Buổi sáng ngày hôm sau, khi Hà Mật tỉnh dậy thì cảm thấy toàn thân ê ẩm. Nhưng xung quanh của cô không phải mùi thuốc sát trùng như cô đã tưởng tượng, mà cái khung cảnh quen thuộc này lại chính là Lăng gia, chẳng lẽ sáng nay Lăng Dụ Triết đã đưa cô về Lăng gia rồi sao?
Không thể nghĩ ngợi lâu, Hà Mật liền muốn bước xuống giường, nhưng bàn chân vừa chạm đất đã như có một tia điện xẹt qua, khiến cho Hà Mật phải rùng mình một cái, phía dưới của cô bây giờ vẫn còn ê ẩm và vô cùng đau nhức, cô cũng không biết hôm qua Lăng Dụ Triết đã làm bao nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng anh cứ liên tục rót vào bên trong những mật d*ch kia, bất chợt, Hà Mật lại đưa tay xoa xoa bụng của mình… Cô nghĩ lần này sẽ lại mang thai rồi.
Từ nhà vệ sinh bước ra thì Hà Mật cảm thấy cũng rất khó khăn, vừa rồi khi cô ở trong nhà vệ sinh thì mật d*ch sau trận hoan ái vẫn còn rỉ ra không ít, nhìn thấy nó thì Hà Mật cũng chỉ biết ngượng ngùng, dù sao thì người chủ động ngày hôm qua cũng là cô, nên cô có thể trách ai đây?
Một tiếng *cạch* vang lên, Hà Mật liền đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, là Hình Bân đang mang thức ăn đến, cậu ấy đưa cho cô, sau đó liền nói:
- Thiếu phu nhân, đây là Lăng tổng cố ý dặn dò phải mang cho cô. Ngài ấy nói cô ăn xong thì có thể nghỉ ngơi, buổi trưa sau khi tan họp thì Lăng tổng sẽ về.
Lúc này thì gương mặt nhỏ của Hà Mật đã đỏ lên vì tiếng gọi “Thiếu phu nhân” kia, từ nhỏ cho đến khi hiểu chuyện thì người trong Lăng gia chỉ gọi cô là tiểu thư, nhưng không ngờ lần này quay lại họ lại thay đổi cách xưng hô và gọi cô là thiếu phu nhân, trước mắt thì có chút không quen lắm.
Sau khi Hà Mật dùng xong bữa ăn nhẹ thì cô cũng xem đồng hồ, bây giờ đã gần chín giờ sáng, theo như những gì Lăng Dụ Triết nói thì vào giờ này Lý Lan Hinh sẽ đến đây, mục đích là nấu bữa trưa cho anh, nhưng từ khi biết được bản thân anh đã có tình cảm với cô, thì Lăng Dụ Triết chưa bao giờ ăn thức ăn mà cô ta nấu.
Ngay lúc này, Hà Mật liền tìm trong tủ quần áo của Lăng Dụ Triết, cô liền lấy tạm một cái áo sơmi của anh rồi mặc vào, còn giả vờ đầu bù tóc rối mà khó khăn đi xuống nhà. Quả nhiên Lăng Dụ Triết nói không sai, đúng giờ này thì Lý Lan Hinh sẽ mang nguyên liệu đến và nấu bữa trưa, giống như là một người vợ hiền.
Khi Hà Mật bước xuống với chiếc áo của Lăng Dụ Triết thì Lý Lan Hinh đã bị dọa cho đứng hình, nhưng rồi cô ta lại bày ra vẻ mặt vui vẻ, nói:
- Mật Nhi cũng ở đây à? Hôm qua cha con đã đưa con về sao?
- Cha nào cơ? Lý tiểu thư mau quên quá, tôi và Lăng gia đã cắt đứt quan hệ rồi cơ mà.
- Ồ, vậy không biết tại sao cô lại ở đây?. Cop q𝑢a cop lại, 𝘵rở lại 𝘵rang chính { 𝐓r𝐔𝗺𝘵r𝑢yệ n.Ⅴn }
Hà Mật liền thoải mái đi vào trong bếp, còn cố ý lấy một ít sữa rồi uống. Sau đó thì mới nhìn Lý Lan Hinh, nói:
- À, hôm qua tôi và Dụ Triết có gặp nhau, hừm… Lửa dục khó nhịn nên đã xảy ra vài chuyện, sau đó anh ấy đưa tôi về Lăng gia.
Dừng một chút, Hà Mật lại nhìn vào chiếc bụng đang nhô lên của Lý Lan Hinh, liền che miệng cười, nói:
- Chắc do Lý tiểu thư đang mang thai, vóc dáng cũng sồ sề, nên Dụ Triết mới không để ý đến cô. Chẳng biết anh ấy đã nhịn bao lâu, nhưng hôm qua anh ấy làm rất nhiều, bây giờ toàn thân tôi còn ê ẩm.
Nói xong thì Hà Mật cũng đi đến ghế sofa để ngồi, nhưng ánh mắt của Lý Lan Hinh lại cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô ta bây giờ chỉ hận không thể trực tiếp giết chết Hà Mật mà thôi. Nhưng cho dù hận ý của cô ta có nhiều đến đâu thì cũng chẳng bằng Hà Mật hiện tại.
Bất chợt, Lý Lan Hinh lại cảm thấy tính cách của Hà Mật có chút khác, cô ta ở trong bếp bận rộn, nhưng vẫn không quên cười nói:
- Xem ra đây mới là tính cách thật của cô nhỉ? Lăng Dụ Triết có biết không?
Hà Mật cũng chỉ cười nhạt, đáp:
- Anh ấy đương nhiên là không biết rồi.
Dừng một chút, Hà Mật lại đưa đôi mắt sắc lẻm nhìn về phía của Lý Lan Hinh, nói:
- Nhưng Lý tiểu thư nghĩ… Giữa lời nói của tôi và lời nói của cô, thì anh ấy sẽ tin ai hơn?
Đôi tay đang làm việc của Lý Lan Hinh bất chợt cũng khựng lại, có vẻ như Hà Mật đã nói đúng vào điểm yếu của cô ta rồi, nên cô ta mới không phản bác lại được. Hiển nhiên thì Lý Lan Hinh còn đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này thì Lăng Dụ Triết cũng vừa đi làm về.
Vừa nhìn thấy anh thì Hà Mật đã ngoan ngoãn như một con cún con mà bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy anh, hiển nhiên Lăng Dụ Triết lúc đầu nhìn thấy cô thì cũng giật mình vì quần áo của cô, nhưng rồi bất chợt anh lại nhìn xuống chân của cô, ngay lập tức đen mặt, sau đó thì nhấc bổng cô lên, hiển nhiên Hà Mật cũng không phụ lòng anh mà kẹp chặt lấy hông của anh, còn tựa đầu vào lồng ngực của anh nữa chứ.
- Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy? Lỡ như bị ốm thì sao? Hơn nữa, sau lại không đi dép vào? Em không lạnh à?
Hà Mật liên dụi cái đầu nhỏ vào hõm cổ của anh, còn cố ý hôn nhẹ lên yết hầu của Lăng Dụ Triết, nói:
- Anh ôm chặt một chút sẽ không lạnh nữa.
Đợi khi đặt Hà Mật xuống ghế sofa thì Lăng Dụ Triết mới không nhịn được mà cúi xuống hôn lấy môi nhỏ của cô, hiển nhiên Hà Mật cũng không từ chối mà còn điên cuồng tiếp nhận, khiến cho Lăng Dụ Triết cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết. Lúc này tay nhỏ của Hà Mật cũng đã sờ soạng lung tung, cuối cùng là chạm tay đến nơi mà không nên chạm, Lăng Dụ Triết cũng bị hành động của cô làm cho căng chứng, anh liền hắng giọng, nói:
- Được rồi, hôm qua em không mệt sao?
- Nơi này của anh còn không mệt thì làm sao em mệt chứ?
Lăng Dụ Triết cũng chỉ lắc đầu rồi thở dài, sau đó thì anh liền ôm lấy Hà Mật đi về phòng. Thật ra anh biết ở đây vẫn còn có sự hiện diện của Lý Lan Hinh, nhưng anh không quan tâm, người anh cần quan tâm chính là cô gái này, dù rằng anh biết hiện tại cô chỉ đang lợi dụng anh mà thôi.
Vừa vào đến phòng thì Lăng Dụ Triết đã nhẹ nhàng đặt cô lên giường, còn cố ý gọi điện cho Hình Bân chuẩn bị một bộ quần áo khác cho cô. Sau khi phân phó xong thì Lăng Dụ Triết mới quỳ một chân xuống, rồi nắm lấy chân nhỏ của cô phủi nhẹ, hành động này của anh thật sự đã làm cho Hà Mật kinh hãi, cô vốn muốn rụt chân lại, nhưng đã sớm bị anh giữ chặt, sau đó anh còn tự tay mang dép cho cô.
- Dụ Triết… Không cần như vậy mà.
- Anh biết em muốn chọc tức Lý Lan Hinh, nhưng cũng đừng để bản thân chịu thiệt chứ. Em phải biết hiện tại em đang rất yếu, thời tiết bây giờ còn rất lạnh, ăn mặc phong phanh thì thôi đi, đến cả da thịt cũng tiếp xúc với nền đất lạnh như vậy, em không muốn mạng nữa à?
Không hiểu tại sao nhưng nghe những lời này thì Hà Mật lại bật cười, cô đưa tay véo hai má của anh, nói:
- Sau này sẽ không như vậy nữa.
Lúc này Lăng Dụ Triết chỉ biết thở dài, sau đó anh liền bước đến một bước, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, nói:
- Hà Mật, anh biết em muốn làm gì, nhưng có thể hứa với anh… Đừng tự làm tổn thương bản thân có được không?
- Lăng Dụ Triết, anh biết hết rồi thì tại sao lại…
- Anh đã nói rồi mà, anh yêu em, và anh sẽ chứng mình cho em thấy những gì anh nói là thật lòng, nửa câu dối trá cũng không có!
Cô đưa đôi mắt nhìn anh, thật ra đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà nói Hà Mật vẫn có thể yêu Lăng Dụ Triết sâu đậm thì không thể… Nhưng ít nhất, thì trong mối quan hệ của hai người thì cô dám đảm bảo rằng chỉ có thể là anh.
- Dụ Triết, cảm ơn anh.
Lăng Dụ Triết liền mỉm cười, dịu dàng hôn lên môi của cô, sau đó ôm lấy Hà Mật vào lòng. Thật ra người cần cảm ơn phải là anh mới đúng, nếu như không có Hà Mật thì chắc hẳn anh đã tự mình đắm chìm vào sự thống khổ suốt mười mấy năm, có lẽ ngay từ đầu anh đã biết mình không yêu Tống Giai Âm, mà người anh yêu đích thật chính là cô dâu nuôi từ bé này.
Quãng thời gian rrước đây thì mối quan hệ của họ có thể xem là một đoạn nghiệt duyên. Nhưng từ đây về sau, nó không phải nghiệt duyên, mà cũng chưa hẳn là lương duyên… Nói chung, thì nó chính là cái duyên cái nợ, anh nợ cô, nên bây giờ anh sẽ trả cái nợ của mình.
- Hà Mật, anh yêu em, cả đời sau của anh đều trông cậy vào em rồi.
- Lăng Dụ Triết, hình như anh nói đúng rồi đó… Vậy sau này em còn phải gánh thêm một ông già lọm khọm như anh sao?
Lăng Dụ Triết nghe vậy liền nhíu mày, sau đó liền đẩy ngã cô ra giường, nhíu mày, nói:
- Anh chỉ lớn hơn em có mười lăm tuổi.
- Ầy, vậy khi em ba mươi thì anh đã u50 rồi sao? Lăng Dụ Triết, anh già rồi đó!
- Em dám nói như vậy sao! Em có tin ông già này sẽ dạy dỗ em thêm một trận không hả?
Nhưng Hà Mật hoàn toàn không sợ hãi, cô còn nhìn anh bằng cặp mắt khiêu khích, còn cố ý trêu đùa anh, nói:
- Xương cốt của anh liệu có chịu nổi hay không đây?
- Cứ thử đi rồi sẽ biết có nổi hay không!