Bạch Lâu đứng trên vách núi thật lâu, tà áo đỏ uốn lượn phiêu dật trong gió, hắn trầm ngâm đưa mắt nhìn xuống vực sâu, hai mắt khép lại muốn cảm nhận khí tức ( hơi thở ) của Sở Yêu Yêu.
Mây trắng trôi dạt đầy trời, ánh nắng chói chang đậu xuống mi mắt hắn, dưới mi mắt như vẽ kia, đôi mắt như giếng sâu dần mở ra, hai mắt hắn hơi híp lại, bạc môi mấp máy lạnh nhạt phun ra từng chữ một: - Được lắm! Quả đúng là sư phụ!
Bỏ chạy thật nhanh!
Khí tức của nàng đã hoàn toàn biến mất, hắn đã không còn cảm nhận được nữa rồi, cũng có nghĩa là nàng đã rời khỏi thung lũng này.
Bạch Lâu nhấc chân, thoáng chốc bóng dáng của hắn đã biến mất, nơi đây chỉ còn lại đống hoang tàn đổ nát theo gió cuốn bay!
___
Mặt trời nhô cao, tia nắng lan tràn như dải lửa chiếu rọi xuống sa mạc vô tận.
Cát bụi mù mịt, khí nóng bốc lên.
Trong sa mạc hư ảo, một bóng người màu đỏ đang chậm rãi di chuyển, đầu đội nón sa che khuất gương mặt, thắt lưng đeo chủy thủy, áo đỏ dính đầy bụi cát cùng vết bẩn thoạt nhìn phong trần lại mệt mỏi.
Nữ tử áo đỏ không ai khác chính là Sở Yêu Yêu.
Sau khi bị rơi xuống vực sâu, Sở Yêu Yêu đã nhanh chóng bóp nát truyền tống phù để có thể thoát khỏi thung lũng ấy và cả tên đồ đệ bám người kia!
Vốn dĩ chỉ tính khiêu khích một chút, nàng cũng không ngờ tên nghiệt đồ kia lại thật sự buông nàng ra để nàng rơi xuống vực thẳm!
Cơ hội tốt như vậy Sở Yêu Yêu ngay lập tức chạy.
Sở Yêu Yêu đắc ý muốn chết, có lẽ hiện giờ Bạch Lâu đã nhận ra nàng giở trò, nhưng biết sao được, Sở Yêu Yêu nàng luôn thích đùa giỡn người khác như vậy.
Chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt của Bạch Lâu lúc này!
Sở Yêu Yêu không nhịn được lại cười lớn một hồi.
Bạch Lâu à Bạch Lâu.
Muốn đấu với vi sư?
Ngươi còn non lắm!
Sở Yêu Yêu cười vang ngâm nga một bài hát, thân hình thanh mảnh của nàng nàng thoáng chốc chìm trong gió cát mịt mù sau đó liền hoàn toàn biến mất.
___
Vài tháng sau ở Yến quốc, phàm giới.
Trong quán rượu vắng người qua lại.
Một thiếu nữ mặc bạch y dung mạo tầm thường đẩy cửa bước vào, dáng vẻ vô cùng thân quen hô lớn.
- Bà chủ cho mười bình túy tiên!
Kẻ này không ai khác chính là Sở Yêu Yêu đã dịch dung.
Một lúc sau từ trong gian nhà, một phụ nhân yểu điệu đi tới, dáng người thướt tha trên tay bưng vò rượu hô lên với thiếu nữ: - Rượu tới đây!
Từng vò rượu dần dần bày ra trước mặt Sở Yêu Yêu cũng thu hút không ít ánh nhìn hiếu kỳ.
- Nàng ta uống vậy không sợ chết sao?
Một tên tráng hán ngồi gần đấy thấy bạch y thiếu nữ đang mở từng vò rượu một cuối cùng không nhịn được quay đầu hỏi bằng hữu bên cạnh.
Bằng hữu bên cạnh tên tráng hán là một nam nhân gầy gò, nam nhân gầy gò hai mắt hơi híp lại nhìn thiếu nữ, cười nhạt.
- Đừng nhìn nàng ta là nữ nhân mà khinh thường, ngày nào nàng ta cũng uống mười vò túy tiên đấy, đều đặn không nhiều hơn cũng không ít hơn, chỉ đúng mười vò!
- Không thể nào! Lữ huynh đừng nói đùa, rượu túy tiên chính là rượu do tiên nhân ủ ra, người bình thường một chén là say hai chén là ngủ mãi không tỉnh, đến chén thứ ba là chầu trời, nàng ta thật sự coi rượu túy tiên là nước uống sao? Đã vậy còn mười vò mỗi ngày?
Nam tử gầy gò chỉ châm trà khẽ cười: - Đó là đối với người bình thường.
Tên tráng hán không nhịn hít một hơi khí lạnh thốt lên khe khẽ: - Nàng ta! chẳng lẽ là!
- Châu huynh, chúng ta nên uống rượu tiếp thôi! - Nam nhân gầy gò bưng ly trà lên đưa ra động tác mời, tráng hán sao lại không hiểu kia chứ.
Thái độ của bằng hữu đã là câu trả lời cho hắn rồi!
Nếu bạch y thiếu nữ kia thật sự là tiên nhân.
.
Bọn họ tốt nhất không nên nhiều lời!
Sở Yêu Yêu vẫn yên lặng ngồi đó uống rượu từ đầu đến cuối lời nói của hai người kia nàng đều nghe thấy.
Tiên nhân trong lời bọn họ nói nàng có thể hiểu ra là chỉ đến những tu sĩ ở phàm giới.
Sở Yêu Yêu nâng chén rượu trên tay, bàn tay khẽ động, rượu trong chén hơi đong đưa, trong suốt như nước suối, Sở Yêu Yêu mỉm cười hai mắt híp lại đầy thích thú.
Túy tiên
Rượu cũng như tên
Ngay cả tiên nhân uống vào cũng say!
Thì ra là rượu do tu sĩ phàm giới điều chế ra sao?
Nếu có dịp có lẽ nàng nên đến thăm hỏi vị tu sĩ kia thôi!
- Cho ta một bầu rượu, lại bưng vài món ăn qua đây!
Bỗng một giọng nói nam tử vang lên.
Sở Yêu Yêu nghe giọng nói quen tai liền ngẩng đầu, trước mắt nàng không ai khác chính là Bạch Lâu.
Sở Yêu Yêu:!
Mẹ nó, không ngờ tên cố chấp này lại đuổi đến rồi!
Một luồng linh lực khổng lồ phóng ra, thoáng chốc bao trùm lấy cả tửu quán.
Cửa quán tự động đóng chặt lại, những người đang ngồi bên trong giống như bị điểm huyệt, đều giống như tượng gỗ trở nên bất động, ngay cả con ruồi cũng ngừng bay.
.
Sở Yêu Yêu đưa bát rượu lên miệng uống cạn một hơi, mắt không cần liếc cũng biết Bạch Lâu lại giở trò.
Sở Yêu Yêu đặt bát rượu âm thầm cảm thán.
Lĩnh vực thật mạnh!
- Sư phụ, người chạy thật nhanh, khiến Bạch Lâu tìm người thật vất vả!
Bạch Lâu ngồi đối diện Sở Yêu Yêu, khoé môi cong cong, giọng nói hơi khàn phát ra.
- Ngươi có thể trở về tiên giới không cần khắp nơi đuổi theo ta làm gì.
Sở Yêu Yêu bình tĩnh nhìn hắn nói.
- Sao có thể như vậy được! Không thể đưa sư phụ về tiên giới trong lòng đồ nhi liền không an tâm.
Hai mắt Bạch Lâu tối đen lại hệt như đầm nước sâu nhìn nàng nở nụ cười nghiền ngẫm.