[...]
- Anh chưa từng yêu em, một lần cũng chưa từng.
Mộng Nhiên cúi gầm mặt, môi mím chặt, ôm lấy lòng ngực quặn thắt khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt nóng hổi rơi đầy trên mu bàn tay khi tận tai nghe anh nói ra những lời tuyệt tình đau đến tâm can.
- Vậy từ trước đến giờ em được coi là gì chứ?
- Tuyết Ninh đã nói rồi, là lợi dụng, từ trước đến nay đều là lợi dụng.
Em đã vừa lòng chưa.
Vốn dĩ vẫn còn một chút gì đó lưu luyến nhưng kể từ giây phút này thì hết thật rồi.
Trái tim thiếu nữ mong manh đã hoàn toàn bị chính người cô tin tưởng nhất bóp nát đến vỡ vụn.
- Haha...!vậy chắc là cuộc gặp gỡ năm ấy do một tay anh sắp xếp.
- Cái bẫy ấy cũng do anh giăng ra.
Mộng Nhiên cười khẩy nhớ về chuyện xưa, ánh mắt vô hồn vẫn luôn nhìn vào anh nhưng chẳng dám hi vọng, chẳng dám đặt niềm tin thêm một lần nào nữa.
Bao năm qua, cô yêu anh nhiều đến thế, chân thành đến thế nhưng vẫn không đủ để cảm hóa tâm hồn lạnh lẽo, chất chứa hận thù trong lòng Tử Dật.
- Ba mẹ, anh chị...!Nhiên Nhiên xin lỗi.
Chưa bao giờ Mộng Nhiên cảm thấy tội lỗi như lúc này.
Chính cô, tất cả là tại cô cứng đầu, không nghe lời anh hai khuyên ngăn.
Yêu ai không yêu lại đi yêu một kẻ phản đồ mới vô tình đưa cả gia đình vào tình thế nguy hiểm, hại biết bao nhiêu người giúp việc trong nhà phải chết thảm, không kịp nói lời trăn trối.
Cô là kẻ tội đồ, cô không đáng được sống, người năm dưới kia đáng ra phải là cô.
- Không phải lỗi của con, có trách thì nên trách ba năm đó lương thiện, trách ba chủ quan không tìm hiểu kĩ càng nên mới để con gái dắt sói vào nhà.
- Trách mẹ quá nuông chiều con.
Kha Luân và Chu Hạ nhìn nhau mà than thở.
Sống mấy chục năm trên đời ông chưa từng hối hận vì điều gì, chỉ hối hận vì năm đó không nhẫn tâm giết chết đứa trẻ ấy phòng trừ mối hậu họa về sau.
Để rồi nó quay về, làm rung chuyển cuộc sống bình yên của gia đình mình.
Vì tổ chức đám cưới trong âm thầm nên bây giờ có muốn hai ông bạn già đến cứu viện cũng không thể, khi tất cả thiết bị liên lạc từ điện thoại cho đến đồng hồ điện tử đều bị Cẩu Tảo tịch thu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ông thấy đây cũng là một điều may mắn, khi không mời họ đến tham dự buổi tiệc oái oăm này.
- Thằng khốn nạn, hèn hạ...!mày không xứng, tao giết chết mày...ágg.
Chứng kiến cảnh tượng em gái của mình bị trêu đùa, lợi dụng như vậy Tân Kỳ nóng giận, không khống chế được bản thân.
Anh vùng lên muốn lao đến đòi lại công bằng cho Mộng Nhiên thì bị tên tay sai cạnh đó liên tục dọng báng súng vào người.
- Áaa, ngừng lại đi mà.
- Tránh xa anh ấy ra.
Ai cho ông đánh anh trai của tôi.
Mộng Nhiên chạy đến la làng, cô khóc rống lên khi Tân Kỳ bị tra tấn, đánh đập đến thổ huyết.
Nắm đấm nhỏ đã cố gắng hết sức, móng tay cào cấu đến rụng rời phát đau nhưng vẫn chỉ như muỗi đốt đối với gã to xác ấy.
- Dật...!Tử Dật, hức, em xin anh.
Anh nói hắn ta ngừng lại đi mà.
Nếu cứ tiếp tục thì anh em...!anh ấy sẽ chết mất.
Hết cách, Mộng Nhiên không thể cứ để cho Tân Kỳ chịu đòn, cô buông bỏ lòng tự trọng mà quỳ rạp xuống đất, lê lết bò đến ôm lấy chân người đàn ông ấy điên cuồng van xin.
Nước mắt dàn dụa, nhoè bờ mi, lớp trang điểm cũng bị rửa trôi đi không ít khiến Mộng Nhiên bây giờ trông vô cùng nhếch nhác, bần tiện không còn dáng vẻ cao quý trâm anh thế phiệt thường ngày.
- Đau...
Mỗi lần cô tiếp cận anh thì luôn bị người phụ nữ kia phá đám.
Tay cô bị Tuyết Ninh đạp vào, lực rất mạnh làm cho da tay rướm máu rát rạt.
- Ay da...!xin lỗi, nhưng cô làm bẩn giày của tôi mất rồi.
Tuyết Ninh làm bộ thốt lên, như thể bản thân không hề cố ý.
Nhưng chính cô ta là người chủ động, ấy vậy mà lại đổ hết mọi lỗi lên đầu Mộng Nhiên.
- Nếu như cô chịu giúp tôi làm sạch nó thì anh ta cũng có thể được cứu đó.
- Được, được, tôi lau giúp cô.
Mộng Nhiên không do dự đồng ý, cô run rẩy lật tà váy cưới, lựa chọn ra lớp vải mềm nhất bên trong dùng nó để lau giày cho Tuyết Ninh.
Mặt mũi đối với cô bây giờ không còn quan trọng, chỉ cần Tân Kỳ không phải chịu đau nữa thì chuyện gì cô sẽ làm.
Nhưng Mộng Nhiên quá ngây thơ rồi, khi hành hạ, sỉ nhục người khác chưa bao giờ là đủ với Tuyết Ninh.
- Tôi muốn cô liếm sạch nó cơ.
Sau khi nghe Tuyết Ninh yêu cầu quá đáng như vậy Mộng Nhiên chợt khựng người.
Môi mấp máy, run run nhìn về phía Tử Dật muốn anh cứu giúp.
Nhưng rồi ánh mắt ấy chẳng mấy chốc được thu về, khi anh cố tình lờ đi, nhìn sang hướng khác.
Mộng Nhiên gói gọn mọi muộn phiền, thất vọng bằng một tiếng thở dài.
Cô nuốt nước mắt ngược vào lòng, từ từ cúi mặt đến gần mũi giày kia.
- Mộng Nhiên, anh không sao.
Em...!em mà làm như vậy thì sau này đừng nhìn mặt anh và ba mẹ nữa.
Tân Kỳ bị đánh đến sắp ngất đi, thở không ra hơi nhưng vẫn cố gắng gượng ngẩn đầu gào thét, ngăn cản em gái làm chuyện xằng bậy.
- Đủ rồi, ngừng lại hết cho tôi.
Vào thời khắc Mộng Nhiên chỉ còn một chút nữa thôi là chạm vào mũi giày thì Tử Dật đột nhiên quát to làm gã tay sai cũng không dám động tay động chân với Tân Kỳ thêm lần nào nữa.
- Anh...
Tử Dật bực đọc bước đến đẩy mạnh Tuyết Ninh tránh xa Mộng Nhiên khiến cô ta chới với nhiều vòng, cuối cùng thì may mắn được một tên tay sai đỡ lấy mới giữ được thăng bằng.
Bị đối xử thô bạo như vậy nhưng ngoài biểu hiện khó chịu trên gương mặt thì cô ta chẳng thể làm được gì.
- Em đứng lên cho anh.
Tử Dật nắm lấy bả vai cô một phát nhấc mạnh, giúp cô đứng vững trên đôi chân, thoát khỏi bộ dạng thảm bại kia một phần.
Anh giúp cô vớt vát được danh dự, tuy có hơi muộn nhưng không phải quá muộn.
Đáng lẽ cô nên cảm động mới phải, thế nhưng hiện tại ngoài cảm giác kinh tởm anh thì cô không cảm nhận được gì cả.
- Đồ giả tạo bỏ tôi ra.
Mộng Nhiên giằng co, ương bướng đẩy tay Tử Dật, không cho anh động chạm vào người.
- Em nên nhớ người thân em sống hay chết là do anh quyết định.
Đừng có mà lơn ngơn chống đối với anh.
Anh tàn nhẫn bóp lấy cổ cô, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất.
Cơ thể bất ngờ mất đi trong lực khiến cô gái rơi vào tình trạng hoảng loạng, theo bản năng vùng vẫy, cào cấu tìm đường sống.
Cánh tay lực điền của Tử Dật chẳng mấy chốc đã hiện lên những vết lằng đỏ chót do chính cô gây nên.
Nhưng phải cho đến khi da dẻ Mộng Nhiên trở nên tái ngắc thì anh mới thương tình quẳng cô xuống sàn.
Thoát khỏi quỷ môn quan Mộng Nhiên mừng đến ứa nước mắt, nhưng vì não bộ và các dây thần kinh bị thiếu không khí trong một thời gian dài khiến các giác quan của cô trì trệ, lỗ tai lù bù, trước mắt là một một mảng đen mờ ảo.
- Đáng đời.
Tuyết Ninh khoanh tay, tặc lưỡi cười thầm.
Ban nãy cô ta đã lo sợ, vì Tử Dật yêu ai, thích ai cô ta cũng biết rõ.
Còn lo lắng anh sẽ xiêu lòng mà từ bỏ cơ hội báo thù ấp ủ bao năm qua.
Nhưng sau khi được tận mắt chứng kiến một màn "yêu thương" mà Tử Dật dành cho Mộng Nhiên mới được bản thân đã lo chuyện không đâu.
- Vờn nhau đủ rồi, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện đi Tử Dật.
Cẩu Tảo cất tiếng hối thúc.
Năm xưa tuy trốn thoát được khỏi sự truy đuổi của Kha Gia nhưng chân Cẩu Tảo vẫn bị trúng đạn.
Vết thương đã được chữa lành nhưng vẫn để lại di chứng rất nặng.
Chỉ cần đứng lâu hơn nửa tiếng thì ông ta sẽ không chịu được.
Cơn nhức nhối râm ran đang dần kéo đến, khiến Cẩu Tảo không còn hứng thú xem kịch hay, chỉ muốn về nhà tựa người nghỉ ngơi.
- Mang súng đến cho cậu chủ.
Cẩu Tảo đánh mắt, gã tay sai liền mang đến một khẩu súng lục nhỏ gọn đến trước mặt Tử Dật.
Anh nhận lấy nhưng hành động tiếp theo khiến Cẩu Tảo cau mày thắc mắc, khi bên trong khẩu súng đã được lắp sẵn băng đạn, chỉ cần bóp cò là có thể lấy đi một mạng người.
Thế mà Tử Dật lại rảnh rỗi tháo bỏ đi những viên đạn bằng đồng thô sơ ấy đi, và lắp vào những viên đạn được đúc bằng vàng nguyên khối, lớp vỏ bọc ngoài còn được điêu khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, trông rất giá trị.
- Anh...!anh định làm gì?
Đến lúc này Mộng Nhiên mới hoàn toàn lấy lại được thị giác, cô kinh hồn, run rẩy khi nhìn súng trong tay anh.
Bước chân nhấc không nổi nhưng vẫn chạy đến che chắn cho những người mà mình yêu thương.
- Đừng mà, anh cất nó đi.
- Đừng giết người nhà em mà Tử Dật..