Nghiệt Duyên

Một bộ quần áo trắng toát! Nếu là một bộ đồ bình thường thì nàng cũng chẳng nói làm gì mà bộ đồ này nàng không nhìn lầm là đồ tang! Chỉ khác cái là đây là một đồ tang của quý phu nhân mà thôi! Được đính kèm với ngọc trai long lanh làm sao! Nhưng làm nàng thiếu tý nữa là đập nguyên bộ đồ “tráng lệ” này vào mặt tên khốn đang cười đểu giả với nàng rồi!

Nàng tự biết bản thân là quả phụ rồi! Nàng tự biết là phải sống cả đời cô đơn rồi! Không cần hắn nhắc! Tên khốn nạn! Kiếp trước đúng thật nàng bị mù rồi mới yêu một tên nhân phẩm tồi như hắn!

Tay nàng siết chặt vào trong mảnh y phục chướng mắt kia thì một vật trong bộ quần áo vô tình rơi xuống vừa đúng lúc rơi vào tay ai.

-Di mẫu, ngài làm rơi rồi! Sao lại bất cẩn vậy chứ?!

Nói rồi hắn còn nhẹ nhàng đem đặt vào nàng một bông hoa cẩm chướng!

Thật là bị hắn chọc sôi gan mà! Hắn tặng nàng một cành hoa cẩm chướng. Đã vậy còn là những đó hoa cẩm chướng màu vàng trông nhức mắt kẻ nhìn, là nàng đây! Ý nghĩa hoa cẩm chướng vàng chỉ kẻ ngu mới không biết! Đây tỏ ý gì chứ?! Hắn muốn nàng đeo những bó hoa ý “Tôi là quả phụ, là kẻ đáng bị khinh rẻ của Thần hầu phủ đây! Tôi bị công tử Thượng Quan Nam Dương từ chối tình cảm đây! Chính Mai Chiêu Lan tôi đây!”

Tên khốn này thật sự quá cao thâm chỉ thiếu điều nàng muốn giẫm ngay bộ quần áo này dưới chân xong rồi quăng vào mặt hắn! Nhưng nàng chỉ nghĩ mà thôi, nếu nàng làm thật thì chỉ sợ nàng sẽ mang danh “sửu phụ” này cả đời không dứt!

Thoát được hai tiếng “dâm phụ” nàng không muốn nhận thêm “danh thơm” mới này đâu!

Nàng chỉ nhịn cục tức to này mà mỉm cười nói:

-Không biết dưỡng nhi tặng ta hai món này là có ý gì đây?!

-Dạ. Không biết mẫu thân không thích hai món quà của tuất nhi ở chỗ nào ạ?!

Đểu giả! Ngươi rõ ràng muốn chọc ta đây mà. Ta không thích hai món quà khốn kiếp của ngươi càng không muốn nhìn cái mặt thối của ngươi. Nhưng ta nhịn… ta nhịn…

-Đây rõ ràng là một chiếc áo tang ?! Chẳng lẽ con muốn ta mau chết sớm sao ?!

Ánh mắt xung quanh rõ ràng đầy vẻ ngạc nhiên và khinh thường. Nhưng hắn vẫn thản nhiên trả lời một cách ôn tồn rõ ràng :


-Không dám ! Đây đúng là áo tang nhưng không phải dành cho di nương mà là dành cho phụ thân. Còn hai mươi chín ngày nữa là tròn làm thất bảy mươi chín ngày của phụ thân. Nên chiếc áo này con định tặng mẫu thân trong ngày quan trọng này !

Quả nhiên là dẻo miệng. Điều này làm nàng bất ngờ với hình tượng ít nói, trầm tĩnh của hắn.

-Vậy còn những bông hoa cẩm chướng này ngươi giải thích sao đây ?!

-Đây là những bông hoa con đặt bằng vàng thật khảm đá thạch anh riêng dành tặng di nương trong buổi đại thọ sắp tới. Nếu mẫu thân không thích thì con sẽ đặt làm cái khác, được không ạ ?!

Quả thật là tên đốn mạt. Ánh mắt của ba vị phu nhân hắn lộ rõ ánh cười khó giấu ! Ngay nàng cũng muốn bật cười ! Cười vì sự giả tạo của hắn ! Cười vì hắn đóng kịch quá hay ! Nàng trở thành nhân vật chính của vở kịch châm biếm này tự lúc nào rồi !

-Cả hai đứa có thôi đi ngay không ?! Nhà ta đang có khách đến đấy ! Mau dọn dẹp mọi thứ, có gì thì muốn gì lát về ta sẽ phân xử !

Giọng nói của lão Thái thái chặn ngang tất cả mọi thứ, chặn luôn cả cục tức nuốt không trôi của Mai Chiêu Lan.

Nàng thật sự muốn xông lên xé bỏ gương mặt hiếu nhi giả dối, gian xảo của con hồ ly tinh khoác bộ áo quan ải kia ! Nhưng nàng nhịn, nhịn, nhịn… Còn ở Thần hầu phủ ngày nào nàng sẽ nhịn ngày ấy. Để coi hắn ép nàng được tới mức nào !!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận