Nghiệt Duyên Hay Đường Mật


La Châu thì tặng Hạ Thanh Di một đống váy ngủ tình thú, còn Mã Thanh Thanh thì tặng toàn quần lót chữ T.

Hạ Thanh Di hoảng hốt nhìn đống quà kia.

Rốt cuộc bạn bè của cô có ai có suy nghĩ bình thường không thế? Không thể tặng một món quà trông bình thường một chút sao?
Hạ Thanh Di nhào qua giật lấy cái quần lót trong tay Cảnh Hàn, rồi đống nắp hai hộp quà này lại.

Sau đó cô ngượng ngùng quay đầu nhìn Cảnh Hàn.
“Chồng à, anh đi làm việc tiếp đi.

Hôm nay tới đây thôi…”
“Sao thế? Không phải bảo anh mở quà chung sao?”
“Mở xong rồi.”
“Anh còn chưa xem xong hai hộp quà đó đâu.”
“Có gì mà xem chứ?”
“Anh thấy có.”
“Vậy anh mở quà của Dương Túc Anh đi, vẫn còn một hộp kia kìa.”
Cảnh Hàn nhìn Hạ Thanh Di giấu giấu giếm giếm hai hộp quà kia, cuối cùng cậu bật cười.

Đưa tay kéo người về, hôn chụt một cái lên má cô.
“Di Di, anh cảm thấy Dương Túc Anh cũng sẽ không tặng một món quà như người bình thường đâu.

Em thật sự muốn anh mở sao?”
“Còn…còn có gì có thể không bình thường hơn nữa sao?”
“Anh không biết.”
Nói rồi Cảnh Hàn cười cười cầm hộp quà của Dương Túc Anh lên.

Đây là hộp quà nhỏ nhất trong số tất cả các hộp quà.

Kích cỡ tầm một cuốn tập.


Cảnh Hàn tháo nơ của hộp quà ra, mở nắp.
Hạ Thanh Di thở phào một hơi.

Bên trong chỉ có một cái hộp màu đen phối hồng.

Chắc là một dạng boardgame vì Hạ Thanh Di thấy trên hộp ghi “True or Dare” (Nói thật hay Thử thách).

Cảnh Hàn cầm cái hộp kia lên, đọc tiêu đề.
“True or Dare, for couples.”
Hạ Thanh Di: “...” Sao cô thấy có điềm nhỉ? Cái chữ for couples kia ghi nhỏ xíu bên dưới nên khi nãy Hạ Thanh Di không đọc thấy.
Cảnh Hàn biết đây là cái gì rồi.

Nếu chỉ là True or Dare bình thường thì thêm chữ “couples” vào làm gì? Cậu nhìn Hạ Thanh Di, ánh mắt bắt đầu loé sáng.
“Vợ, có muốn chơi không?”
“Sao em cảm thấy…nó hơi…”
“Hử? Chơi không?”
“Không…”
“Không chơi cũng được, em mặc cái này nhé? Dù sao cũng là quà, em phải dùng chứ.”
Hạ Thanh Di nhìn thấy trong tay Cảnh Hàn là bộ váy ngủ và một cái quần lót, không biết cậu đã cầm trong tay từ lúc nào rồi.
“Anh…”
Hạ Thanh Di còn chưa kịp nói hết câu, cô đã bị Cảnh Hàn đè ra sàn bắt thay hai cái thứ kia ra rồi.
Cảnh Hàn ngồi một bên ngắm nhìn Hạ Thanh Di, ừm, vợ anh mặc gì cũng đẹp cả.

Bộ váy ngủ kia mặc cứ như không mặc.

Vải váy gần như là trong suốt, lưng khoét sâu xuống tận mông chiều dài váy chỉ vừa che phủ qua mông thôi.
Còn cái quần lót chữ T thì…Thật ra Hạ Thanh Di cũng có kiểu quần này, vì một số loại trang phục mặc quần này trong sẽ đẹp hơn.

Nhưng Cảnh Hàn chưa bao giờ thấy cô mặc quần chữ T đâu…
Vì là quần chữ T nên cặp mông vừa tròn vừa trắng cứ ẩn ẩn hiện hiện sau lớp vải xuyên thấu kia.

Yết hầu Cảnh Hàn trượt một cái, Hạ Thanh Di đứng lên tính chạy.

Cô vừa đứng lên thì Cảnh Hàn cũng đứng lên theo.

Cuối cùng một người lùi một người tiến, Cảnh Hàn ép sát Hạ Thanh Di vào cái cửa sổ sát đất.
Cậu chống tay bên đầu cô, cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai cô.
“Ưm…”
“Mặc cũng đã mặc rồi.

Em chạy cái gì?”
Cảnh Hàn luồn tay vào váy ngủ, xoa eo Hạ Thanh Di.

Giọng nói đầy ám muội vang lên.
“Cả tối nay anh cùng em mở quà rồi, bây giờ anh phải mở món quà của anh.

Em chạy không nổi đâu.”
Nụ hôn của Cảnh Hàn bắt đầu rơi dần xuống dưới.

Từ vành tai, xuống môi, rồi cần cổ trắng ngần, tới đầu vai.

Sau đó cách lớp vải xuyên thấu kia, ngậm lấy nụ hoa trước ngực Hạ Thanh Di.
“A…”
Đầu lưỡi Cảnh Hàn đánh một vòng ở nụ hoa kia, rồi ngậm mút, dùng môi mím nhẹ một cái.

“Hưm…”
Hạ Thanh Di ôm lấy cổ của Cảnh Hàn, bắt đầu thở dốc.

Đã làm quá nhiều lần rồi, Cảnh Hàn hiểu rõ cơ thể Hạ Thanh Di, cậu biết nên làm những gì để cô nhanh chóng mềm nhũn ra trong lòng cậu.
Hai tay Cảnh Hàn chuyển xuống cặp mông tròn trịa của Hạ Thanh Di, bắt đầu xoa nắn.

Miệng vẫn không ngừng mút mát điểm nhạy cảm bên trên, mút chán chê bên này lại chuyển sang bên kia.
Hạ Thanh Di bị Cảnh Hàn kích thích, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ không ngừng.
Còn đang mê man trong sự tê dại nơi đầu ngực, thì Cảnh Hàn đột nhiên lật người Hạ Thanh Di lại, ép cô vào cửa kính.
Hạ Thanh Di bị đột ngột đổi tư thế, mở bừng mắt ra.

Lúc này mới nhớ là mình đang đứng ở đâu.

Cô nhìn ra bên ngoài, là thành phố phồn thịnh, đèn đuốc sáng trưng.
“A…Chồng…đừng làm ở đây…” Đây là cửa kính đó!
Cảnh Hàn còn đang thưởng thức cảnh đẹp trước mắt mình, nghe Hạ Thanh Di nỉ non nói thì hôn nhẹ lên vai cô một cái, giọng nói trầm khàn đã mang đậm vị d.ục v.ọng.
“Vợ ngoan, nhà chúng là nằm ở tầng 58, có chim bay qua mới nhìn thấy em thôi.

Huống hồ, kính nhà chúng ta có dán giấy kính một chiều mà.

Em quên sao…?”
Hạ Thanh Di sắp khóc, biết thì biết, nhưng vừa làm vừa nhìn ra đường phố thế này…
“Hàn ca…tha cho em đi…” Hạ Thanh Di bắt đầu giở chiêu cũ.

Mỗi lần Hạ Thanh Di gọi Hàn ca, thì cho dù cô có đòi cái gì Cảnh Hàn cũng sẽ đồng ý.

Chiêu này vẫn luôn xài rất tốt.

Nhưng có vẻ như hôm nay Cảnh Hàn không ăn cái chiêu này rồi.
Cảnh Hàn phát một cái vào mông Hạ Thanh Di.
“Tiểu yêu tinh, đừng dụ anh.

Lúc này mà em kêu như thế, thì không phải là muốn anh tha cho em đâu.”
Hạ Thanh Di thấy mềm không được, bắt đầu giãy dụa muốn trốn.

Cảnh Hàn lập tức chụp hai tay Hạ Thanh Di kéo ra sau lưng, nắm chặt.

Đè cả người cô ép lên cửa kính.

“Cảnh Hàn, anh mà tiếp tục thì hôm nay đừng hòng ngủ trên giường.”
“Được thôi.” Dù sao Cảnh Hàn cũng đã quen ngủ sofa rồi.

Ngoài thiếu hơi vợ ra thì cũng không đến nỗi nào.
Dứt lời, Cảnh Hàn thò tay xuống bên dưới Hạ Thanh Di, vén quần lót sang một bên, áp tay lên t.iểu h.uyệt bắt đầu chà sát.
“Ha…ưm…”
Bị kích thích từ nãy tới giờ, t.iểu h.uyệt bắt đầu chảy ra một dòng d.ịch.

Cảnh Hàn thuận theo dòng dịch kia, đâm hai ngón tay vào.
“Ưmm…Hàn…”
“Gọi Hàn ca.”
Hạ Thanh Di bị Cảnh Hàn trêu đùa, lại bị cậu giữ chặt hai tay, trong lòng vừa giận vừa uất ức.

Mặc dù có chút không chịu nổi, nhưng ngậm chặt miệng không thèm kêo theo lời Cảnh Hàn nói.
Cảnh Hàn nhìn Hạ Thanh Di, thấy cô thở dốc liên hồi nhưng mãi không chịu gọi cậu.

Bắt đầu tăng tốc ra ra vào vào, nhắm ngay điểm nhạy cảm bên trong mà ma sát đè ép.
“Aa…ha..hức…Hàn ca…Hàn ca…Cảnh Hàn…anh đi chết đi…”
Cảnh Hàn cuối cùng cũng được thoả mãn, vui vẻ kéo quần ngủ xuống, lôi c.ự v.ật đã sớm c.ứng r.ắn của mình ra, đâm mạnh vào t.iểu h.uyệt đã bị cậu kích thích cho ướt át.
“Ha…” Cảnh Hàn thở hắt ra một hơi, thoải mái vô cùng.
Hạ Thanh Di bị đâm bất ngờ, nức nở kêu lên một tiếng.

Cả người bủn rủn đứng không vững, Cảnh Hàn lúc này mới thả tay cô ra, dùng hai tay đỡ ngang hông Hạ Thanh Di, giúp cô bớt đi một phần trọng lượng.
Bên dưới vẫn miệt mài trừu sáp, do làm tư thế này nên mỗi lần đâm thúc của Cảnh Hàn đều vô cùng mạnh, cũng vô cùng sâu.
“Hàn…nhẹ…nhẹ…em chết…”
Cảnh Hàn cúi đầu hôn lên môi Hạ Thanh Di, cắn khẽ một cái.
“Tiểu yêu tinh, ai cho em chết.”
Màn mây mưa này kéo dài không biết bao lâu, chỉ biết sau khi xong việc.

Ai đó lại bị cho ra ghế sofa ngủ, nhưng mặt mày thì thoả mãn cùng rạng rỡ hết sức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận