thi lễ.
- Hoàng thượng vạn phúc an khang!
Người ấy hơi khoát tay, luồng linh lực êm dịu đỡ lấy Trương Lỗi, Thi Nại Âm vẻ mặt vẫn một mảng lạnh lùng nhìn hắn nói: - Bản đế nhớ rõ đã bãi bỏ thi lễ rồi mà, ngươi còn làm như vậy để làm gì?
Hai vai Trương Lỗi run lên, lại lần nữa cúi đầu chắp tay nói: - Là vi thần có tội!
Một tiếng cười trầm thấp vang lên thật khẽ, giọng nói khàn khàn: - Thật hết cách với ngươi..
Lời nói ấy vừa dứt sau đó là một trận quay cuồng, Trương Lỗi bị Thi Nại Âm đè lên.
Giọng nói Trương Lỗi trở nên run rẩy.
- Bệ hạ...
- Ngươi...!từ nay chuyển vào hoàng cung đi! - Người phía trên khàn giọng nói lại cắn lên tai Trương Lỗi một lần sau đó mới thản nhiên đứng lên.
- Trở về chuẩn bị đi..
Giọng nói ấy phát ra, để lại bóng lưng dưới tia nắng kéo lại thật dài.
Trương Lỗi thẫn thờ lúc này đã ngồi thẳng, trên miệng nở một nụ cười khổ sở.
Năm ấy Trương Lỗi ngồi lên kiệu lớn hoa lệ được đưa vào cung điện lộng lẫy mà cô tịch kia..
Ngày ngày bị lấy máu bị người kia hành hạ chết đi sống lại.
Cả người đều là vết hôn đậm nhạt thay nhau xuất hiện.
Mỗi đêm trôi qua đều như địa ngục trần gian.
Hắn sớm đã không biết bản thân tồn tại trên đời này có nghĩa lý gì.
Mỗi đêm người kia đều ôm hắn thật chặt vào lồng ngực, một nụ hôn sâu thật lâu trôi qua là tiếng thở dốc khó nhọc.
Cả người giống như một con búp bê rách nát ngày qua ngày chịu vô số dày vò.
- Bệ hạ...!đừng như vậy...
- Sao, ái khanh không thích?
Giọng nói chứa ý cười nhàn nhạt, người phía trên càng muốn trêu đuà hắn.
Ngón tay thâm nhập vào nơi kia thật khiến Trương Lỗi khó chịu, cả mặt đỏ hồng cố gắng nhẫn nhịn đem âm thanh ghẹn ngào kia nuốt vào cuống họng.
Người kia càng thêm khiêu khích, nghiêng người thầm thì nói vào tai hắn một câu: - Ngươi là của ta, mãi mãi là như vậy!
Trương Lỗi mở to mắt, như chết lặng nhìn người kia bờ môi run lên muốn nói điều gì đó lại bị hắn mạnh mẽ ép hôn.
Ngày ngày tháng tháng trong cung điện vàng son, Trương Lỗi tựa như biến thành một con rối gỗ bất động.
Những kẻ hầu bên cạnh hầu hạ hắn mỗi khi bình minh lên đều quăng cho hắn ánh mắt kì dị sâu thẳm.
Trương Lỗi biết bọn họ là đang cảm thấy kinh tởm.
Trương Lỗi dần thu mình lại.
Người kia lại đến, lấy máu của hắn.
Lẳng lặng nhìn dòng máu đỏ tươi nối tiếp nhau rơi vào trong cốc sứ, vẻ mặt tái nhợt bình thản.
Người kia lại trấn an hắn: - Rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ không đau nữa..
Ha..
Trương Lỗi thật muốn cười lớn, thật muốn lột xuống da mặt của người trước mặt.
- Cho đến cuối cùng ngươi đem ta giam lại, ngay ngày giày vò ta là vì sao?
Trương Lỗi đối với người kia cười chế giễu nói: - Vì sao vậy bệ hạ đáng kính của ta?
Thi Nại Âm một thân áo đen đang chuẩn bị rời khỏi quay đầu nhìn hắn, nửa gương mặt chìm trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm, hắn chỉ nhìn Trương Lỗi lại không nói một câu sau đó lạnh lùng bỏ đi..
Đợi cho Thi Nại Âm rời đi Trương Lỗi giống như phát điên.
- Vì sao? Vì sao lại đối với ta như vậy?
Hắn gào hét, từ trong mắt chảy ra hai dòng máu đỏ tươi chói mắt.
Hahaha
Trương Lỗi đứng lên ống tay áo vung lên một đường cong.
Dưới ánh trăng hắn như đứa trẻ tuyệt vọng đứng đó điên cuồng bật cười.
Cho ta câu trả lời..
Vì sao lại đối với ta như vậy...
Đêm ấy trăng tròn gió lạnh mỗi người đều có trong lòng một khúc mắc khó giải...
Trương Lỗi chờ rất dài đợi rất lâu, hắn cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Hắn chỉ là một thứ đồ vật trọng yếu đối với trận pháp của người kia..
Thân thể hắn, loại thân thể đáng nguyền rủa này cũng chỉ có thế, thì ra mỗi tháng lấy máu của hắn chỉ là muốn duy trì trận pháp đến thời gian thích hợp.
Khi thời cơ đến..
Người kia...!sẽ chính tay giết chết hắn..
Lồng ngực Trương Lỗi giống như bị ai đó bóp chặt đến ngột thở.
Trong tâm dường như vỡ vụn...
Đêm ấy mây mù giăng kín trăng sáng, Trương Lỗi đã ngồi gảy đàn đợi người kia xuất hiện.
Tiếng đàn như thống hận đau khổ, từng chút phảng phất đầy bi thương.
Người kia cuối cùng cũng từ trong bóng đêm bước ra.
Tròng mắt đen như mực nhìn hắn chăm chú, dáng vẻ lại tang thương nặng nề trên tay hắn là một thanh kiếm từ nó phát ra tia sắc lạnh âm trầm.