Nghiệt Đồ


P/S: Hí mọi người, bởi vì hai chương trước đăng lên khiến tui không thỏa mãn hài lòng nên tui đã xóa đi viết lại :3 Mọi người quay lại đọc nhớ :3
Rất nhanh tiệc mừng thọ của Sơn Hải lão nhân đã đến.
Sở Yêu Yêu thu xếp công việc xong xuôi liền nắm tay đưa Bạch Lâu rời núi Sơn Tra.
Nàng quăng chiếc trâm cài trên tóc ra.
Chiếc trâm hiện ra thanh kiếm trôi nổi trong không trung.

Nàng đỡ Bạch Lâu bước lên sau đó chính mình cũng đi lên.
Hai người đứng trên thanh kiếm nhanh chóng xé rách mây trời lao vút đi.
- Sư phụ Thiên Hà u cốc là nơi thế nào?
Lần đầu tiên đi đến địa phương xa lạ, Bạch Lâu không khỏi có chút tò mò.
- Thiên Hà u cốc ấy hả.

Một nơi chán ngắt, nếu không phải lão nhân Sơn Hải kia là người quen biết từ lâu ta mới không muốn đi đến nơi đó.
Sở Yêu Yêu thản nhiên nói.
Bạch Lâu thấy nàng lộ ra tia khó chịu cũng không hỏi tiếp.
Kiếm dưới chân vẫn nhàn hạ xé gió mà đi.
Sở Yêu Yêu một hồi đứng im cũng rảnh rỗi không có việc làm buồn chán bắt đầu bấm tay tính toán.
Tốc độ này chắc khoảng hai ba ngày nữa mới tới nơi.
Dù sao Thiên Hà u cốc quá xa núi Sơn Tra của nàng.
Sở Yêu Yêu tính tính toán toán nhưng không tính đến chuyện phát sinh nửa đường.
Nửa đường đột nhiên từ trên trời rơi xuống một quả cầu nhỏ.

Không những thế còn vô tình rơi vào tay Sở Yêu Yêu.

Sở Yêu Yêu:???
Nàng chỉ đang giơ tay ra tính toán thôi mà.
Đối với cục lông màu trắng nhỏ xíu nằm gọn trên tay nàng, Sở Yêu Yêu mở to mắt kinh ngạc không thôi.
Nàng lại vô thức nhìn lên trời.
Vật này sao lại tự nhiên rơi xuống?
Thần thức nàng trải dài như vậy vốn không phát hiện sinh vật gì quanh đây.
Cục lông nhỏ bò bò trong lòng bàn tay nàng.
Nó đưa đôi mắt hạt tiêu nhìn nàng chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Sở Yêu Yêu trợn mắt sau đó liền thấy từ trong mắt cục lông chảy ra giọt nước long lanh.
Sở Yêu Yêu:???
Khóc cái quái gì? Ta đáng sợ vậy sao?
Sở Yêu Yêu tức giận.
Bỗng dưng rớt xuống một cái cục lông kì quái, đã thế khi nhìn thấy nàng còn không ngừng run rẩy lệ nóng tung hoành.
Triệt để khiến Sở Yêu Yêu đen mặt.
Bạch Lâu cũng một mặt tò mò nhìn cục lông.
Sở Yêu Yêu đối với đối tượng nửa đường đột nhiên nhảy ra không chút khách khí tàn nhẫn bóp bóp một hồi sau đó lại tùy tiện ném nó vào túi càn khôn.
- Sư phụ, nó là cái gì vậy?
Bạch Lâu hỏi.
Sở Yêu Yêu nhìn Bạch Lâu thản nhiên nói: - Lương thực dự trữ.
Bạch Lâu:....
Hắn thật sâu hoài nghi cục lông nho nhỏ kia có thể chia ra ăn được mấy bữa.
Tại một nơi trên tiên giới cách vị trí Sở Yêu Yêu vô cùng xa xôi trước đó một nén nhang, một chỗ u ám lưu quang phá trời mà đi sau đó vô số tia sáng đủ màu sắc cũng đuổi theo lưu quang mà lao đến.
- Chu Vân!
Đột nhiên, có tiếng rống giận dữ vang vọng bầu trời: - Đem thần thú đưa cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Một tiếng cười dài khinh miệt vang lên.

Chu Vân hóa thành lưu quang đang chạy trốn quát lớn âm trầm: - Thần thú này là do ta bât đươc, chính là cùng ta hữu duyên, các ngươi vì sao còn chạy theo ta đoạt?
- Hữu duyên? Ngươi mà cũng xứng với thần thú? Đã như vậy đừng trách chúng ta không khách khí!
Trong nháy mắt tia sáng đủ màu sắc phía sau luôn đuổi theo Chu Vân hiển hiện ra hình dáng bùng nổ lĩnh vực dày đặc, trong nháy mắt khiến không gian tê liệt.
Vù vù
Lĩnh vực khủng bố liên tục oanh kích về phía Chu Vân, Chu Vân vừa phải chạy trốn vừa phải tránh né, khủng bố lực lượng tràn đến khiến không gian vặn vẹo tựa hồ có xu hướng vỡ nát.
Oanh! Oanh!
Lĩnh vực oanh kích bay loạn.
Không gian cuối cùng không chịu nổi lập tức vỡ vụn lồi lõm.
Chu Vân cau chặt mày đồng dạng trong khoảnh khắc này nàng cũng phóng ra lĩnh vực của mình chống lại lĩnh vực của đám người, không hề yếu thế một chút nào trái lại cường ngạnh vô cùng.
Hai bên chiến đấu kịch liệt, sức mạnh bùng nổ tựa hồ hủy thiên diệt địa.
Oanh!
Oanh!
Chu Vân vừa chạy vừa phóng ra lĩnh vực đối chọi bị các loại màu sắc sặc sỡ lưu quang oanh kích, sau cùng giống như như đạn pháo lao về hướng một đỉnh núi.
Ầm ầm!

Thân thể của Chu Vân dưới tốc độ cực nhanh đâm sầm vào ngọn núi nhất thời khiến ngọn núi chấn động lõm sâu.
- Khốn kiếp mà, một đám bại hoại!
Chu Vân từ trong hố sâu gian nan thoát ra, ánh sáng trên người tiêu tán, lộ ra môt gương mặt giận dữ phẫn nộ đến cực điểm.
Chu Vân nàng nghe tin tức Kim Lĩnh tiên vực có thần thú không tiếc bao nhiêu công sức cùng trả giá đi đến đây phục kích thật lâu mới bắt được thần thú, nàng cẩn thận phong bế vậy rồi vẫn bị phát hiện cuối cùng rơi vào tràng cảnh vô số tiên nhân đuổi giết.
Chu Vân vừa đứng dậy chưa kịp chạy tiếp thì đã bị mấy đạo ánh sáng vọt đến hiện ra thân ảnh chặn đường, từng người từng người đều quẩn quanh khí tức khí sơn thôn hà, mãnh liệt vô cùng.
- Chu Vân ngươi bước đến cảnh giới này không dễ, đừng vì tham lam mà mất đi tánh mạng, thần thú trong tay ngươi, ngươi gánh không nổi đâu!
Một lão giả bước ra trên tay cầm phất trần tiên phong đạo cốt.
Chu Vân cười khẩy trầm giọng nói: - Ta tham lam? Thật nực cười, thần thú là do ta tự tay bắt đến, các ngươi muốn đoạt thần thú của ta lại ba hoa chích chòe thật làm ta chướng mắt!
Nói rồi nàng nhắm thời cơ xông qua khiến đám người trở tay không kịp.
Nàng lại chạy.
- Đừng để nàng ta chạy!
Đám người lại lần lượt hóa thành tia sáng đuổi theo.
Vô số cường giả ánh mắt nhất thời lấp lóe nóng rực.
Một đạo ánh sáng lao đến Chu Vân.

Chu Vân quay đầu nhìn không kịp tránh liền bị nổ đến một thân thương tích văng xa.
- Chư vị, khoan đã, có gì từ từ nói!
Mắt thấy đám người lao đến sắp giết chết nàng, Chu Vân đành phải khuất phục hô lên.
Nàng bị thương nặng.
Không chạy nổi nữa.
Nàng từ bỏ.
Thần thú tuy rằng trân quý nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Chu Vân giơ ra một cái túi càn khôn trong lồng ngực chân thành nói: - Thần thú bên trong!
- Mau mau quăng ra!
Cường giả khắp nơi vội vàng nói.
Có người thậm chí còm muốn bay qua trực tiếp đoạt!
Một đám người chăm chăm nhìn túi càn khôn trên tay Chu Vân lộ rõ vẻ tham lam càng khiến Chu Vân chán ghét.
Chu Vân gỡ bỏ linh niệm của mình ra khỏi túi càn khôn, đám người đồng loạt đưa vào thần thức khám xét.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đám người đều nhìn nàng, hung thần ác sát.

Chu Vân liền cảm thấy có điều không ổn.
Nàng đưa thần thức thăm dò.
Mặt mày tái mét.
Thần thú của ta đâu?
Làm sao không có?
- Chư vị!
Chu Vân mí mắt run lên nhìn đám người đang muốn ăn tươi nuốt sống mình,, khóe miệng nàng co giật nói: -Ta nói thần thú đột nhiên biến mất, các ngươi sẽ tin sao?
- Tin cái đầu ngươi!
- Coi ta là trẻ lên ba?
- Chắc chắn do ngươi giở trò!
- Ngươi muốn chết rồi, dám lừa gạt ta!
- Chư vị, chúng ta cùng ra tay, đem tên này giết chết!
Một tên tiên nhân âm trầm nhìn Chu Vân đưa ra chủ ý ngay lập tức đạt đến tán thành.
- Tốt!
Trong khoảnh khắc, cường giả khắp nơi khí thế bạo phát.
Lĩnh vực phát động, năng lượng hủy thiên diệt địa ba động kéo đến tựa như sóng biển dũng mãnh khuấy nát không gian.
Nhìn trận thế diễn ra mãnh liệt như vậy Chu Vân liền cảm thấy tê dại một mảng da đầu.

Nàng biết bản thân sắp xong đời rồi.
Không quan tâm thứ gì nữa nàng quyết định thiêu đốt tinh huyết lần nữa phá ra vòng vây chạy mất.
- Đuổi theo nàng ta đừng để nàng ta thoát.
- Không giao ra thần thú ngươi đừng mong thoát khỏi Kim Lĩnh tiên vực!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận