Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em


Cô quả thật rất mê người, nhưng...!vẫn là không được!
Đặt hai tay lên vai cô anh khẽ nắm chặt đẩy cô ra.
"Ngoan, chút nữa bác sĩ đến rồi, em cố chịu một chút, đừng loạn nữa"
Hạ An lại không để lời anh nói vào tai, bắt lấy bàn tay của anh cô chầm chậm đặt nó lên má mềm mại của mình, trong đôi mắt hạnh to tròn chảy ra hai dòng nước tinh khiết.
"Không phải anh nói...anh yêu em rồi sao? Em khó chịu anh lại mặc kệ em? Hức...suy cho cùng anh chỉ là lừa dối, chỉ là muốn tổn thương em lần nữa thôi"
Cố Chi Quân nhìn cô như vậy tim liền bị đâm đau.
Anh lắc đầu, bàn tay vuốt nhẹ lên má cô.
"Không có, anh sẽ không lừa dối, không tổn thương em, nhưng mà nếu bây giờ anh thuận theo em khi em tỉnh táo em nhất định sẽ rất buồn"
"Nói dối!"
Hạ An chẳng thèm quan tâm anh, trề ra cái môi đỏ mộng, cô dứt khoát hạ người ngậm lấy vành tai của anh, hơi nóng cũng phả lên đấy.
Tay cô trên lòng ngực anh lại không ngừng quấy phá muốn mở mấy cái nút áo kia ra.
Phá ra từng nút từng nút, trượt một đường dài, cô chuẩn xác đi đến cái nơi đang dựng lên thành một túp lều của anh, cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve nó.
"Hừ"
Cố Chi Quân bị cô chọc đến nổi nặng nề thở dốc, anh sắp không nổi rồi, phải mau đẩy cô ra.
Chẳng qua cô lại nhanh hơn một bước, kéo xuống khoá quần của anh cô mạnh dạng đặt tay mình lên nó, dù không chạm trực tiếp vào da thịt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được độ nóng cháy của nó, cảm xúc bứt rứt trong cô càng tăng cao.
Rời khỏi cái cổ tráng kiện của anh, cô lần nữa dùng đôi mắt ngập nước như hồ xuân thủy dụ dỗ anh.
"Em muốn...mau cho em"
Vừa nói cô vừa vuốt ve thứ nóng rẩy kia, còn tùy tiện bóp nó vài lần.
"Phặc" một tiếng, sợi dây lý trí cuối cùng của Cố Chi Quân cũng đứt rồi.
Hít sâu một hơi anh mạnh mẽ lật người cô lại đặt cô dưới thân mình.
"Em thật sự không hối hận sao?"
Hạ An liền nỉ non.
"Cho em..."
Cố Chi Quân thở hắc ra một hơi, anh thật sự kiềm không nổi nữa rồi, dù là một chính nhân quân tử nhưng dưới tình thế này anh không động thì mới không phải là đàn ông.
Nhìn đôi môi anh đào mộng nước của cô anh mạnh mẽ hạ môi mình xuống ngấu nghiến, cái luỡi trơn dài không ngừng tiến vào hút hết mật ngọt của cô.
Mà Hạ An không có bài xích ngược lại còn nghênh đón anh, chiếc luỡi đinh hương trơn mềm rướn tới quắn lấy anh.
Tay Cố Chi Quân cũng không rảnh rõi, men theo đường cong cơ thể của cô anh lướt một đường đến đôi gò bồng căng mẩy, dịu dàng xoa nắn nó, ngón tay thon dài đặt trên nụ hoa của cô khẽ gãy.
Hạ An có cảm giác như bị điện giật cả cơ thể run run mất kiểm soát, đôi tay trắng nõn nhẹ đưa lên ôm chặt cô anh.

Nghịch hai cái bánh bao mềm mại của cô đủ rồi anh khẽ buông chúng ra từ vùng bụng phẳng lỳ vuốt tới nơi cấm địa vạn phần xinh đẹp kia.
Xốc lên chiếc váy, anh dịu dàng miết nhẹ vào nơi tư mật của người con gái, cách một lớp tam giác vướng víu anh vẫn cảm nhận được… cô ướt rồi!
Mật ngọt ẩm ướt đều dính cả lên tay anh như lời thôi thúc bảo mau đem tiểu Quân Quân tiến vào đấy.
Mạnh bạo đưa tay, anh giật lấy một cái, chiếc quần nhỏ bé đáng thương liền rách ra, đoá hoa xinh đẹp không còn lớp phòng vệ liền yêu kiều chạm vào tay anh.
Chịu không nổi cám dỗ anh chầm chậm đưa một ngón tay vào.
"Ưm..."
Hạ An khẽ rên một tiếng thân thể cô cũng run rẩy, anh thích thú cho thêm một ngón lập tức cảm nhận được sự run rẩy của cô càng tăng cao, sự ẩm ướt nóng ấm cùng khít chặt của cô làm anh như muốn phát điên.

Rời khỏi đôi môi mật ngọt của cô Cố Chi Quân khẽ khàng hôn vào vành tai của cô, lướt một đường đến cổ rồi qua xương quai xanh, mỗi nơi anh đi qua đều để lại ấn ký đỏ chói như đánh dấu chủ quyền.

Anh tham lam cúi xuống gậm lấy nụ hoa đỏ hồng đang kiêu ngạo dựng đứng kia.

Cảm giác đê mê vội vàng ập đến đại não anh, của cô thật mềm, thật ngọt, anh ngậm vào miệng tựa hồ như kẹo bông gòn muốn hoà tan trong miệng anh.
Há ra hàm răng trắng sáng anh nhẹ nhàng dây kéo nơi đó còn không quên ác ý cắn nhẹ.
"Ưm..."
Lần đầu cảm nhận được loại khoái cảm như này Hạ An bị kích thích đến rĩ rã, thân thể trắng nõn cũng rướn lên dâng mình cho anh, bàn tay bé nhỏ nắm lấy cái đầu đen nhánh của anh giữ chặt giống như sợ anh chạy mất.
Cố Chi Quân khẽ mỉm cười, hoá ra cô cũng có lúc bạo dạng như vậy.

Mà cô càng như vậy anh càng không khống chế nổi mình.
Đôi tay gân guốc của anh tà mị di chuyển xuống thân dưới của mình, lôi ra niềm kiêu hãnh từ lâu đã ngẩng cao đầu, mân mê cặp đùi trắng nõn nà của cô anh chầm chậm nâng hai chân cô lên, từ từ đặt thứ xù xì đáng sợ của mình trước cửa hang mị hoặc, anh không gấp gáp cho vào chỉ miết nhẹ hai bên cánh hoa.
Ngẩng đầu khỏi nơi thơm mát của cô anh nặng nề hỏi đến.
"Anh cho vào nhé?"
Đôi mắt Hạ An ngập lên tầng nước sóng sánh mông lung nhìn anh, cô đã không biết trời đất gì rồi, chỉ biết rằng cô muốn cái thứ nóng như cây gậy sắt nung kia.
"Cho em"
Lời nói đầy ái muội của cô vang lên như âm thanh cỗ vũ nồng nhiệt cho Cố Chi Quân, anh mỉm cười động hôn một cái thứ xù xì đáng sợ kia liền mạnh mẽ một đường ướt át xâm nhập vào trong cô, đụng đến nơi sâu nhất.
"Ưm...a"
Được lấp đầy khoảng trống bứt rứt kia Hạ An kiều mị kêu lên một tiếng, ngón tay thon dài bấu chặt ga giường, đôi chân trắng ngần như cái khoá quấn quanh hông anh.
Cố Chi Quân cũng chưa dám động, bên trong vừa ấm áp lại vừa khít chặt anh chỉ vừa mới đẩy vào đã muốn bắn.

Không phải anh yếu mà là cô quá mê người rồi.
Thở dốc một lúc đến khi lấy lại được bình tĩnh anh mới nắm lấy eo cô chậm rãi chuyển động, mỗi lần đi vào hay rút ra anh đều làm chậm thật chậm.
Hạ An cũng từ từ mà tiếp nhận anh, chỉ qua chưa đầy vài phút anh đã tăng nhanh tiết tấu, theo thói quen anh vẫn lựa đúng chỗ nhạy cảm nhất của cô mà đâm vào thật sâu, càng đâm cô càng co rúm, tay chân của cô đều ôm chặt anh.
Mà anh cũng ôm cô thật chặt tựa hồ như muốn sáp nhập cô vào người mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui