"Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?"
Cố Chi Quân vừa dứt câu hỏi ngay lập tức đã có âm thanh trầm thấp của người đàn ông đáp lại.
"Cậu không đến tìm chúng tôi, chúng tôi không được đến tìm cậu sao?"
Câu từ ông vừa sắc lạnh vừa uy quyền, đôi mày cương nghị hơi nhíu lại tản mạn sự lạnh lùng.
Hạ An nhìn ông, cô liền biết tính tính lạnh như băng của Cố Chi Quân là do ai luyện thành.
Cha con nhà họ quả thật giống nhau, đều bá khí như thế.
Chẳng qua bộ dạng này của ông không duy trì được bao lâu, người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh ông vừa nghe hết câu ông nói, ánh mắt đã hiện ra bất mãn.
Bà nhéo vào đùi ông một cái, đôi mắt đen tuyền trừng sang liếc xéo, cứ một lần như thế uy quyền của Cố Ngạo Thiên liền mất sạch, thay vào đó là sự ủy khuất không nói nên lời, ông cái gì cũng tốt nhưng lại có một khuyết điểm rất lớn, ông rất sợ vợ.1
Không đúng, không phải sợ, mà chính là cực kỳ yêu.
Ông không dám phản đối bà cái gì, càng không dám làm tổn thương bà, bởi vì bà là tất cả của ông, ông sợ mất bà.
Phương Di Ái thấy ông chồng của mình đã ngừng lải nhải mới nhẹ giọng nói với Cố Chi Quân.
"Lâu rồi không nhìn thấy con nên bọn ta nhớ thôi"
Vừa nói môi bà hơi câu lên ôn nhu, khuôn mặt trắng sáng hơi mang theo sắc đỏ.
Bà năm nay đã qua tứ tuần nhưng vẫn rất xinh đẹp, da dẻ được bảo dưỡng kĩ càn vẫn luôn tràn đầy sức sống, ngũ quang cực kỳ ôn hoà, ánh mắt ấm áp mang theo dịu dàng.
Về tuổi này rồi bà vẫn xinh đẹp như vậy, lúc còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Cố Chi Quân từ lâu đã quen với dáng vẻ này của mẹ mình, bà vẫn luôn thế đấy, cứ cười cười nói nói nhưng sát chiêu của bà anh mới né không được.
Bình thường thì ôn nhu như nước, nhưng đến khi có chuyện gì làm bà tức giận rồi thì chắc chắn bà sẽ lật trời lên cho bằng được vì bà biết phía sau bà có một ông chồng quyền lực kinh người mà đặt biệt ông ấy rất yêu chiều bà.
Thế nên ở Cố gia bà chính là trời.
Thở dài một hơi anh chậm rãi bước xuống trước mặt hai người họ, từ từ ngồi xuống cái ghế.
"Con cũng nhớ hai người"
Quả thật là có nhớ ba, mẹ, rất lâu rồi anh mới gặp họ.
Nghe mấy câu mật ngọt của anh Cố Ngạo Thiên liền cảm thấy bất kham, ông nhìn chăm chăm anh ánh mắt hiện ra phức tạp.
Đứa con trai này ông rất tự hào, để Cố thị cho anh quản lý như hổ mọc thêm cánh, càng ngày càng phát triển, ở trong nước hay ngoài nước từ lâu đã chiếm vị trí rất cao, chẳng qua tính tình quá tồi.
"Con yêu thương bọn ta vậy đấy, mà đến cháu của bọn ta lại không cho ông bà già này hay biết?"
Câu này ông vừa nói ra ngay lập tức khiến Cố Chi Quân khó hiểu, nhanh như vậy ba, mẹ đã biết Lưu Hạ An có thai?
Ai nói chứ? Lưu Hạ An sao?
Ánh mắt anh dần hướng sang Hạ An, đôi mắt sâu đen hơi híp lại giống như muốn nhìn thấu cô.
Hạ An bị nhìn đến hoảng sợ cơ thể theo bản năng run run một chút, vô thức cô lại nhích lại gần mẹ của anh hơn, mà bà không có chán ghét cô ngược lại còn yêu thương đặt tay bà lên tay cô như truyền thêm hơi ấm.
Bà biết rõ Hạ An là đang sợ cái gì, tính tình con trai bà, bà hiểu rõ, giống với cha nó, đều tàn bạo ngang ngược như nhau.1
"Con nhìn cái gì? Là Minh Nguyệt nói với ta, con bé không nói cho ta biết, ta e rằng đứa cháu này của ta đến sợi lông của nó ta còn không thấy được"
Cố Chi Quân nghe được thông tin này liền thu hồi dáng vẻ muốn ăn thịt Hạ An lại, trong đầu lại mắng Minh Nguyệt, con nhóc đáng chết, thích nhất là gây chuyện cho anh
Mà rất nhanh anh cũng không còn tâm trí mắng Minh Nguyệt vì anh còn có cái quan trọng hơn cần quan tâm.
Phương Di Ái nắm chặt tay Hạ An hơn chút, đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng khép mở.
"Bọn ta qua đây là muốn tính chuyện kết hôn cho con, tháng sau sẽ cưới"1
Âm thanh bà phát ra không quá lớn vậy mà lại để Cố Chi Quân và Hạ An bị chọc đến đơ người.
Đặc biệt là Cố Chi Quân vừa nghe đến kết hôn, con ngươi anh liền hơi thu lại, ánh mắt hiện lên bất mãn.
"Con không cưới!"
Anh âm trầm cất giọng, lời nói quả quyết dứt khoác.
Ánh mắt nảy lửa nhìn Lưu Hạ An, cô đã nói gì với bọn họ rồi?
Hạ An bị anh nhìn như thế lập tức bị hoảng sợ, nắm lấy tay của Phương Di Ái, cô nhanh chóng cầu khẩn.
"Phu nhân, con thấy không cần đâu ạ, Chi Quân...!anh ấy không thích"
Kết hôn với anh là ước mơ lớn nhất của đời cô, nhưng cô muốn anh tự nguyện không phải là loại ép buộc này.
Càng ép anh, anh lại càng chán ghét cô hơn.
Lần này đến Cố Ngạo Thiên chịu không nổi, hít lấy một hơi ông nói rõ ràng từng chữ.
"Ta không quan tâm bọn trẻ các con ra sao nhưng cháu của Cố gia ta phải được trọn vẹn nhất, mẹ của cháu ta cũng không thể không danh không phận, Cố gia là đại gia tộc lớn nhất nhì đất nước này, để cháu trưởng là một đứa trẻ không mẹ thì sẽ ra thể thống gì?"1
Cố Ngạo Thiên một tràn lập luận phản bác, lời nói nói ra tràn đầy uy nghiêm, chỉ là khi nói xong ông lại phải liếc sang vợ mình một cái thấy bà không phản đối ông mới an lòng.
Ông nói xong Phương Di Ái lại liền tiếp lời.
"Hạ An, ta biết thằng nhóc thối này đối với con không tốt nhưng con yên tâm, sau khi cưới rồi ta mang con và nó về ở với ta, ta làm chủ cho con"
Hạ An bị hai người nói cho cứng miệng thật không biết phản biện làm sao.
Cố Chi Quân lại không có như cô, một mực bác bỏ ý nghĩ của ba, mẹ mình.
"Cưới cô ta rồi thì Tuyết Liên phải làm sao? Cô ấy mới là vợ của con, cô ấy chết rồi thì vợ của con cũng đã chết, con tuyệt đối không cưới Lưu Hạ An"1.