Nghiệt Duyên Hay Đường Mật


Hôm nay khi cậu nhìn thấy Cung Triết và Hạ Thanh Di cùng đứng trong phòng học.

Cảnh Hàn đã vô cùng lo sợ.

Nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, cậu biết có lẽ là Cung Triết tỏ tình và đã bị Hạ Thanh Di từ chối rồi.

Vừa thở phào một hơi lại nghĩ tới lát nữa cậu cũng sẽ tỏ tình với cô, lại sợ bản thân mình cũng bị từ chối.

Cả quá trình Cảnh Hàn còn không dám thở mạnh một tiếng nữa.
“Thanh Di, nếu chị đồng ý rồi, vậy em có thể xin một yêu cầu được không?”
“Sao? Có việc gì à?”
“À…chúng ta đổi cách xưng hô nhé.”
“Đổi…đổi cách xưng hô?”
“Thanh Di, gọi anh.

Nhé?”
Hạ Thanh Di nghe thế thì đỏ mặt, vẫn chưa nói ra được.

Nhưng mà, nếu đã là người yêu, cô cũng cảm thấy nên đổi cách xưng hô.
Thế là cả quãng đường đi bộ về chung cư, Cảnh Hàn cứ ở một bên bắt cô gọi cậu là anh mãi.


Đi một hồi thì cũng đã đến dưới chung cư của Hạ Thanh Di.

Cảnh Hàn luyến tiếc không muốn cho người về sớm, giơ tay lên nhéo mũi Hạ Thanh Di một cái.
“Vốn không muốn để em về sớm, nhưng mà không cần gấp gáp như vậy.

Cho em nửa ngày để tiêu hoá việc hôm nay.

Ngày mai gặp lại.”
Hạ Thanh Di sờ chỗ bị nhéo, ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt đẹp trai đang đong đầy ý cười của Cảnh Hàn.

Cô cũng cười đáp lại Cảnh Hàn rồi gật gật đầu.
Cảnh Hàn đút hai tay vào túi quần, nhìn người con gái trước mặt.
“Lên nhà đi, nhìn em lên rồi anh về.”
Hạ Thanh Di nhìn Cảnh Hàn, cô phì cười một cái.

Bước lại gần Cảnh Hàn, nhón chân lên, hôn nhẹ một cái vào má Cảnh Hàn.
“Hàn ca, về cẩn thận nhé.

Em lên đây.” Nói xong rồi Hạ Thanh Di vẫy tay tạm biệt Cảnh Hàn, rồi xoay người về chung cư.
Cảnh Hàn vẫn đứng bất động ở đó, cứng ngắc đưa tay lên xoa chỗ má Hạ Thanh Di vừa hôn qua…Tim cậu vẫn còn đập mạnh, mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hạ Thanh Di quăng lại hai quả bom rồi chạy mất.

Một cái hôn đã đủ làm cho Cảnh Hàn như bay lên tận chín tầng mây, cô lại còn để lại một câu “Hàn ca” nữa.

Cảnh Hàn lại đưa tay xoa ngực mình.

Yêu là như thế này sao? Có cần đi khám tim không nhỉ?
***
Hôm nay Triệu Tú Nhi cảm thấy cô ta sắp phát điên tới nơi rồi.

Cái bài đăng kia ngoài Tống Dụ ra thì còn có thể là ai được nữa chứ? Vừa biết tin là cô ta đã cho người gỡ xuống, gỡ xong thì một phút sau bài đăng lại được đăng lại, xong hiện tại hacker mà cô ta thuê không thể vào trang web để gỡ bài đăng xuống được nữa rồi.

Cô ta…không dám đi học.

Đã xin đổi giờ học với giảng viên rồi nên tiết thực hành hôm nay Triệu Tú Nhi không đến trường.
Triệu Tú Nhi cắn răng gọi lại vào số điện thoại của Tống Dụ nhưng vẫn bị chặn.


Cô ta không thể báo việc này cho ba mẹ được, chuyện trước đó vừa mới được dẹp yên đã xảy ra chuyện khác rồi.

Triệu Tú Nhi đứng dậy khỏi giường, sửa soạn đồ để lên bar tìm Tống Dụ.
Lúc Triệu Tú Nhi tới trước cửa quán bar mà cô ta thường gặp Tống Dụ, bảo vệ chặn cửa không cho cô ta vào.
“Đứng lại, xin lỗi, ở đây đã có chỉ thị không tiếp đón cô Triệu đây.

Mời cô sang quán bar khác.”
“Gì cơ? Chỉ thị gì? Các người bị điên à? Tôi là khách quen đấy!”
Người kia sau khi thông báo xong thì cũng không thèm quan tâm Triệu Tú Nhi nói gì nữa, chỉ một mực đứng chặn cửa không cho Triệu Tú Nhi đi vào.
Triệu Tú Nhi không thể không vào được, cô ta chỉ biết đến mỗi chỗ này để tìm Tống Dụ thôi.

Hacker mà Tống Dụ thuê cao tay hơn người của cô ta, giờ cô ta không làm cách nào mà gỡ bài đăng đó xuống được.

Cứ để bài đăng đó trên confession thì chắc cô ta không dám đến trường nữa mất.
“Cho tôi vào đi, tôi tìm người.

Vào một chút sẽ đi ra ngay.”
Triệu Tú Nhi muốn xông vào, nhưng cô ta làm sao so được với bảo vệ cao to lực lưỡng của quán bar cơ chứ?
Dương Túc Anh đứng một bên nhìn nãy giờ, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng.
“Này, Triệu Tú Nhi.

Cô cứ như vậy không thấy mất mặt sao?”
Triệu Tú Nhi xoay đầu lại nhìn Dương Túc Anh.

Đây là bạn của Cảnh Hàn.


Cô ta không ngờ lại gặp phải người quen ở đây, mà lại còn là bạn của Cảnh Hàn nữa chứ.

Thật sự quá mất mặt.

Cũng không biết là Cảnh Hàn đã đọc bài đăng đó hay chưa nữa.

Triệu Tú Nhi hít thở vài hơi để bình tĩnh lại, bắt đầu giả vờ.
“Chào cậu, cũng tới đây chơi sao? Quán bar quèn này kì lạ thật đấy, đối xử với khách quen như vậy.”
Dương Túc Anh ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu của quán bar, cậu cười cười.

Đây là quán bar nổi tiếng bậc nhất ở thành phố này rồi, cô ta còn dám nói là quán bar quèn.

Đúng là thiếu hiểu biết, hèn gì lại chọc phải Tống Dụ.
“Lại đây, tôi nói cho cô nghe một bí mật.”
Triệu Tú Nhi nhìn Dương Túc Anh đang cười hơi ngả ngớn, đứng dựa vào chiếc xe thể thao của cậu ta.

Không biết rốt cuộc cậu ta muốn nói chuyện gì, Triệu Tú Nhi vẫn bước lại gần Dương Túc Anh, đứng yên lặng bên cạnh nhìn cậu ta.
Dương Túc Anh thò tay vào túi quần rút ra bao thuốc lá, lại từ bao thuốc rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi.
“Có biết cô chọc trúng ai rồi không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận