Nói xong câu đó Mạn Tuyết Linh cũng không lải nhải tiếp nữa chỉ nhìn Cố Chi Quân, mà anh lại không có thèm quan tâm cô ta, thỉnh thoảng chỉ nhìn Hạ An một lần.
Không khí cả ba cũng vì thế trở nên có chút bí bách.
Thẳng cho đến khi bữa sáng được mang ra không khí mới dịu lại mấy phần.
Nhìn phần thức ăn trước mắt Hạ An có chút ngỡ ngàng, toàn là đồ bổ a, lại còn thêm vài vị thuốc quý hiếm, buổi sáng như này có phải hơi khoa trương không?
Cố Chi Quân nhìn thấy cô ngơ người không ăn uống gì lập tức khó chịu.
"Còn không ăn đi, đây là làm cho con tôi, không phải cho cô"
Hạ An bị anh nói cũng hiểu rõ rồi, cái này kỳ thực cũng không phải vì cô mà làm, đây là cho tiểu bảo bối trong bụng cô a, mà cô quả thật cũng muốn bé con của cô khoẻ mạnh.
"Vâng"
Cô nhẹ gật đầu rồi bắt đầu dùng bữa sáng của mình, nếm thử một thìa cô lập tức ngơ người, đúng là đầu bếp riêng của Cố gia có khác, nấu ăn rất ngon a, cô hoàn toàn bị chinh phục rồi, cô liền ăn thêm mấy miếng.
Chẳng qua người "chồng" của cô không như thế, anh cứ ngồi nhìn phần thức ăn của mình, nâng lên một thìa muốn đưa lên miệng anh lại dè chừng rồi bỏ xuống.
Dằn co một hồi cuối cùng anh cũng dứt khoát cho vào miệng.
Nhưng anh chỉ ăn được vài miếng rồi ném cái thìa lại chiếc dĩa.
Dỡ chết đi được, không giống với món của Hạ An nấu một tí nào.
Hạ An cũng nhận ra thái độ này của anh, dừng lại việc ăn uống, cô nhìn qua anh nhẹ giọng.
"Em đi nấu bữa sáng cho anh nha"
Cố Chi Quân nghe thấy yêu cầu của cô, hơi chần chừ nhưng nghĩ đến cái gì đó anh liền lạnh lùng nhíu mày.
"Cô cho rằng đồ của cô nấu tôi mới ăn được sao? Đừng có mà tự ảo tưởng"1
Nói rồi ăn múc lấy một thìa súp lớn cho vào miệng nhanh chóng nuốt xuống, bộ dạng giống như là thức ăn này ngon lắm.
Chẳng qua Hạ An vẫn cứ nhìn chằm chằm anh.
Thật sự là anh ăn được món này sao?
Cố Chi Quân lập tức khó chịu quay sang nói lớn.
"Còn nhìn cái gì? Ăn cho xong phần của cô đi"1
"Vâng"
Hạ An lần nữa gật đầu quay về với phần ăn của mình.
Cả hai xem như không có nói với nhau mấy lời mật ngọt, nhưng vừa nhìn một cái liền biết Cố Chi Quân kỳ thực sợ Hạ An mệt mỏi mới không cho cô làm việc.
Mạn Tuyết Linh ngồi trước mặt từ lâu đã nhìn ra loại quan tâm này của Cố Chi Quân dành cho Hạ An.
Trong lòng cô ta liền sinh ra lo lắng.
Quả nhiên cô không nên xem thường Lưu Hạ An.
Cứ để cả hai phát triển quan hệ thế này một ngày nào đó Cố Chi Quân thật sự sẽ động tâm với Lưu Hạ An.
Càng nghĩ cô ta càng cuống rốt cuộc phải làm sao đây?
Cô ta còn muốn làm Cố phu nhân.
Trong lúc cô ta đang bấn loạn không biết làm thế nào thì đột nhiên điện thoại cô ta "ting" lên một tiếng.
Mở ra xem cô ta liền thấy được tin nhắn của Mộ Giai Âm mắt cô ta nhanh chóng phát sáng, mấy tấm ảnh kia đều được anh chỉnh sửa kỹ càn, kỹ đến nổi dù cho là người tinh mắt thế nào cũng nhìn không ra nữa điểm sai biệt, dù thế nào cũng nhìn thành Lưu Hạ An đang được Tôn Thiên Vũ dìu vào khách sạn.
Mạn Tuyết Linh khẽ câu môi cười, đây quả thật là thứ cô ta cần nhất lúc này.
Gửi lại vài dòng tin nhắn sau đó cô ta xoá sạch lịch sử trò chuyện cùng Mộ Giai Âm.
Nhìn phần thức ăn trước mắt cô ta cũng không thèm ăn nữa, cô ta no rồi.
Đứng lên khỏi ghế cô ta dịu dàng nói với Cố Chi Quân.
"Anh Quân, em đến bệnh viện đây"
Cố Chi Quân đang chiến đấu với món súp "dỡ tệ" kia nghe Mạn Tuyết Linh nói cũng không để ý quá nhiều chỉ "ừm" một tiếng coi như xong.
Vẫn là bộ dạng lạnh lùng như thế nhưng Mạn Tuyết Linh cũng không thấy buồn cho lắm, rất nhanh thôi anh sẽ thuộc về cô ta.
"Tạm biệt anh, em đi đây"
Nói rồi cô ta cầm lấy túi xách phiên bản giới hạn hướng cửa rời đi, lúc đi ngang mặt Hạ An còn không quên nở nụ cười bí hiểm xen cùng đắt ý.
Lưu Hạ An tôi xem lần này ai giúp được cô đây.
[...]
Dùng xong bữa sáng Hạ An liền đặt lại thìa đũa, nhìn qua anh.
Mà phần thức ăn của anh lại còn hơn một nữa mà, khuôn mặt anh biểu cảm cực kỳ không tốt.
Giống như sắp nôn đến nơi.
Cô đoán đúng mà, anh ăn không được cái này, không phải cô ảo tương hay tự cho mình là giỏi nhưng anh khó ở như vậy chỉ có cô quen với anh may ra mới có thể làm tốt một chút.
"Ăn xong rồi à?"
Biết cô nhìn mình anh liền quay sang hỏi.
Hạ An khẽ gật đầu đáp lại anh.
"Vâng"
"Thay đồ đi, tôi đi lấy xe mang cô đi khám thai"
Hạ An giống như cũng mong chờ câu này lắm vừa nghe anh nói tới cô liền nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng sáng đáng yêu.
"Vâng"
Nói rồi cô liền làm theo lời anh, rất nhanh đã thay xong quần áo đi ra cổng - nơi có anh chờ cô.
"Chi Quân"
Cô nhỏ nhẹ kêu một tiếng, Cố Chi Quân đang lướt điện thoại liền bị thu hút.
Nhìn qua cô một cái tim anh hơi dao động, anh phát hiện ra cái cô gái này rất thích hợp mặc váy trắng a, dáng vẻ thuần khiết trên người cô kết hợp với loại váy này làm cho người khác nhìn vào liền có cảm giác như được hưởng cơn gió mát đầu xuân, dịu dàng và đầy tinh khiết.
"Ừm, đi thôi"
Ổn định lại tâm tình anh trầm ổn mở ra cửa xe để cô đi vào, mà làm rồi anh mới ngớ người, cái hành động này giống như chồng làm cho vợ a.
Chỉ là làm rồi cũng không thu hồi lại được.
Hạ An thấy anh dịu dàng như thế có chút không quen nhưng đến cùng vẫn là vui vẻ tiếp nhận.
Chui vào trong xe cô khẽ nhìn anh mĩm cười ấm áp.
Nụ cười như vậy khiến tim anh run run.
Cố Chi Quân lại tự khó chịu với chính mình, anh rốt cuộc bị cái gì vậy? Cái cảm giác chết tiệt này anh không nên có a.
Không phải! Có lẽ đây là vì đứa con trong bụng cô thôi.
Nếu không có nó hoặc nó không phải con anh, anh nhất định sẽ không yêu thích cô dù là một chút.1
Đóng lại cửa xe anh cũng đến vị trí lại chính của mình.
Chỉ là lúc này điện thoại anh lại reo lên 1 loạt tin nhắn.
Vốn không muốn xem nhưng anh lại sợ đó là tin nhắn công việc.
Mờ ra tin nhắn, hình ảnh của cô cùng Tôn Thiên Vũ liền đập vào mắt anh, con ngươi anh lập tức co rút.
Tim cũng như bị người ra bóp cho nghẹn lại, hơi thở bị tức giận chọc cho rối loạn, đôi tay anh cũng run rẩy theo.
Cái gì đây? Rốt cuộc là cái quái gì đây?
Hạ An phía sau anh nhìn thấy anh có chút không đúng trong lòng nảy lên cảm thấy lo lắng, nghiêng cái đầu nhỏ cô nhỏ nhẹ hỏi anh.
"Sao vậy anh?".