Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em


Đi theo cô ra đến nhà giữ xe anh liền gọi cô lại.

"Hạ An"
Hạ An lần này lại chủ động đúng lại đợi anh chạy đến.

"Cố Chi Quân anh chạy đến đây làm cái gì? Anh không biết bây giờ người ta đang nói cái gì sao?"
Cố Chi Quân lập tức lắc đầu.

"Anh biết, anh mới đến tìm em"
"Chuyện này tôi tự lo được, anh đừng đến tìm tôi nữa đừng để người khác nghi ngờ thêm là được"
Cố Chi Quân thấy cô lạnh lùng như vậy liền đau lòng, cũng tại anh nếu anh nghe lời cô giữ khoảnh cách xa một chút thì đâu có chuyện như này.

"Hạ An, lần này do anh làm lỗi để anh xử lý"
Hạ An nhíu lại đôi mày thanh tú muốn đuổi anh đi.

"Tôi! "
Chẳng qua lúc này.

"Reng, reng, reng" điện thoại Hạ An lại reo lên.

Vừa bắt máy Hạ An đã nghe đến giọng nói gấp gáp của Minh Nguyệt.

"Hạ An mau đến bệnh viện một xíu đi, Nhạc Nhạc có chuyện rồi"
Nghe đến đây mặt Hạ An lập tức tái đi, âm trầm nói.

"Được, mình đến liền"
Cúp máy Hạ An liền mở cửa xe chui vào.


Cố Chi Quân thấy cô như vậy anh cũng lo lắng cùng sau đó nhanh chóng chui vào cùng cô.

"Sao vậy em?"
Hạ An đang rất lo cho Nhạc Nhạc cũng không thèm Cố Chi Quân ở cùng mình theo bản năng đáp lại câu hỏi.

"Nhạc Nhạc có chuyện rồi"1
!
"Bịch, bịch, bịch" tiếng chân hối hả không đều vang lên trong bệnh viện.

Một hồi sau Hạ An cùng Cố Chi Quân cũng đến chỗ của Minh Nguyệt cùng Nhạc Nhạc.

Vừa đến liền thấy được Nhạc Nhạc đang băng bó vết thương trên đầu, Áo Áo khóc nháo mà Minh Nguyệt lại ôm Áo Áo vào lòng an ủi, một tay cô lại trấn an Nhạc Nhạc, mà Nhạc Nhạc lại không có khóc chỉ có khuôn mặt ảm đạm.

Hạ An hoản loạn chạy đến, đợi Nhạc Nhạc vừa băng bó xong cô liền ôm bé vào lòng.

"Nhạc Nhạc, con có sao không? Đừng sợ có mẹ ở đây có mẹ ở đây"
Nhạc Nhạc tuy trầm tính ít nói ít khóc nháo nhưng suy cho cùng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi thôi bị thương thành thế này sao lại có thể không hoảng chứ.

Nhạc Nhạc thấy mẹ lo lắng liền lắc đầu.

"Con không sao chỉ là hơi đau một tí thôi"
"Có mẹ ở đây, Nhạc Nhạc đừng sợ nha"
Nói rồi Hạ An hôn nhẹ lên má của con, bảo bối thành như vậy cô thật xót.

Áo Áo nhìn thấy mẹ nhịn một hồi cuối cùng cũng chịu không được mà nức nở khóc, vừa mếu máo vừa nói.

"Huhu! đều tại Áo Áo, tại Áo Áo anh hai mới đau, huhu! Áo Áo xin lỗi anh hai, Áo Áo xin lỗi mẹ"
Hạ An nhìn một màng này đau lòng không chịu nổi liền ôm cả Áo Áo vào lòng dịu dàng vuốt ve.

"Ngoan ngoan, không sao hết, có mẹ ở đây"
Cố Chi Quân đứng bên thấy một màng này tim anh liền nhói, ngồi xuống muốn đưa bàn tay to an ủi ba mẹ con nhưng rồi anh đưa đến giữa chừng lại dừng lại.

Hạ An không có cho phép anh gần hai bảo bảo, anh làm như vậy cô có khi sẽ ghét bỏ anh hơn.

Mà để anh biết kẻ nào dám làm bảo bối của anh thành như vậy anh lập tức cho hắn đi du lịch ở đảo hoang.

Đợi Áo Áo bớt khóc đi Hạ An liền hỏi chuyện Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt, sao Nhạc Nhạc lại thành ra như vậy?"
Minh Nguyệt liền thở dài rồi nói.

"Lúc nãy tớ mang Nhạc Nhạc cùng Áo Áo đi công viên, cũng trách tớ chủ quan để hai nhóc ở lại rồi đi mua nước, trong lúc không có tớ có mấy nhóc nói Áo Áo là! con hoang không có ba, Nhạc Nhạc nghe không nổi ra tay đánh mấy nhóc đó kết quả lại bị đẩy cho ngã đập đầu"
Hạ An càng nghe nói càng cảm thấy đau lòng, đôi mắt to tròn cũng ửng đỏ, hai bảo bối chịu nhiều ủy khuất rồi.

Mà cũng không tự nhiên có người nói Áo Áo cùng Nhạc Nhạc là con hoang chắc chắn là vì cái tin kia rồi.


Là do cô, do cô vô dụng không bảo vệ tốt được cho hai bé con.

"Mẹ ơi, sao! mấy bạn kia lại nói Áo Áo là con hoang vậy mẹ?"
Bộ dạng non nớt này của con như véo vào tim của người mẹ như Hạ An một cái thật đau.

"Áo Áo không phải con hoang, Áo Áo là con của mẹ"
Áo Áo lại nói.

"Mấy bạn đó bảo con không có ba"
Một câu này của Áo Áo chính là mũi tên sắc bén đâm mạnh vào lòng ngực của Hạ An.

Đều do anh tồi tệ mới không thể làm ba của hai bé trong khoảng thời gian vừa rồi, mà bây giờ anh lại không có tư cách Hạ An không có chấp nhận anh.

Hạ An nhìn hai bé có loại tự trách rất lớn, là do cô ích kỷ, là cô không cho hai bé con cô được một người ba.

Hai bảo bối chắc chắn đau lắm, cô không thể để hai bảo bảo chịu thêm bất kỳ đau đớn nào cả, hôm nay một người nói hai bé là con hoang thì ngày mai ngày kia sẽ có thêm hai người ba người, cô phải chặt đứt góc rễ, chấm dứt chuyện này không thể để nó được tiếp diễn thêm nữa.

Cô nhìn Cố Chi Quân, hít sâu một hơi rồi cô dứt khoát nói rõ rành mạch mấy chữ.

"Cố Chi Quân, tổ chức hôn lễ với tôi đi"
Một lời này làm cho mấy người có mặt tại đó ai cũng há hốc mồm.

Đặc biệt là Cố Chi Quân, anh còn tưởng rằng mình nghe nhầm, khuôn mặt nghệch ra nhìn Hạ An, tay còn tự véo lên mình một cái.

Đau nha, không phải mơ.

Hạ An lại kiên định nói thêm.

"Chỉ có như vậy Áo Áo và Nhạc Nhạc mới không chịu thêm ủy khuất"1
Cố Chi Quân thấy cô nghiêm túc như vậy liền nghiêm túc theo.

Cô nói đúng, tổ chức hôn lễ cho cả nước biết bọn họ kết hôn đó mới là biến pháp tốt nhất.

Mà biện pháp này Cố Chi Quân cục kỳ yêu thích, anh chỉ sợ cô không nguyện ý nhưng cô chủ động mở miệng thì anh sẽ nhất nhất mà tuân theo.


Anh quá lời rồi.

"Được trong ngày mai sẽ chuẩn bị xong tất cả"
Dù biết rằng đây chỉ là giải pháp khiến cho Áo Áo và Nhạc Nhạc không dính "đạn" nhưng không hiểu sao Cố Chi Quân lại có chút vui mừng, đây như một giấc mơ vậy, anh vậy mà sẽ có thể đứng cùng cô chung một lễ đường.

Cái tin tức này quả thật rất xấu nhưng rồi nếu miễn cưỡng thì anh cũng có thể xem nó có một chút tốt.

Quay sang anh nghiêm túc hỏi Áo Áo cùng Nhạc Nhạc.

"Áo Áo, Nhạc Nhạc các con thấy chú là ba của các con có được không?"
Áo Áo lúc này cũng đã nín khóc nghe Cố Chi Quân muốn làm ba mình liền vui vẻ, bé vẫn luôn thích chú này a bé liền mạnh mẽ gật đầu.

"Được ạ"
Cố Chi Quân liền xoa đầu Áo Áo cười tươi.

"Nhạc Nhạc thì sao nào?"
Nhạc Nhạc im lặng một chút sau đó cũng gật đầu.

"Được"
Mẹ không phản đối bé cũng không phản đối, huống hồ dù gì cái chú này cũng chính là ba ruột của bé, chú không làm thì ai làm đây?
Minh Nguyệt cũng bị sốc bởi câu nói này của Hạ An, cô thật không nghĩ đến một lần tin tức như này lại khiến cuộc truy thê của tên anh học của cô lại có tiến triển tốt như vậy.

Mà cũng phải thôi, trước giờ đụng đến bảo bảo Hạ An vẫn luôn như vậy, sẽ xù lông lên đưa ra phương án tốt nhất cho hai bảo bảo dù cho đánh đổi bất cứ thứ gì.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận