Hạ Thanh Di lập tức lên tiếng: “Không có, là hôm qua con ra ngoài ăn tối cùng bạn bè, sau đó con say quá.
Anh ấy đưa con về…rồi…rồi…ngủ lại một đêm thôi ạ.”
Hạ Quân nghe vậy thì híp mắt nhìn Cảnh Hàn một cái.
Ông thấy ngọn lửa giận trong lòng mình bắt đầu âm ỉ dâng lên rồi.
Hạ Quân: “Chuyện này từ từ đã, Thanh Di, hôm qua người xô con ngã là người bạn Triệu Tú Nhi đúng không? Rốt cuộc con có bị thương chỗ nào nữa hay không? Ba mẹ sau khi thấy đoạn clip đó thì lo lắng vô cùng.
Liên lạc với con thì lại không được nên mới tức tốc chạy tới đây.
Hai đứa giải thích việc này trước đi đã.”
Cảnh Hàn: “Cháu có cần tránh đi một chút cho gia đình mình nói chuyện trước không ạ?”
Hạ Quân: “Không cần, cháu cứ ngồi ở đó đi.”
Liêu Kỳ một bên ngồi nghe rồi gật gật đầu.
Giải quyết từng việc trước vậy.
Có điều, nhìn Hạ Thanh Di thế này thì ba mẹ Hạ biết là cô không có vấn đề gì rồi.
Đã thoáng an tâm.
Còn về Cảnh Hàn, tránh hay không tránh cũng không quan trọng lắm, dù sao việc này anh cũng biết rõ.
Ngồi đây cũng tiện để hỏi việc hơn.
Hạ Thanh Di không rõ vì sao chưa gì hết mà chuyện đã tới tai ba mẹ của mình rồi, cô hơi đờ ra.
Không ngờ chuyện đầu tiên mà ba mẹ muốn giải quyết là chuyện tối qua.
Hạ Thanh Di: “Sao ba mẹ biết chuyện tối qua? Đoạn clip gì vậy ạ?”
Nghe Hạ Thanh Di hoang mang, Liêu Kỳ mở điện thoại ra đưa cho cô xem.
Liêu Kỳ: “Tối qua có người gửi đoạn clip này vào email của ba mẹ.
Sáng nay thì đoạn clip này được tung lên mạng xã hội, hiện tại độ thảo luận cũng chưa quá nhiều.
Nhưng ba mẹ xem qua một chút thì biết được là có người đang mượn việc này để điều hướng dư luận, chĩa mũi dùi về phía Triệu Tú Nhi.”
Hạ Thanh Di xem hết đoạn clip kia rồi trả điện thoại lại cho mẹ mình.
Đoạn clip được cắt ra từ khúc hai người đụng mặt nhau, rồi Triệu Tú Nhi dữ dằn giơ tay lên muốn tát cô nhưng bị cô ngăn lại, cho tới cuối cùng cả hai người cũng ngã xuống nhưng cô được Cảnh Hàn cứu lấy.
Cô hơi nhíu mày.
Rốt cuộc là Triệu Tú Nhi đã chọc phải đại nhân vật gì thế này.
Hạ Thanh Di: “Đợt trước con có kể với mẹ về việc con và Triệu Tú Nhi có một chút xích mích nên đã tách nhau ra, không còn chơi chung với nhau nữa ạ.
Nhưng Triệu Tú Nhi vẫn còn oán hận con, hôm qua vô tình gặp nhau tại nơi này, cô ta nói được vài câu thì phát điên, rồi đẩy con ngã xuống.
Cũng may…Có Cảnh Hàn đỡ con rồi ạ.
Con không sao cả.”
Hạ Quân và Liêu Kỳ nhìn nhau một cái rồi cả hai thầm thở phào.
Không sao là tốt nhất.
Hạ Quân: “Di Di, con muốn giải quyết việc này thế nào? Có bằng chứng rõ ràng, ba có thể cho người làm đơn khởi kiện.
Hiện tại trên mạng lại có người điều hướng dư luận giúp chúng ta.
Việc này ba thấy khả năng thành công khá cao.”
Làm cha mẹ, ai mà chịu đựng nổi khi thấy cảnh con gái mình bị người ta đẩy xuống cầu thang như vậy chứ? Nếu không may có Cảnh Hàn đỡ được, thì việc bị ngã như thế, trường hợp xấu nhất còn có thể đập đầu dẫn tới tử vong.
Lúc cả hai người xem được đoạn clip này, trái tim như bị đóng băng, tay chân run rẩy hết cả lên.
Hạ Quân còn mém xíu nữa phải nhập viện vì tăng huyết áp.
Sau khi uống thuốc và dần ổn định lại, hai người lập tức gọi điện cho Hạ Thanh Di nhưng không liên lạc được, bèn chạy thẳng tới đây.
Hạ Thanh Di bây giờ mới dần bình tĩnh lại, cô đứng lên đi về phía ba mẹ, nắm lấy tay hai người.
“Ba, mẹ.
Con làm hai người lo lắng nhiều rồi.
Con xin lỗi.”
Cuối cùng Liêu Kỳ cũng không nhịn được nước mắt, hôm qua tới giờ bà đã gắng gượng lắm.
Có trời mới biết lúc bà thấy cảnh tượng kia bà đã hoảng sợ tới mức nào.
Chỉ là còn Cảnh Hàn ở đây bà mới ráng nén, nhưng thấy con gái tới gần mình thì cuối cùng cũng không nhịn được.
Hạ Quân cũng thở dài thườn thượt, vỗ vỗ hai cái vào tay Hạ Thanh Di.
Cảnh Hàn biết ý, cầm hộp khăn giấy đặt lên bàn, rồi cậu đứng lên lánh vào phòng Hạ Thanh Di một chút.
Xảy ra chuyện như vậy, ba mẹ của cô phản ứng thế này đã là khá bình tĩnh rồi.
Cậu muốn tránh đi cho mọi người có không gian riêng để phát tiết cảm xúc một lúc.
Được một lúc, Liêu Kỳ cũng đã bình tĩnh lại.
Bà rút khăn giấy lau nước mắt, sau đó thì thầm hỏi Hạ Thanh Di.
“Là bạn trai của con sao?”
Hạ Quân bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe ngóng.
“Vâng, là bạn trai con.”
“Hừ.”
Hạ Quân bực bội hừ lạnh một cái.
Là một đáp án ông không hề muốn nghe.
Mặc dù cậu chàng kia cứu con gái ông, nhưng mà…mới sáng sớm đã ở trong nhà Hạ Thanh Di rồi…Hai chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ông không thể gộp chung lại làm một rồi dễ dàng bỏ qua việc này được.
Con gái cưng của ông nuôi lớn tới chừng này…lại…lại…Mà cái cậu chàng kia, trông mặt lại đẹp trai sáng sủa như vậy, nhất định là rất đào hoa! Không an toàn một chút nào cả.
Không hài lòng một chút nào!.