Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em


Nghiêm Minh Nguyệt ngoảnh đầu lại nhìn anh, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại.
Vẻ mặt nghiêm túc này của anh có lẽ cái chuyện muốn nói không phải chuyện bình thường rồi.
"Anh cứ nói đi"
Cố Chi Quân buông tay cô ra, đưa cái điện thoại đến trước mặt Minh Nguyệt mở lên hình ảnh của Hạ An cùng Tôn Thiên Vũ.
"Em xem đi"
Minh Nguyệt nhìn bức ảnh hai mắt liền hiện lên khó tin, trong tim lại như bị ai bóp cho một cái, Tôn Thiên Vũ sao anh ấy lại cùng Hạ An đi vào khách sạn.
Mà đó chỉ là cảm xúc thoáng qua vừa nhìn cô đã thấy ngay cái không đúng.
Chuyện này không có khả năng xảy ra, Hạ An sẽ không có tình cảm với Thiên Vũ, mà Thiên Vũ cùng sẽ không ép buộc Hạ An.
Khoan đã! Cái khách sạn này không phải quá quen rồi sao, cô và Tôn Thiên Vũ hình như cũng từng đến.
Mà ngày hôm đó cả hai còn bị người ta cố ý hãm hại, phải hay không bức ảnh này là chụp cô cùng với Tôn Thiên Vũ sau cùng không làm gì được cô liền dùng nó tấn công Hạ An?
Cô ngước mặt lên nhìn Cố Chi Quân trong đầu đột nhiên nghĩ đến cái trường hợp rất xấu, xem như cô bình tĩnh và có đủ niềm tin với Hạ An nên cô sẽ không khó chịu hay phát hoả.

Chẳng qua cái tên anh họ này của cô không như vậy, để anh nhìn thấy tấm ảnh này có khi nào anh sẽ bị dắt mũi làm ra hành động đáng hận với Hạ An không?
Càng nghĩ cô càng lo sợ đôi môi anh đào câu lên hỏi rõ.
"Anh không phải nghĩ bức ảnh này là sự thật chứ?"
Cố Chi Quân giống như bị chọc trúng chỗ ngứa cơ mặt hơi đơ ra chỉ là rất nhanh anh đã nói qua vấn đề khác.
Phóng to bức ảnh ra anh chỉ vào chiếc vòng trên tay Hạ An.
"Em có từng cho Hạ An mượn cái vòng này không?"
Nghiêm Minh Nguyệt nhìn vào chiếc vòng càng chắc chắn về suy đoán của mình, người con gái đó là cô a.
Cô thở dài ra một hơi khẽ nói.
"Anh trai yêu dấu của em à, chiếc vòng này em còn quý hơn cả anh sao lại đem cho ai mượn được"
Lời nói cô trong trẻo nhỏ nhẹ lại khiến Cố Chi Quân đứng hình.

Không có cho mượn vòng, vậy khả năng người này không phải Hạ An mà là Nghiêm Minh Nguyệt?
"Anh nhìn không ra sao, đây là em đó"
Nói rồi cô lại phóng to bức ảnh ra thêm một chút, hướng đến chỗ cổ người con gái cô chỉ vào cái bớt màu đỏ nho nhỏ trên đấy
Đồng thời cũng nghiên đầu qua để lộ cái cổ thiên nga của mình cho anh xem.
"Vết bớt vần còn đây! Người này thật sự là em, hôm đó em bị người ta gài bẫy cùng Tôn Thiên Vũ vào khách sạn"
Cố Chi Quân lúc này cũng thật sự thông hiểu rồi, bàn tay anh vậy mà run lên, đôi chân hơi thả lỏng vô lực đáp xuống cái ghế xoay phía sau.
Đôi tay hữu lực vuốt vuốt thái dương của mình, thờ dài mấy hơi.
Anh thật sự hiểu lầm Hạ An rồi, hơn nữa đây còn bị người ta cố ý dắt mũi.
Cố Chi Quân anh từ khi nào dễ mất bình tĩnh và ngốc nghếch như vậy chứ? Đụng đến Hạ An quả thật anh như kẻ điên vậy! Cái này là anh có lỗi với cô.


Mà làm sao xin lỗi cô đây, xém chút nữa chính tay anh đã giết chết đứa con của cô và anh rồi.
Cũng may là anh vẫn chưa làm thật nếu không anh sẽ hối hận cả đời.
Suy nghĩ đủ rồi anh liền bật người ngồi thẳng dậy, nhìn Minh Nguyệt anh cất giọng nghiêm túc.
"Em mệt rồi thì về phòng nghĩ ngơi đi, anh có chút việc"
Minh Nguyệt cũng không biết anh bị làm sao còn muốn hỏi thêm một tí, chẳng qua cô thật sự rất mệt rồi, ngáp dài một cái cô phẩy phẩy tay với Cố Chi Quân.
"Ừm, em về trước đây, muốn giúp gì thì cứ tìm em"
Nói rồi cô quay lưng hướng cửa rời đi, mà lúc cửa đóng lại cũng là lúc Cố Chi Quân vừa mở ra laptop của mình.
Tay anh gõ thật nhanh trên bàn phím, anh đang là muốn tìm ra danh tính của kẻ ẩn danh gửi ảnh cho anh, mà hắn quả thật không tầm thường làm anh điêu đứng mấy hồi, cuối cùng đến tối cũng phá thành công lớp tường bảo vệ cuối cùng của hắn.

Nhìn vào kết quả mày anh hơi nhíu lại.
"Mộ Giai Âm"
Anh lẩm nhẩm tên của hắn.

Sau đó không nghĩ ngợi nhiều anh liền gửi cái tên này cho đàn em của anh, anh cần nắm thật rõ thông tin của kẻ này, anh phải trừng trị hắn cùng kẻ đứng sau hắn.
Thở dài mệt mỏi Cố Chi Quân gấp lại laptop Nhớ đến cái gì đó đôi chân thon dài của anh từ từ đứng lên, sau đó lại không biết vì cái gì lại chầm chậm ngồi xuống.

Đến gặp cô rồi thì xin lỗi làm sao đây? Nên làm cái gì đây?
Aizzz, lần đầu anh thấy bứt rứt vậy a.
Đấu tranh tư tưởng một hồi anh quyết định không nghĩ nữa, dứt khoát đứng lên đi vào nhà tắm.
Đứng dưới vòi sen môi anh mím chặt lại, chuyện gì khó quá thì bỏ qua đi, không xin lỗi thì không xin lỗi, cứ như vậy đi không nghĩ nữa.
Chẳng qua anh có thể dễ dàng thực hiện được loại ý nghĩ này sao?
Bước ra khỏi phòng tắm, vốn dĩ anh muốn đi ngủ, chẳng qua nhìn thấy tủ rượu đằng kia anh lại chịu không được mà tiến đến cầm lấy hai chai cùng một chiếc ly thủy tinh đắt giá, ngồi xuống cái bàn gần đó anh tự rót cho mình một ly, nhìn về ánh trắng xa xăm ngoài cửa sổ anh bất giác lại thở dài.
Như là trốn tránh anh gáp gấp nâng ly rượu lên một hơi uống sạch, hương vị cay nồng nhanh chóng làm anh quên đi khó chịu.

Anh giống như tìm được chân ái của mình liền uống rất nhiều.
Anh chắc rằng thứ này sẽ giúp anh quên đi tội lỗi của bản thân mình.
Chỉ là không hiểu sao uống càng nhiều anh càng như điên loạn, uống xong ly cuối cùng nhìn đi nhìn lại anh đã đứng trước cửa phòng của Hạ An rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận