P/S: Hí mọi người, bởi vì hai chương trước đăng lên khiến tui không thỏa mãn hài lòng nên xóa đi viết lại :3 Và đây là chương tui thay thế.
Lời nói ấy tự như tiếng gió nhẹ đến mức không nghe thấy tiếng thổi nhưng lại gieo vào tâm nàng một chấp niệm sâu đậm.
Nam nhân ấy khí độ bất phàm trong mắt thấy nàng nhưng lại tựa như xuyên qua nàng mà nhìn ra bóng hình khác.
Không quan tâm ánh nhìn kì lạ của hắn.
Nàng chấp nhận trở thành đồ đệ của hắn.
Hắn đưa nàng từ phàm giới xông lên tiên giới, vì nàng tìm kiếm vô số trân dựơc cải biến tư chất linh căn của nàng, không tiếc vô số tài lực biến nàng từ một phàm nhân trở thành một thiên tài..
Liễu Kình quay đầu, thoáng nhìn qua thiếu nữ lại tựa như hoài niệm một ai đó mà trầm mặc.
- Vân Nhu, con đến đây làm gì?
Vân Nhu mỉm cười, một đôi con ngươi linh động trong sáng nhìn Liễu Kình: - Sư phụ không muốn đồ nhi đến thăm người sao?
Liễu Kình nhìn gương mặt Thiên Vân Nhu trong tầm mắt, thấy nàng mỉm cười hắn đột nhiên ngẩn người dường như nghe thấy âm thanh mơ hồ phất qua nhàn nhạt không rõ.
"Không chào đón ta? Ngươi không muốn ta đến thăm ngươi sao?"
- Sư phụ, ta đến đây để đưa cho người thiệp mời.
Âm thanh trong trẻo phát ra đánh gãy suy nghĩ của Liễu Kình.
Hắn đưa mắt nhìn qua Thiên Vân Nhu trầm mặc.
- Của ai?
- Thiệp mời từ Sơn Hải lão nhân Thiên Hà u cốc.
Thiệp mời đưa đến từ năm hôm trước nhưng do sư phụ bế quan nên không thể đưa tận tay vì vậy người đưa thiệp chuyển qua cho đồ nhi đợi ngày sư phụ xuất quan liền đưa người.
Sau đó trên tay Thiên Vân Nhu hiện ra một con ốc nho nhỏ màu trắng ngà giống hệt con ốc Cổ Lam từng đưa cho Sở Yêu Yêu.
Liễu Kình nhấc tay thu lấy con ốc, thần thức đưa vào bên trong, từ trong con ốc hiện ra địa điểm thời gian của tiệc thọ.
- Mười ngày sau tiệc mừng thọ của Sơn Hà lão nhân mở ra, con theo ta đi đến chúc thọ.
- Đồ nhi đã hiểu.
Thiên Vân Nhu gật đầu sai đó rời đi.
Nàng quay người, Liễu Kình thật sâu nhìn nàng, đợi cho bóng lưng nàng khuất sau ngưỡng cửa.
Hắn liền không khỏi hoài niệm nhớ đến một đoạn kí ức.
Năm đó là Phong Vân thần bảng mở ra, vô số thiên kiêu từ khắp nơi trong tiên giới tề tựu có mặt.
Phong Vân bảng không chỉ đơn giản là cuộc so tài mà nó chính xác là thần bảng chọn ra thế hệ năm đó những người mạnh nhất.
Có thể nói năm đó thiên kiêu khắp nơi tề tựu tranh đấu kịch liệt.
Mà cũng tại năm đó xuất hiện một Sở Yêu Yêu xinh đẹp tuyệt diễm khiến nhân tâm rung động.
Một thân áo đỏ như lửa chói mắt rực rỡ khiến người ta không dám nhìn thẳng, trên môi nàng luôn có nụ cười thấp thoáng như có như không làm say lòng biết bao thiên kiêu năm ấy.
Nàng không biết rằng đằng sau nàng luôn có một ánh mắt chầm chậm dõi theo.
Hắn luôn ở đằng sau nàng dõi theo nàng từng bước một giẫm đạp lên vô số thiên tài khắp nơi, chậm rãi dõi theo nàng vô kị như phong ung dung sảng khoái.
Hắn từ lâu...
Đã phải lòng rồi.
Phải lòng thiếu nữ áo đỏ tươi đẹp rực rỡ như ngọn lửa.
Hắn vẫn luôn âm thầm dõi theo nàng nhưng rồi đến một ngày nàng lại quay đầu nhìn hắn.
Nàng quấn quýt lấy hắn, ôm lấy hắn, bám chặt lấy hắn.
Nữ tử mang trên người hương thơm nhàn nhạt của hoa Diệp Sa khiến hắn say mê.
Nàng tiếp cận hắn khiến hắn chỉ dám nghĩ như một giấc mơ..
Mỗi một ánh mắt nụ cười của nàng trước mặt hắn lộ ra khiến hắn không khống chế được sợ hãi hoảng hốt.
Tốt đẹp như vậy.
Hắn không muốn cảnh tượng này biến mất.
Nữ tử luôn đi bên cạnh hắn ríu rít không ngừng, quan tâm chăm sóc hắn.
Hắn càng ngày càng hãm sâu vào ngục tối chẳng hề có lối thoát.
Hắn...!không biết từ bao giờ.
Đã yêu sâu đậm nàng..
Cho dù bị nàng lừa dối hắn cũng không hận nàng.
Nàng bị người trên tiên giới đuổi giết hắn một mực tìm kiếm tung tích nàng.
Tìm kiếm trong vô số phàm giới, hắn tuyệt vọng.
Trong lúc tuyệt vọng ấy hắn đã gặp được một đứa trẻ trông thật giống nàng.
Hắn không hiểu sao trong lúc ấy lại muốn nhận đứa trẻ làm đồ đệ.
Có lẽ là đôi mắt, nụ cười của đứa trẻ đó quá giống nàng..
Mỗi một khắc ở cạnh đứa trẻ ấy hắn lại tựa hồ trông thấy bóng dáng nàng phảng phất xuất hiện.
Mỗi một giây một phút hắn luôn nghĩ đến nàng..
Hắn triệt để trầm luân hãm sâu.
Hắn không giãy giụa cũng không tìm cách trốn thoát.
Hắn không muốn vứt bỏ tình cảm này, hắn không muốn quên nàng.
Hắn không muốn quên đi dáng vẻ thiếu nữ như lửa năm ấy đẹp đến nhân tâm nhộn nhạo ngộp thở.
Hắn không muốn quên đi cảm giác trái tim hắn từng thời từng khắc vì nàng mà đập mạnh..
Nữ tử năm ấy như hiển hiện ngay trước mắt hắn.
Nàng đứng ở cửa điện nhìn hắn, sau lưng là sấm chớp nổ mạnh xé toạc bầu trời.
Trên khóe mắt còn vương nước mắt chưa khô nhìn hắn lạnh lùng nói một câu khiến hắn cả đời không thể quên.
"Từ nay rời đi, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa"
P/S: Lại thêm một câu chuyện xưa sến rện :((
Một câu chuyện xưa của Sở Yêu Yêu với Liễu Kình có nhiều khúc mắc nhưng rất nhanh hai người sẽ gặp nhau để giải trừ thôi :33 Cứ đợi để xem kịch đi nàaaa!!!
Chuyên mục đoán xem ai là nam chính nà.
Bạch Lâu?
Liễu Kình?
Dược?