Nghiệt Duyên Cô Dâu Nuôi Từ Bé

Có vẻ như dì Hinh rất để ý chuyện này thì phải? Đứa bé đó là con của ai còn quan trọng sao? Dù sao nó cũng chết rồi, dì không thể để nó yên được à?Lý Lan Hinh vốn muốn nói gì đó rất to tiếng, nhưng cuối cùng cô ta lại hít một hơi thật sâu, nói:

- Đương nhiên dì phải để ý rồi. Dù sao sắp tới đây dì sẽ là mẹ mới của con, quan tâm con gái là chuyện mà một người mẹ nên làm.

Nhưng Hà Mật bây giờ không còn là cô gái dễ bị dọa nạt nữa rồi, cô cũng ngồi ở trên giường, điều chỉnh lại tư thế một chút, sau đó liền nhìn Lý Lan Hinh, nói:

- Vậy sao? Vậy thì dì nên chú ý sức khỏe một chút, phụ nữ lớn tuổi rồi sẽ khó mang thai lắm đấy. Không giống con đâu, chỉ có một lần là đã có em bé.

- Mày có ý gì! Mày trù ẻo tao không thể có con sao? Mày đừng mơ, tao là Lý Lan Hinh chứ không phải con mẹ ngu ngốc không đẻ được của mày.

Mặc dù lời của Lý Lan Hinh nói là sự thật, nhưng Hà Mật thật sự không thể chấp nhận được việc cô ta nói xấu mẹ nuôi của mình. Vì cớ gì mà những năm nay Hà Mật phải nhẫn nhịn chứ? Đó chính là vì mẹ nuôi của cô, ở trong Lăng gia lạnh lẽo tối tăm đó thì Hà Mật vẫn cảm nhận được hơi ấm từ mẹ, từ Tống Giai Âm… Có lẽ linh hồn của Tống Giai Âm vẫn còn ở đây, vẫn bảo vệ cô, vẫn âm thầm giúp đỡ cũng như là vỗ về cô, chỉ cần có cảm giác bình yên đó thì Hà Mật đã thấy rất bình an rồi.

- Hà Mật, đợi khi tao chính thức làm Lăng phu nhân, thì người đầu tiên tao đuổi chính là mày!

- Vậy thì dì cố gắng một chút, nhanh chóng mang thai rồi dì có thể tống cổ tôi đi rồi!

Nói xong thì Lý Lan Hinh cũng chẳng đáp gì nữa, cô cũng sẵn tiện đó mà mời cô ta ra khỏi phòng của mình. Dù là đang mang một bụng tức giận, nhưng khi Lý Lan Hinh đi xuống nhà thì đã thay đổi thái độ mà nở một nụ cười vô cùng thảo mai, còn nói là Hà Mật mệt quá nên đã ngủ trước rồi. Điều này càng làm cho hảo cảm của Trương Đạm đối với cô ta tăng lên không ít.

[…]

Khi tiễn Lý Kiến Hoành thì Trương Đạm đã ngỏ ý để Lý Lan Hinh ở lại đây một đêm, còn bà ấy sẽ cùng Lý Kiến Hoành về trước. Ban đầu thì cô ta còn do dự và muốn từ chối, nhưng Trương Đạm đã quyết định như vậy rồi thì Lăng Dụ Triết cũng không thể nói gì được nữa, đành chấp nhận để Lý Lan Hinh ở lại đây một đêm.

Buổi tối đó thì màn đêm dài như vô tận, Lý Lan Hinh đã có chuẩn bị một vài thứ đặc biệt muốn làm cùng Lăng Dụ Triết. Nhưng cô ta không biết nên bắt đầu từ đâu, vì thế nên bước đầu tiên cô ta đã thay một chiếc váy ngủ gợi cảm, nó quyến rũ đến mức khó thở. Nhưng Lăng Dụ Triết cũng chẳng quá quan tâm, anh chỉ nhìn cô ta, sau đó nói:

- Ngủ thôi, hôm nay anh rất mệt.

Nhưng Lý Lan Hinh lại như một người vợ hiền mà đi đến giúp anh xoa bóp vai gáy, không chỉ vậy mà cô ta còn đưa cho anh một ly nước, nói:

- Anh đừng cố quá sức nhé.

- Cảm ơn em.

Sau một lúc thì Lăng Dụ Triết cảm thấy trong người rất nóng, hôm nay thời tiết kiểu gì mà anh lại cảm thấy cả người nóng ran, không chỉ vậy mà đến quần áo trên người cũng muốn lột bỏ. Bất chợt, anh lại nghĩ đến ly nước vừa rồi của Lý Lan Hinh, chẳng lẽ cô ta đã bỏ đi gì đó vào rồi sao?

Nhìn sang bên cạnh thì không thấy Lý Lan Hinh đâu, chắc là cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh. Nghĩ đến đây, Lăng Dụ Triết liền lập tức rời khỏi phòng, toàn thân nóng ran và ngứa ngáy, anh liền đi thẳng vào phòng của Hà Mật, còn đưa tay mở đèn lên.

Hà Mật cũng bị ánh sáng làm cho giật mình, cô nhìn anh, nói:

- Có chuyện gì vậy? Sao anh lại ở đây… Không phải anh đang…ưm…

Nhưng còn chưa để cô nói hết câu thì Lăng Dụ Triết đã nhào đến hôn lấy cánh môi nhỏ của cô, nụ hôn này của anh không đơn thuần là hôn, hay nói đúng hơn thì đây chính là nụ hôn của dục vọng. Cô đã cảm nhận được nụ hôn này rồi nên đã cố gắng đẩy anh ra, tuy nhiên thì với sức lực của Hà Mật làm sao đẩy được anh chứ.

Một lúc sau, Lăng Dụ Triết đã cởi hết quần áo trên người, không chỉ vậy mà còn đưa tay đến những nơi không nên chạm đến. Hà Mật bây giờ cũng chẳng biết nên làm gì nữa nên cô đành buông xuôi, tuy nhiên thì ngay sau nụ hôn nóng bỏng kia thì Lăng Dụ Triết lại bất ngờ dịu dàng, anh cố đè nén ham muốn của mình xuống, nhìn cô, nói:

- Hà Mật, cho tôi… Có được không?

Có lẽ đây là lần đầu tiên Lăng Dụ Triết hỏi ý kiến của cô về chuyện này, nhưng tại sao chứ? Chẳng phải hiện tại anh đang ở cùng với Lý Lan Hinh sao? Tại sao lại thành ra cái dạng này mà không nhờ đến sự giúp đỡ của Lý Lan Hinh?

- Lăng Dụ Triết, tại sao anh lại ở đây, anh quay về với Lý Lan Hinh đi chứ.

Nhưng Lăng Dụ Triết đã lắc đầu, anh bây giờ cũng chẳng hiểu nổi bản thân đang làm gì nữa, nhưng anh biết rằng anh không muốn chạm vào Lý Lan Hinh, anh không muốn một cô gái khác sẽ mang thai con của anh, thứ mà Lăng Dụ Triết muốn chính là đứa con của anh và Hà Mật… Nghĩ đến đây, chính Lăng Dụ Triết cũng tự cảm thấy buồn cười, tại sao anh lại có cái suy nghĩ quái đản vậy chứ?

Nhưng câu hỏi kia của Lăng Dụ Triết vẫn chưa được trả lời, nên anh đã hôn lên môi của cô. Lần này là một nụ hôn vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng và có chút nâng niu, bất chợt lúc này Hà Mật lại cảm thấy có chút yếu lòng, cô cũng không biết lý do gì… Nhưng bây giờ cô cũng có cảm giác không muốn để Lăng Dụ Triết rời đi, nghĩ đến đây thì Hà Mật cũng rụt rè mà choàng tay ôm lấy cổ của anh.

Nhận được tín hiệu của Hà Mật thì Lăng Dụ Triết đã không chờ được nữa mà trực tiếp đem hạ bộ tiến vào, dù không phải lần đầu nhưng đây là lần đầu tiên anh dịu dàng như vậy, bất chợt Hà Mật lại có cảm giác ỷ lại. Nhưng dịu dàng được một lúc sau thì Lăng Dụ Triết đã không kiềm được sức lực của bản thân nên đã luân động nhanh hơn, mỗi lần di chuyển giống như muốn đem ruột gan của cô r ngoài vậy.

- Hà Mật… Hà Mật… Tôi không cho phép cô kết hôn! Nghe rõ chưa!

Tuy có chút đau nhưng Hà Mật cũng đưa mắt nhìn anh, nói:

- Anh… Anh lấy tư cách gì chứ! Ưm… Nhẹ thôi… Anh muốn giết… A… Giết người à!

Nghe đến đây thì Lăng Dụ Triết liền trực tiếp ôm cô ngồi dậy, hoàn toàn đem hai cơ thể dính chặt lấy nhau, không chỉ vậy mà anh còn dịu dàng vén tóc của cô lên, sau đó liền ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, nói:

- Hà Mật… Đừng đi… Đừng đi có được không?

Sau đó là một loạt câu hỏi của Lăng Dụ Triết, nhưng Hà Mật không còn sức lực để trả lời nữa. Mãi cho đến khi cả hai đã thấm mệt, nhưng Lăng Dụ Triết vẫn còn lưu luyến nên vẫn không chịu rời khỏi cơ thể của cô, cứ thế mà anh nằm phía trên ra sức luân động nhẹ nhàng, còn cô thì nằm dưới thân anh không ngừng rên rỉ. Hai người họ hiện tại cứ như là đã hòa quyện vào nhau…

Nhưng! Nhưng Lăng Dụ Triết và Hà Mật lại không biết rằng, cánh cửa vừa rồi anh mở ra vẫn còn chưa đóng lại, mà Lý Lan Hinh sau khi từ nhà vệ sinh đi ra lại không thấy anh đâu, nên đi tìm… Lúc cô ta đi ngang qua phòng của Hà Mật thì có nghe thấy âm thanh ân ái nóng tai của cô phát ra, vì tò mò nên Lý Lan Hinh đã bước vào xem… Nhưng thật bất ngờ, người đàn ông cô ta sắp cưới lại đang cùng ở cô gái khác lăn giường với nhau, không chỉ thế mà nhìn vào thái độ của Lăng Dụ Triết đối với Hà Mật còn rất dịu dàng và nâng niu, vẫn luôn hỏi cô có thấy khó chịu hay không… Nhưng mỗi lần anh ở với cô ta, thì chỉ hì hục cho nhanh rồi lại thôi, chưa bao giờ Lý Lan Hinh nhìn thấy một Lăng Dụ Triết dịu dàng như vậy!

Lúc này thì Lý Lan Hinh lại tức giận, nhay từ đầu thì cô ta đã sớm đoán được mối quan hệ giữa Lăng Dụ Triết và Hà Mật không tồi, nhưng đến bước này thì đúng là không ngờ đến!

Hà Mật! Cô giỏi lắm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui