Nghiệt Duyên Cô Dâu Nuôi Từ Bé

Quay lại khoảng thời gian cách đây chín tháng, thì hôm nay Lăng Dụ Triết đã quyết định sẽ tặng cho Hà Mật một buổi cầu hôn theo đúng quy trình của nó.

Anh đã hẹn cô đến một nhà hàng sang trọng để dùng bữa, vốn dĩ còn đang định nhân cơ hội này sẽ quỳ xuống cầu hôn cô, nhưng miếng thịt bò vừa mới nhai xong thì Hà Mật liền nói:

- Lăng Dụ Triết, chút nữa chúng ta đến thăm mẹ Giai Âm có được không?

Mặc dù không hiểu tại sao Hà Mật lại muốn thăm Giai Âm, nhưng anh vẫn gật đầu. Dừng một chút, thì Lăng Dụ Triết lại nói:

- Phải rồi, sau này em đừng gọi Giai Âm là mẹ nữa. Theo vai vế sau này thì cô ấy là em chồng của em đấy.

Bất chợt Hà Mật lại khựng lại, cô đưa đôi mắt không tin nhìn về phía của Lăng Dụ Triết, nói thế nào thì Tống Giai Âm và dòng dõi Lăng gia cũng không liên quan huyết thống với nhau… Chẳng lẽ Lăng Dụ Triết thật sự muốn đưa tên của cô ấy vào gia phả sao?

Có lẽ Lăng Dụ Triết cũng nhận ra ánh mắt như muốn hỏi gì đó của Hà Mật, anh liền nhẹ nhàng đặt dao và nĩa xuống, rồi đưa tay chóng cằm nhìn cô, nói:

- Anh từ sớm đã quyết định rồi, dù Giai Âm không có máu mủ với Lăng gia, nhưng dù sao cũng là em gái của anh… Hơn nữa cũng là tại anh nên cô ấy mới mất sớm, nếu như không phải tại anh thì có lẽ hiện tại cô ấy đã có chồng và có con rồi kìa.

- Dụ Triết…

- À, anh và mẹ đã quyết định rồi, từ nay Giai Âm không còn là Tống Giai Âm nữa, bây giờ tên của em ấy là Lăng An Âm, là cô em gái đoản mệnh của anh.

Ánh mắt của Hà Mật nhìn anh có chút phức tạp, người đàn ông này bình thường cao cao tại thượng như vậy, nhưng mỗi khi nhắc đến người thân đều có dáng vẻ không thể chấp nhận nổi sự thật này. Mặc dù nhiều lần Lăng Dụ Triết nằm mơ thì cha của anh cũng không ghét bỏ Giai Âm… Hay gọi đúng hơn là An Âm, nhưng mà chính Lăng Dụ Triết lại không thể chấp nhận được… Nếu năm đó không có Cao Bính, không có Lý Lan Hinh, thì có lẽ anh và em gái đã xảy ra chuyện không nên xảy ra rồi.

[…]

Dùng bữa xong thì Lăng Dụ Triết cũng đưa Hà Mật đến bia mộ của Lăng An Âm, vì đã đổi tên rồi nên phần mộ của cô ấy cũng được dời đến mộ tổ của Lăng gia, sau đó thì đề tên là Lăng An Âm, tên mụ là Tống Giai Âm. Nhìn thấy ảnh của cô ấy, Hà Mật không kìm được mà bật khóc.

Nhưng rồi Lăng Dụ Triết lại dịu dàng năm lấy tay của cô, rồi nói:

- Chào Âm Nhi, lâu quá không đến gặp em, em vẫn ổn chứ? Cuộc sống của em và cha chắc vẫn đủ đầy nhỉ? Ngày nào mà mẹ chẳng nói chuyện với hai người… Không biết bà ấy đã nói gì nữa, có nói xấu anh hay không vậy?

Hà Mật nghe những lời mà Lăng Dụ Triết nói cũng chỉ biết cười, người đàn ông này… Sao lại ấm áp như vậy chứ?

Nhưng còn chưa để Hà Mật nghĩ ngợi nhiều, thì Lăng Dụ Triết đã siết lấy tay của cô, sau đó thì đưa tay lên, nhìn thẳng về phía của Lăng An Âm, nói:

- Âm Nhi, anh và Hà Mật sắp kết hôn rồi.

Mặc dù đây chỉ là thông báo và mục đích của Hà Mật đến đây cũng chỉ là thông báo chuyện này, nhưng khi nhìn Lăng Dụ Triết chủ động như vậy thì cô lại có chút không quen lắm. Nhưng còn chưa đợi Hà Mật bất ngờ xong thì Lăng Dụ Triết lại đột ngột quỳ xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung đỏ, sau đó đưa ra cho cô, nói:

- Vừa rồi anh còn định sẽ cầu hôn em ở trong nhà hàng. Nhưng anh nghĩ lại rồi, mối duyên của chúng ta là nhờ có Âm Nhi, nên anh muốn cô ấy sẽ là người chứng hôn cho chúng ta ở hiện tại.

Dừng một chút, Lăng Dụ Triết liền mở chiếc hộp nhung kia ra, nói:

- Hà Mật, em có chấp nhận gả cho anh không?

Hà Mật bây giờ có chút không tin, Lăng Dụ Triết ấy vậy mà lại cầu hôn cô sao? Mà lại cầu hôn ngay tại phần mộ của Lăng gia nữa chứ, anh đây là thực sự muốn kết hôn với cô chứ không phải đang đùa.

- Lăng Dụ Triết, em có thể tin anh không?

- Mặc dù anh lớn hơn em mười lăm tuổi, anh cũng sẽ chết sớm hơn em. Nhưng quãng đời còn lại, anh sẽ bảo vệ em, dùng cả mạng này để bảo vệ em… Hà Mật, tin anh!

Lăng Dụ Triết cũng biết những chuyện mà mình đã gây ra đã làm nên rất nhiều tổn thương cho Hà Mật, hiển nhiên thì cô cũng là con người, nên sẽ không thể nào đơn giản nói bỏ qua là bỏ qua, chắc chắn ở đâu đó trong trái tim đầy tổn thương kia cũng có chỗ hận anh… Nhưng anh không quan tâm, thứ Lăng Dụ Triết quan tâm hiện tại là Hà Mật, chỉ cần cô đồng ý cho anh một cơ hội, thì anh sẽ dốc hết sức để bù đắp lại lỗi lầm năm xưa.

- Lăng tổng, quãng đời còn lại, mong anh chiếu cố em một chút.

Sau đó thì Lăng Dụ Triết cũng đã cầu hôn Hà Mật thành công, hiển nhiên thì anh rất vui và chuẩn bị cho hôn lễ. Nhưng rồi sau đó do vài chuyện cấp bách nên Lăng Dụ Triết và Hà Mật chỉ đăng ký kết hôn, đến khi mọi chuyện được giải quyết xong thì Hà Mật lại mang thai.

Nên cuối cùng hôn lễ của họ lại phải dời đến mùa xuân năm sau.

Và hôm nay, là ngày lành tháng tốt, đôi tân lang và tân nương đang đứng ở trong nhà thờ to lớn và sang trọng, trên người của Lăng Dụ Triết là một bộ vest đen cùng cà vạt đỏ, còn Hà Mật lại dịu dàng với chiếc váy trắng tinh khôi.

Hai người cứ nghĩ là nghiệt duyên nhưng lại nên duyên vợ chồng, cho dù là quá khứ của họ đều đau thương với nhiều vết xước của thương tổn, nhưng hiện tại và tương lai thì họ sẽ cùng nhau đồng hành, không chỉ là đồng hành trên con đường tình cảm, mà còn là trên con đường của cuộc sống nữa.

À quên vẫn chưa nhắc đến, bé con của Hà Mật và Lăng Dụ Triết là một bé gái với gương mặt xinh xắn tựa thiên thần, nhưng tính cách lại có chút lém lỉnh, dù Trương Đạm vẫn mong có cháu trai, nhưng khi bà nhìn thấy cô cháu gái này thì lại hết mực yêu chiều, nhìn mẹ yêu thương con gái mình như vậy thì Hà Mật cũng an lòng, ít nhất thì bà ấy đã không cáu gắt như trước kia, như quá khứ của cô.

Lăng Dụ Triết bước đến bên cạnh cô dâu của mình, nhẹ nhàng đặt lên tay cô một giấy phiếu báo nhập học, đây là ngôi trường trước kia Hà Mật mong muốn theo học, nhưng vì Lăng Dụ Triết cảm thấy nó không tốt, nên đã từ chối cô. Bây giờ, anh lại đặt giấy báo tuyển sinh vào tay cô làm gì chứ?

- Ý anh là gì?

- Em cũng sinh con xong rồi, nếu em muốn học tiếp thì cứ đi học đi, Tiểu Cẩn cứ để anh chăm sóc.

Nhưng rồi Hà Mật lại từ chối, vốn dĩ cô đã có quyết định của mình rồi, đợi con gái của họ - Lăng Mộc Cẩn cứng cáp một chút thì cô sẽ quay lại ngôi trường cũ… Cô muốn thay Kiều Tuyết Ly học hết những năm tháng ở đó, cô cũng muốn đích thân trải nghiệm lại khoảng thời gian ở ngôi trường đó… Dù rằng cô bạn thân nhất của cô đã không còn.

- Dụ Triết, cảm ơn anh.

- Tại sao lại cảm ơn anh?

- Vì anh đã ở đây… Chỉ vậy thôi.

Lăng Dụ Triết cũng nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó liền đưa tay ôm lấy Hà Mật, cô vợ này của anh trước kia thì có chút nhu thuận, sau đó còn có chút ngốc nghếch, hết lần này đến khác bị lợi dụng, nhưng cuối cùng thì anh cũng có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ cô.

- Dù đã nói rất nhiều rồi, nhưng anh vẫn muốn nói tiếp… Hà Mật, anh yêu em, rất yêu em!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui