Nghiệt Duyên Cô Dâu Nuôi Từ Bé

Còn ở chỗ của Lăng Dụ Triết thì anh cũng có nhận được thông tin khẩn từ nội báo của bang Mật Thước, hiển nhiên thì anh cũng đã ngỏ ý muốn trực tiếp gặp mặt người đã cung cấp tin tức, vì anh vẫn không hiểu tại sao bang Mật Thước lại muốn giúp mình.

Ban đầu khi nghe Lăng Dụ Triết có ý định muốn gặp thì Tô Thước đã định sẽ cho Chung Tín ra mặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Tô Thước vẫn lựa chọn là sẽ gặp mặt anh, anh ta muốn cho Lăng Dụ Triết biết rằng phía sau Hà Mật vẫn còn có anh ta chống lưng, chỉ cần thiên hạ không làm tổn hại đến cô, thì Tô Thước cũng sẽ không quan tâm những kẻ vô danh tiểu tốt đó, nhưng chỉ thiên hạ dám làm tổn thương tiểu công chúa của cậu ta, thì cho dù có chết cũng bắt họ đền tội!

Vào buổi trưa, sắp đến giờ hẹn với bang Mật Thước rồi cho nên Lăng Dụ Triết cũng đã đến trước, Hình Bân cũng không biết tại sao Lăng tổng lại muốn gặp người đó như vậy, vì những chuyện này chỉ cần Hình Bân là đủ rồi kia mà?

Nhưng họ chờ năm phút, mười phút, nửa tiếng rồi một tiếng sau, nhưng ở bên kia bang Mật Thước cũng không thấy xuất hiện. Hình Bân bây giờ đang không hiểu, lẽ nào họ muốn cho Lăng tổng leo cây sao chứ? Vừa định mở miệng để bảo anh về thì cánh cửa kia đã được mở ra, đi vào bên trong là hình ảnh của năm người đàn ông cao lớn, mỗi người mỗi tính cách cũng như phong cách riêng, nhưng chỉ có sắc mặt là không tốt như nhau.

Lúc này, Lăng Dụ Triết mới cảm thấy họ có chút quen mắt, nhất là người lạnh lùng nhất, có khí chất lãnh đạo nhất kia… Chẳng lẽ anh ta chính là bang chủ của bang Mật Thước sao?

- Cậu là?

- Tô Thước.

- Hóa ra là Tô lão đại, không biết tại sao Tô lão đại lại đích thân đến đây để gặp Lăng mỗ?

Tô Thước không nói gì, anh ta cũng rất bình thản và ngồi xuống đối diện với Lăng Dụ Triết. Phía sau của anh ta chính là Khương Đình Lập, Hứa Vãn Tùng, Chu Xuyên và Chung Tín, khi bốn người họ thấy Lão đại đã ngồi rồi thì mới nhàn nhã ngồi xuống, nhưng còn chưa để Lăng Dụ Triết nói gì, thì Hình Bân lại có chút giật mình, vì cậu ta từng gặp Khương Đình Lập rồi, hiển nhiên Hứa Vãn Tùng cũng đã gặp qua, còn Lăng Dụ Triết lại chú ý đến Chu Xuyên.

Hiện tại trong đầu của Lăng Dụ Triết đang hiện lên một câu hỏi, rốt cuộc thì mối quan hệ của bốn người họ là gì? Tại sao lại cùng đến đây chứ?

- Lăng tổng chắc vẫn nhớ Hà Mật đúng không?

Nhắc đến Hà Mật thì Lăng Dụ Triết có chút kích động, vốn dĩ hôm nay anh hẹn bang Mật Thước chỉ muốn rõ hơn về cái gọi là bằng chứng mà họ đang nắm giữ, nhưng tại sao họ lại nhắc đến Hà Mật chứ? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Hà Mật thật sao?

- Ý cậu là gì?

- Lăng tổng đừng vội. Trước tiên thì chúng ta sẽ nói về chuyện riêng trước, sau đó chúng ta sẽ nói đến chuyện công sau. Không biết Lăng tổng có thời gian để nghe Tô mỗ nói hay không?

Lăng Dụ Triết cảm thấy thái độ này Tô Thước hình như không đúng lắm, giữa anh và bang Mật Thước có chuyện riêng gì để nói sao? Nhưng dù sao thì anh cũng muốn nghe, nên đã gật đầu. Hiển nhiên Hình Bân là thủ hạ thân cận nên cũng có thể ở lại nghe.

Lúc này, Tô Thước mới đứng dậy, có chút không vui hay không để nói là ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Lăng Dụ Triết, chưa đợi anh nói gì thì Tô Thước đã trực tiếp đập tay lên bàn, nói:

- Lăng Dụ Triết, rốt cuộc thì tôi phải làm như thế nào thì anh mới buông tha cho Mật Nhi!

Cách gọi thân mật như vậy cũng làm cho tâm tình của Lăng Dụ Triết không thoải mái, chẳng lẽ người đàn ông trước mặt này lại quen biết với Hà Mật… Bất chợt, Lăng Dụ Triết lại nghĩ đến một trường hợp. Nếu như anh nhớ không nhầm thì trước đi Hà Mật rời khỏi cô nhi viện thì cô đã có bốn người anh kết nghĩa, khi Tống Giai Âm và anh đến thì bốn cậu nhóc lúc đó còn ra sức bảo vệ cô, dường như họ chỉ sợ cô sẽ chịu tổn thương hay thậm chí là bị bắt ép đưa đi… Nghĩ lại thì thời gian trôi qua cũng đủ lâu rồi, chắc hẳn những đứa bé năm đó cũng đã trưởng thành rồi.

Nghĩ đến đây, Lăng Dụ Triết liền đưa mắt nhìn về phía họ, nếu như đúng là bốn anh em lúc đó thì người này chắc hẳn là anh cả… Nhưng anh lại không ngờ… Thật sự không ngờ đến.

Lăng Dụ Triết lúc này chợt cười, trong số bốn người thì chỉ có Hứa Vãn Tùng là có tình cảm nam nữ với Hà Mật, nên khi cậu ta nhìn thấy Lăng Dụ Triết cười thì vô cùng tức giận, nếu không có Chu Xuyên giữ lại thì chắc Hứa Vãn Tùng đã xông đến đấm cho Lăng Dụ Triết một cái rồi. Nhưng rồi Chu Xuyên lại bình tĩnh, nói:

- Có lẽ Lăng tổng vừa đoán ra rồi đúng không?

Lăng Dụ Triết cũng chỉ gật đầu, hóa ra ngay từ đầu anh mới là kẻ ngốc bị bốn anh em họ quay mòng mòng.

Một người là lão đại bang Mật Thước, cố ý giúp đỡ anh tìm bằng chứng kết tội Lý Lan Hinh, cứ nghĩ là vì đại nghĩa nhưng hóa ra lại muốn chính anh phải giải oan cho Hà Mật.

Một người là chủ tịch tập đoàn Chu thị, vốn dĩ cao cao tại thượng nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt mà lại đầu tư một món tiền lớn vào Lăng thị đang gặp khó khăn, ngay sau đó lại đẩy Lăng thị vào con đường dở sống dở chết, ngay sau đó liền đưa Hứa Vãn Tùng vào bên trong, âm thầm giúp đỡ Lăng thị nhưng lại không lấy tiền công, mà lại yêu cầu kết hôn với Hà Mật. Cứ nghĩ là Hứa Vãn Tùng cũng si mê nhan sắc của Hà Mật, nhưng thật không ngờ đó lại chính là kế hoạch giúp cô đường đường chính chính rời khỏi Lăng gia.

Tiếp theo, chính là Lý Lan Hinh, vì trước đó Khương Đình Lập đã tạo niềm tin cho Lý Lan Hinh bằng cách khiến Hà Mật sảy thai, còn luôn miệng tiêm nhiễm vào đầu của cô ta những chuyện như cháu đích tôn, nam thai rồi Lăng thiếu phu nhân, vì có lẽ Khương Đình Lập biết rõ con người của Lý Lan Hinh tham lam, hiểm độc nên trước khi tìm kiếm bằng chứng lật đổ cô ta thì họ phải bảo vệ an toàn cho em gái trước đã.

Hóa ra… Hóa ra ngay từ đầu chẳng có vận xui gì cả, cũng chẳng có sự trùng hợp nào, tất cả… Tất cả mọi thứ đều là do chính tay bốn anh em họ dựng lên. Vở kịch này, Lăng Dụ Triết thật sự thua quá thảm hại rồi.

- Lăng tổng, đây là những gì Hà Mật muốn nói với anh.

Lăng Dụ Triết nhận lấy từ Chu Xuyên một chiếc máy ghi âm nhỏ, anh có chút mong đợi mà mở đoạn ghi âm đó lên.

Ở bên trong bắt đầu vang lên tiếng nói.

"Xin chào anh, Lăng Dụ Triết! Tôi là Hà Mật, là người anh gọi với cái danh là cô dâu nuôi từ bé… Nhưng mà anh biết không, sống ở Lăng gia thì tôi chỉ có hai từ để miêu tả, đó chính là “chán ghét”.

Như những gì anh đã nghe, ngay từ đầu tôi không yêu anh, tôi chỉ lợi dụng anh mà thôi, vì tôi muốn chính tay anh phải là người tìm ra sự thật năm đó… Đúng! Tôi chính là muốn khiến anh yêu tôi! Khiến cho trái tim anh bị dày vò như cách anh dày vò tinh thần và thể xác tôi năm đó. Lăng Dụ Triết, hình như tôi làm được rồi thì phải? Đúng không?

À đúng rồi, đứa bé lúc đó tôi hoài thai không phải con của anh Thái Huy, cũng không phải là con của anh Hình Bân, cũng chẳng phải là đứa con hoang, đứa nghệt chủng… Mà nó chính là đứa con của anh đó. Anh thấy có hài lòng không? Lăng Dụ Triết, chúc mừng anh… Chính tay anh đã giết chết đứa con của mình, chính anh đã khiến cho Lăng gia mất đi một đứa cháu!.. Nhưng mà, anh cũng đừng trách tôi, vì ngay từ đầu tôi đã nói rồi… Chỉ là anh không nghe mà thôi.

Lăng Dụ Triết, nếu như anh vẫn còn một chút lương tâm, thì hãy giải thoát cho tôi đi… Cầu xin anh, hãy giải thoát cho mối quan hệ nghiệt duyên của chúng ta!

Cuối lời, tôi, Hà Mật… Chúc anh một đời bình bình an an"

Đoạn ghi âm kết thúc thì tâm tình của Lăng Dụ Triết cũng dường như đã chết theo. Không đúng! Làm sao lại có thể như vậy chứ! Không đúng… Hà Mật không bao giờ nói ra những lời như thế này, tất cả đều là giả dối! Không thể có chuyện đó xảy ra được… Hà Mật… Anh phải đi tìm cô! Đúng rồi, anh phải đi tìm cô.

Tuy nhiên, Lăng Dụ Triết cũng chỉ mới định chạy ra khỏi cửa thì đã bị Chung Tín giữ lại, lúc này trên gương mặt của Tô Thước có chút ý cười quỷ dị, anh ta liền đứng dậy rồi đi đến chỗ ngồi của Lăng Dụ Triết, vỗ tay lên vai anh, nói:

- Lăng tổng, tôi vẫn còn chưa nói xong về chuyện của chúng ta mà? Anh vội vàng đi đâu vậy? Hơn nữa, bây giờ anh có đi tìm Hà Mật thì con bé cũng không có ở nhà đâu… Nghe nói, hôm nay con bé cùng Dương Kỷ Bắc đã đi chơi với nhau rồi, chắc Lăng tổng biết Dương Kỷ Bắc mà nhỉ?

Sắc mặt của Lăng Dụ Triết bây giờ có chút trầm xuống, ánh mắt của anh bắt đầu sa sầm, nói:

- Cậu muốn gì?

Tô Thước liền xoay người lại, sau đó thì tức giận đập tay lên bàn, hung hăng nhìn về phía anh, nói:

- Tôi cho anh hai lựa chọn… Thứ nhất, anh sẽ tự mình khởi kiện Lý Lan Hinh, đồng thời cũng phải xóa bỏ mối qua hệ cha con với Hà Mật, từ nay về sau hai người sẽ không còn liên quan đến nhau nữa. Thứ hai, chúng tôi sẽ khởi kiện Lý Lan Hinh, hiển nhiên thì chuyện năm đó chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng… Mà anh biết đó, tôi không ưa cô ta, vì thế nên nếu để tôi ra tay thì… Cái mạng của cô ta cũng chưa chắc sẽ còn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui