[...]
- Nhiên Nhiên...
Tử Dật đứng bên ngoài, thông qua lớp cửa kính mỏng ngắm nhìn thân thể yếu ớt nằm trên giường, gương mặt đeo máy thở oxy cùng vô số ống dẫn truyền nước.
Vì vết thương ở cổ tay khá nghiêm trọng, dễ bị vi khuẩn xâm nhập nên sau khi được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì Mộng Nhiên được đẩy thẳng vào phòng hồi sức vô trùng.
Phải đợi vài ngày, sau khi miệng vết thương liền da thì người nhà mới được phép vào trong chăm sóc.
Hù.
Tuyết Ninh lắc xắc, đá chân sáo chạy đến.
Đập nhẹ lên vai Tử Dật khiến anh giật mình ngoảnh lại.
Cô ta nhét vào tay anh một hộp xốp nhỏ, rồi nói:
- Em vừa mua được tí bánh ngọt, anh ăn dằn bụng đi cho đỡ đói.
- Không.
Tử Dật qua loa lắc đầu, thẳng thừng từ chối, anh đưa lại cho cô ta.
Tiếp tục hành động dang dở ban nãy.
- Ăn một chút thôi.
Dù là thế, nhưng Tuyết Ninh vẫn không biết điểm dừng, cô ta kì kèo nhất quyết bắt anh nhận lấy.
Bị làm phiền, Tử Dật không tránh khỏi nóng giận, thấy ánh mắt sắc lẹm của anh cô ta liền rén mà kiếm lý do rời đi.
- Tùy...!tùy anh vậy, em lên chăm sóc bác trai.
- Bánh em vẫn để đây, khi nào anh đói thì dùng.
Cô ta đặt hộp bánh dưới sàn, một mạch chạy đi không ngoái lại.
Đứng ngắm cô thêm một lúc, anh rút điện thoại từ trong túi quần.
Lướt tìm một dãy số, không do dự mà trực tiếp ấn biểu tượng xanh lam.
Chưa đầy ba hồi chuông, đầu dây bên kia đã được kết nối.
Tử Dật nhắm mắt, thở dài rồi trầm giọng cất lời.
- Ngày mai tôi sẽ đến tìm ông! Carier.
[...]
Khách sạn Khải Thiên.
- Mới có một ngày trôi qua mà cậu như già đi cả chục tuổi vậy?
Ngày hôm sau, Tử Dật liền đến tìm Carier bàn chuyện đại sự.
Sáng sớm anh cố tình đánh xe về biệt thự để tắm rửa, thay một bộ vest mới để trông tỉnh táo và gọn gàng hơn.
Nhưng vẫn không thể giấu được sự mệt mỏi trong người dưới ánh nhìn tinh tường của nhà thôi miên học.
Bị ông ấy mỉa mai như thế, anh cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
Không muốn để bầu không khí khó xử đi xa, Carier bê tách trà bốc khói lên tay, dùng nắp gạt lên miệng tách, phong thái ung dung, cao quý cất giọng hỏi vào vấn đề chính.
- Nói tôi nghe, cậu cần tôi làm gì?
Ánh mắt kiên định, không do dự mà đáp ngay:
- Giúp tôi thôi miên một cô gái, làm cho cổ quên hết những kí ức trong quá khứ.
Được chứ?
- Được thôi.
Carier nhún vai, lời lẽ cất ra vô cùng thoải mái.
Bởi việc thôi miên xoá kí ức này đối với ông đã thực hiện như cơm bữa.
Nhưng đấy chỉ là chuyện của nhiều năm về trước.
Trung bình cứ mười người tìm đến Carier đã có hết tám người muốn ông làm việc này.
Lúc ấy chân ướt chân ráo, thân là "người làm công ăn lương" nên ông ấy cũng rất ít khi hỏi họ lý do vì sao.
Chỉ chuyên tâm thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.
Cũng vì thế mà trong suốt ba mươi năm hành nghề, ông đã vô cớ vướng vào vô số chuyện lùm xùm không đâu.
Bảy năm đổ về đây, một phần vì có chỗ tựa vững chắc, một phần vì đã có tuổi, không còn nhiều sinh lực để nhận những ca như vầy ông mới được yên bình một chút, ấy vậy mà đã đoán ra được phần lý do bị bỏ trống trong thư mời, ông lại không từ chối Tử Dật.
- Người không còn nhận thức liệu có thể không?
- Cậu nói gì?
Nghe anh thốt ra một câu vô lý như vậy, ông ấy nhíu mày khó hiểu.
Vô số dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu.
Tử Dật thở dài, nói:
- Hôm qua cô ấy tự sát, được đưa vào bệnh viện kịp thời.
Nhưng bác sĩ nói thiếu oxy não nên có thể phải hôn mê trong một thời gian dài.
Chưa thể xác định được bao giờ sẽ tỉnh lại.
- Không, người bị thôi miên nhất định phải tỉnh táo mới được.
Carier là nhà thôi miên, không phải phù thủy hay thần thánh phương nào.
Ông không thể tiêm nhiễm những lời dẫn dụ của mình trong quá trình tẩy não vào đầu người khác khi họ không có khả năng lắng nghe.
Tuy biết là vậy nhưng đáy mắt Tử Dật vẫn hiện hữu rất nhiều nỗi ưu phiền.
Anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, không nói thêm bất cứ điều gì.
Được một lát, Tử Dật thở hắt.
- Tạm biệt.
Anh đứng lên chào ông ta, quay lưng ra về.
Được một đoạn nhỏ thì bỗng dưng giọng nói của Carier vọng lên phía sau.
- Vẫn còn một cách.
Bầu trời tối tăm chẳng mấy chốc bị đánh bay bởi một câu nói, Tử Dật hớn hở ra mặt, anh sải dài bước chân về lại chốn cũ.
Phấn khích, không kiềm nổi đập tay lên bàn.
- Cách gì?
Ông đặt lại tách trà, dựa lưng vào thành ghế đáp lời:
- Gieo mầm ý tưởng vào tiềm thức.
Tử Dật ngồi lại ngay ngắn, đứng hình làm ra dáng vẻ trầm ngâm, suy tư.
Đôi mày có chút nhíu lại khi không thể hiểu nổi ngôn ngữ cao siêu từ miệng Carier vừa thoát ra.
Cũng không muốn để Tử Dật đoán mò, ông ta liền giải thích.
- Hiểu đơn giản là cấy ghép kí ức giả.
Nghĩa là tạo ra một phần kí ức không có thật và đưa vào tâm thức của người đó.
- Ưu điểm là nếu người đó đồng ý tiếp nhận thì sẽ tỉnh lại sau ba ngày dù trước đó bác sĩ bảo hôn mê sâu.
Từ đó sẽ sống với kí ức mới ấy đến hết quãng đời về sau.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Có ưu thì phải có nhược.
Cấy ghép kí ức giả rất khó để thực hiện, nhưng cách giải nó thì rất dễ.
Chỉ cần dùng máy xung điện kích thích thần là đã có thể tìm lại được phần kí ức thật đã mất trước kia.
- Đã có ai từng sử dụng phương pháp này chưa?
Carier gật đầu, đưa một ngón tay lên để biểu thị cho số lượng.
Gieo mầm ý tưởng vào tiềm thức là một công trình nghiên cứu mà ông tốn biết bao công sức, tốn hàng trăm con chuột bạch mới thành công chỉ để tặng cho một mình đứa con gái xấu số của mình, khi bị bạo lực tình dục ở độ tuổi mười sáu trong quá trình đi du học ở nước ngoài.
Vì không thể chịu được cú sốc về tinh thần lẫn thể xác, con gái Carier đã nhảy lầu tự tử, may mắn không chết nhưng rơi vào hôn mê sâu, sống cuộc đời thực vật giống Mộng Nhiên.
Sau khi thành công, nhìn con gái có cuộc sống mới, lấy được chồng ở tuổi mười chín, vài năm sau sinh con đầy đàn ông liền phá hủy hết những tài liệu liên quan đến kí ức giả, để tránh rơi vào tay những kẻ chuộc lợi.
Dù đã đốt đến ngọn chữ cuối cùng nhưng mọi thứ vẫn nằm nguyên trong tiềm thức của Carier.
Và Tử Dật là người đầu tiên vinh hạnh được ông chia sẽ những kiến thức này.
- Vậy khi nào mới có thể tiến hành?
Còn tưởng là công cóc trở về, không ngờ lại một mùa bội thu.
Thôi miên tẩy não đã là phương án tốt nhất mà Tử Dật hướng đến ban đầu, ai mà dè cấy ghép kí ức giả lại càng cao cấp hơn một bậc.
Khi anh có thể tự mình vẽ lên cuộc sống cho Mộng Nhiên, biến thế giới trong mắt cô chỉ toàn là màu hồng đẹp đẽ, và trong lòng, trong trái tim nhỏ bé của cô chỉ chứa duy nhất một mình anh.
Người cô luôn nghĩ đến sau mỗi buổi sáng thức dậy luôn luôn là anh mới được.
Nghĩ đến điều này, Tử Dật cứ cười khúc khích, trong lòng lâng lâng không nói nên lời.
Nụ cười nở rộ đến sát mang tai.
Cảm xúc dâng trào, cả cơ thể căng cứng thì bỗng dưng yểu xiều như một quả bóng xì hơi.
Vì đây chỉ là phương án tạm thời, đến một ngày nào đó trong tương lai Tử Dật sẽ là người chủ động tìm lại con người trước kia cho Mộng Nhiên.
Chỉ là anh sợ mình tại thời điểm ấy sẽ nuối tiếc, bị nhấn chìm trong biển cả ngọt ngào mà trở nên ích kỷ, biến chất.
Quên mất những nhiệm vụ, và trọng trách phía sau.
- Hành lý mà tôi mang sang đây ngoài quần áo và một con lắc đồng hồ thì chẳng có gì thêm nữa.
- Các thiết bị để thực hiện quá trình này rất cồng kềnh, vả lại ngoài tôi ra thì chẳng ai biết nó ở đâu.
Cho nên cậu cuộc lòng phải mang bạn nữ của mình sang Bỉ với tôi một chuyến.
Tử Dật gật đầu đồng ý, rồi nói:
- Cảm ơn ông.
Vậy nếu không phiền thì đợi hai ngày sau chúng ta cất cánh được không? Tôi cần một ít thời gian để sắp xếp.
Hai người đàn ông đứng lên, niềm nở bắt tay như những đối tác trong thương trường.
Hết chuyện, Tử Dật ra về.
[...]
Bệnh viện.
- Phòng nó ở đây?
Cẩu Tảo vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ ngàn thu.
Thực chất vết thương của ông ấy rất nghiêm trọng vì trúng chỗ hiểm, làm đứt một van tim, nhưng không đến nổi phải hôn mê gần một tháng trời, chỉ có thể là do người nào đó đã âm thầm động tay động chân vào những bình nước biển.
- Đúng rồi đó bác trai, cái con nhỏ nằm trên giường kia chính là Mộng Nhiên.
Người khiến anh Tử Dật bắn bác đấy ạ.
Tuyết Ninh chẳng mấy chốc đã làm thân được với người cha chồng tương lai này chỉ sau vài tiếng kể lể, nhân lúc Tử Dật vắng mặt, cô liền dìu ông xuống phòng Mộng Nhiên.
Giả vờ đi dạo trước hành lang, đợi y tá thay thuốc đi ra thì họ liền lén mò vào.
- Dật à, tương lai của con vẫn chưa khép lại, không nên để đám đàn bà vô dụng trở thành điểm yếu.
- Lần này để ta thay con giải quyết.
Tuyết Ninh bất giác rùng mình, cắn ngón tay.
Rơi vào mớ suy nghĩ âu lo, sợ hãi.
Như thể sẽ không có trường hợp ngoại lệ, nếu để Cẩu Tảo biết được đoạn tình cảm lệch lạc mà cô dành cho anh thì cũng sẽ chung một kết cục như Mộng Nhiên mà thôi.
Tốt nhất là sau này nên kiếm cớ tránh xa ông ta một chút.
- Còn đứng đấy làm gì?
Đang mất tập trung thì Cẩu Tảo quát hơi lớn khiến cô giật mình.
Tay chân luống cuống, lắp bắp đáp:
- Dạ...!dạ.
Tuyết Ninh để ông tựa vào tường, bước chân không vững ám sát Mộng Nhiên.
Miệng lẩm bẩm đọc kinh thánh xám hối nhưng tay vẫn tiến đến đóng kín van bình oxi bên cạnh đầu giường.
- Chuồn thôi bác ơi.
Xong việc, cô ta lấm la lấm lét, cẩn trọng mở cửa.
Đợi không còn ai ngang qua thì vội ra ngoài..