Du Bình mở miệng muốn nói ngay lập tức lại bị Sa Lam chặn ngang, nàng nhìn hắn cười cười đuôi mắt cong cong thành hình bán nguyệt
- Ngươi đã nghe thấy nhiều như vậy, ta cũng không thể để ngươi dễ dàng rời đi được, tốt nhất làm linh đồng cho ta, Sa Lam ta sẽ không bạc đãi ngươi!
Du Bình biết bản thân không thể nào từ chối được lời đề nghị của Sa Lam, Du Bình cũng không phải kẻ ngốc, hắn sớm nghĩ ra Sa Lam đã có chủ ý với hắn từ trước dù không biết nàng ta có mục đích gì, câu chuyện Sở Yêu Yêu với tứ đại gia tộc mà Sa Lam kể với hắn có lẽ là thật nhưng cũng chỉ là cái bẫy được giăng ra đợi hắn sa lưới mà thôi! Nếu lúc này hắn không đồng ý làm linh đồng cho Sa Lam có lẽ hắn sẽ không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Làm một tán tu chỉ có chút danh tiếng không có chỗ dựa, không có tông môn, một mình hắn có thể chống lại Sa Lam và Bách Hiểu trai sau lưng nàng ta sao?
Đáp án dĩ nhiên là rõ như ban ngày.
Du Bình chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp: - Ta đồng ý làm linh đồng của tiền bối!
Vốn là đạo lý như vậy, cá lớn nuốt cá bé, kẻ như hắn không có tư cách đàm phán hay phản kháng, bởi vì tồn tại như Sa Lam chỉ cần một lời nói cũng có thể dễ dàng ghiền chết hắn hệt như tiêu diệt một con kiến hôi yếu ớt...
- Tốt! Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta thích những người thông minh như ngươi! - Vẻ mặt Sa Lam hài lòng, nàng ta phấn khởi vỗ tay vài cái, trong mắt đều là khen ngợi cùng tán thưởng..
- Vậy thì kể từ ngày hôm nay trở đi ngươi đi theo ta, ta sẽ gọi ngươi là Sa Đề!
________
Đại điển tuy rằng long trọng nhưng cũng rất nhanh liền kết thúc, quan khách tiên nhân khác đã sớm ra về hết, chỉ còn lại ba vị khách ở lại đại sảnh chính là Mộ Thiên Vũ, La Thiên Diệp Vũ và Dược.
La Thiên Diệp Vũ dáng người yểu điệu, khóe môi cong cong lộ ra hai lúm má đồng tiền nhỏ xinh lúc này hoàn toàn khác hẳn vẻ lạnh lùng hàng ngày, nàng nhìn hai người Mộ Thiên Vũ và Dược cất giọng ngọt ngào: - Hai vị đạo huynh đây đang rảnh rỗi nếu không chê có thể qua Diệp Thiên các của ta thưởng chút trà thơm, La Thiên Diệp Vũ muội rất muốn thỉnh giáo hai vị đạo huynh một số vấn đề...
Mộ Thiên Vũ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn La Thiên Diệp Vũ đang tính từ chối nàng thì bỗng một giọng nói trong trẻo từ xa vang tới: - Xin lỗi La Thiên muội muội, Mộ tiên hữu và Dược tiên hữu đã sớm có hẹn với ta...
Sở Yêu Yêu xuất quỷ nhập thần không biết từ khi nào đã đứng trước mặt La Thiên Diệp Vũ không khỏi khiến La Thiên Diệp Vũ có chút giật mình nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại.
Sở Yêu Yêu đứng trước mặt La Thiên Diệp Vũ che miệng cười tủm tỉm: - Thật xin lỗi, hai người này ta tạm thời 'mượn' trước, đợi khi nào xong chuyện ta sẽ trả lại cho muội...
Đã biết không thể mời được hai đại cao thủ về La Thiên tộc, La Thiên Diệp Vũ cũng chỉ có thể âm thầm tiếc nuối sau đó nhanh chóng từ biệt rời đi.
Nhìn La Thiên Diệp Vũ đã rời khỏi, Sở Yêu Yêu khẽ cười, lệ chí dưới khóe mắt càng thêm diễm lệ vũ mị, nàng hơi cúi người đưa ra thành động tác mời về phía Dược và Mộ Thiên Vũ, nhu hòa nói: - Xin mời hai vị đến Trúc lâu của ta!
______
Sâu trong núi Sơn Tra là một mảnh rừng trúc xum xuê um tùm, xanh tươi thanh khiết.
Ánh nắng nhàn nhạt phủ xuống thân trúc sáng như ngọc, giữa rừng trúc đẹp tựa mộng ảo là một con suối dài trong vắt chảy dài thi thoảng lại có vài con cá đủ màu sắc bơi tới bơi lui khiến cho người không khỏi cảm thấy lòng thêm thanh tịnh yên ả.
Nếu như tu sĩ bình thường có lạc bước đến đây chắc chắn sẽ là cơ duyên ngàn năm hiếm có của người đó bởi lẽ nơi này nhìn như tầm thường nhưng lại không tầm thường như vậy.
Những cây trúc đẹp như ngọc thạch nhìn như bình thường kia lại có lai lịch vô cùng bá đạo, nó chính là một trong những linh thụ xa xưa nhất thời hoang cổ.
Nếu tu luyện dưới tán cây trúc này một một giờ hiệu quả bằng cả trăm ngày bên ngoài tu vi sẽ thăng cấp vô cùng nhanh mà không lưu lại mầm họa gì.
Còn có dòng suối giữa mảnh rừng trúc, nước suối đấy chỉ cần uống một ngụm cũng có thể giúp người ngộ đạo.
Phi thăng lên tiên giới, không quan trọng ngươi là kẻ có tư chất thế nào, có công pháp lợi hại ra sao, quan trọng nhất ngươi phải nắm giữ được đạo mới có thể chân chính là tiên nhân!
Nếu những tiên nhân hôm nay đến dự đại điển bái sư của Sở Yêu Yêu mà trông thấy nơi này có lẽ sẽ không màng tới chuyện núi Sơn Tra này là của nàng mà cướp bóc đi hết.
Nhưng mà làm sao họ có thể vào đây được khi mà Sở Yêu Yêu nàng đã thiết kế cấm chế vô cùng lợi hại ở nơi này? Dù sao tạo nghệ cấm chế của nàng nói đứng đệ nhị không ai dám xưng là đệ nhất!
Lúc này Sở Yêu Yêu đang ngồi trên ở bộ bàn ghế đá được bày giữa rừng trúc, đối diện nàng còn có Đạo tiên Mộ Thiên Vũ và Dược.
Mộ Thiên Vũ một thân áo trắng ung dung thưởng trà, gương mặt tuấn lãng lạnh lùng giống như không vướng bụi trần.
Dược vẫn chìm mình trong áo choàng đen rộng thùng thình, im lặng không nói một lời.
Sở Yêu Yêu lẳng lặng nhìn hai người khẽ thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ: - Ta chắc rằng hai vị đã biết nguyên nhân vì sao ta phải mời hai vị đến đây!
Dược gõ liên tục tay lên bàn, mũ áo che kín khuôn mặt không thể thấy biểu cảm gương mặt của y.
- Trong người đồ đệ ngươi có cấy ma chủng!
Lời này của y nói ra không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Sở Yêu Yêu cũng không quá kinh ngạc trước câu nói của Dược bởi lẽ nàng cũng đã biết trước.
- Ta đã hiểu vì sao Vu tộc năm xưa lại nhất quyết muốn giao đứa trẻ này cho ngươi rồi.
Mộ Thiên Vũ đặt lại ly trà lên bàn nhìn nàng cười nói: - Không phải chỉ vì Vu tộc tính ra nó có duyên với ngươi mà còn bởi vì ma chủng trong cơ thể của đứa trẻ này!