Nam Cung Thác Nguyệt đang dâng trào cảm xúc chìm đắm trong ưu thương và thù hận, thì Vệ Mẫn đột nhiên cắt ngang gọi tỉnh.
"Hoàng thượng, tam hoàng tử cầu kiến."
"Truyền."
Đưa tranh cho Vệ Mẫn treo bức tranh hướng đối diện án thư.
Góc tường này chỉ có hắn mới thấy, người bên ngoài bước vào chỉ có cúi đầu đưa lưng về phía bức tranh.
Hoàn toàn không lo người phát hiện, trong ngự thư phòng hắn sẽ một bức họa không hợp phong cảnh tồn tại.
Chỉ có dũng cảm đối mặt nổi sợ, mới khiến bản thân kiên cường hơn.
Hắn phải nhớ rõ phụ tử họ, chỉ có như vậy mới có quyết tâm kiên định hơn diệt sạch đám hoàng thất Tương Kinh.
Bọn họ vô tội sao, không, một người thành tiên cả nhà lên mây.
Nếu lão có đáng chết thì sao có thể bỏ sót thân nhân lão chứ, tất cả bọn chúng nếu đã có phúc cùng hưởng thì phải có họa cùng chia.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn an."
"Khởi đi." Nam Cung Thác Nguyệt trực tiếp cho tam hoàng tử đứng dậy, lạnh nhạt hỏi: "Có việc?"
Tam hoàng tử vốn đã quen với thái độ lạnh nhạt của Nam Cung Thác Nguyệt, nên một chút cũng không đau lòng, mà vào thẳng ngay vấn đề.
"Cầu phụ hoàng đừng để đại hoàng huynh hòa thân."
"Hửm?" Nam Cung Thác Nguyệt hơi kinh ngạc nhướng mày.
Hắn có nghe qua quan hệ của tam tử cùng trưởng tử khá tốt, lại không ngờ tốt đến nổi khiến nhi tử vốn thấy hắn đã chạy này lại đến cầu xin.
"Lí do?"
"Phụ hoàng cũng biết huynh ấy vừa đánh cho người Tương Kinh lui ra khỏi phương Nam.
Bọn họ bị thiệt hại như thế sao có thể thật lòng cầu thú đại hoàng huynh chứ."
"Này không phải lý do trẫm cự tuyệt.
Y là hoàng tử phải có trách nhiệm với hoàng thất."
"Nhưng hoàng gia chưa bao giờ có trách nhiệm với hoàng huynh." Tam hoàng tử nhanh mồm nhanh miệng không kịp suy nghĩ, rồi chợt nhận ra mình vừa nói gì lập tức quỳ xuống xin tội.
"Đứng lên đi, đầu gối ngươi có lót đệm, quỳ cũng chẳng thành kính, quỳ làm gì."
Câu nói như nữa giận nữa đùa của Nam Cung Thác Nguyệt làm tam hoàng tử ngơ ngác.
Cậu không ngờ mánh khóe đối phó lão sư bị phụ hoàng phát hiện.
Nếu không phải mấy ngày nay bị người của mẫu phi canh giữ quá nghiêm, cậu cũng không vội đến nổi vừa ra khỏi học viện đã tìm cớ đến đây mà quên mất cái này.
Tam hoàng tử ngơ ngác đươc Vệ Mẫn nâng dậy.
Cậu theo thói quen mà đưa tay gãy gãy phật châu trên cổ tay mỗi khi lo lắng, không ngờ dây châu đứt, hạt châu rơi tung tóe.
Âm thanh phật châu rơi xuống sàn khiến tam hoàng tử giật mình.
Cậu vội vàng khom người nhặt lấy nhặt để.
"Để nô tài, để nô tài."
Vệ Mẫn cũng cúi người nhặt theo, nhưng khi thấy đôi giầy của tam hoàng tử hướng về phía bức họa mà gã vừa treo lên lập tức thất hô lên.
"Tam điện hạ."
Vệ Mẫn bật dậy, gã đứng che lấy một góc của bức họa khiến nhị hoàng tử chỉ thấy được thiếu niên tuyệt sắc ngồi trong nhà ấm.
"Đại hoàng huynh?" Nhị hoàng tử ngơ ngác nhìn bức tranh, qua một lúc lại nói không thèm suy nghĩ.
"Sao lại treo chân dung của đại hoàng huynh trong ngự thư phòng?"
Dù câu nghi vấn rất nhỏ, nhưng Vệ Mẫn đứng gần ngay bên sao có thể không nghe.
Nam Cung Thác Nguyệt chưa kịp mắng tiểu tam hậu đậu nhà mình thì đã nghe một câu nói kinh người của Vê Mẫn.
"Tam điện hạ nói ai? Người trong tranh là đại hoàng tử, ngài không nhìn lầm đi?"
Vệ Mẫn theo phản xạ mà nghi vấn, người trong tranh sao có thể là vị hoàng tử vô danh kia được.
"Rõ ràng là đại hoàng huynh mà, ta còn vừa mới gặp huynh ấy đây, sao có thể nhìn lầm được."
Như tiểu hài tử bị nghi ngờ nói dối, tam hoàng tử ra sức khẳng định lời nói của mình là thật.
"À khác chút đỉnh đi, đại hoàng huynh giờ đen lắm, không trắng như trong tranh đâu, mới có mấy năm mà huynh ấy thay đổi ghê luôn."
Hài tử mà một khi chạm vào là nói một hơi, hoàn toàn không hay biết lời mình vừa nói đã khiến hai người còn lại trong phòng như chết đứng tại chỗ.
Nam Cung Thác Nguyệt cảm thấy đất trời như xoay cuồng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ "sao có thể, sao có thể."
"Hoàng thượng, hoàng thượng, người tới, truyền thái ý." Vệ Mẫn vội chạy tới đỡ lấy vẻ mặt tái xanh của Nam Cung Thác Nguyệt, thất thanh hô to gọi nhỏ.
"Không cần!" Nam Cung Thác Nguyệt vội ngăn lại tam tử có ý chạy ra ngoài gọi người.
"Tam nhi, lại đây."
Tam hoàng tử Nam Cung Viễn Ly nhìn khuôn mặt có chút tái của phụ hoàng.
Cậu hơi chậm nhưng không có nghĩa ngốc, thái độ của phụ hoàng và Vệ tông quản khiến cậu nhận ra mình đã nói một điều không nên nói.
Tam hoàng tử có chút sợ hãi, chậm rì rì di chân lại án thư thều thào gọi một tiếng phụ hoàng.
"Người trong tranh là đại hoàng ...!tử." Nam Cung Thác vô pháp nói ra chữ nhi đối với ái nhân, hắn đành dùng một cách khác hình dung y.
Hắn cố dằng cảm xúc trong lòng rặng hỏi tam hoàng tử.
"Ngươi chắc chắn!"
Tam hoàng tử rất muốn lắc đầu bảo không, là nhi thần nhìn lầm thôi.
Nhưng chuyện này một mình cậu sao có thể phủ định, chỉ cần bảo hoành huynh bỏ mặt nạ ra là nhận ra được ngay.
Ai kêu người vẽ tranh tận tâm như vậy, khắc họa từng chi tiết như thật ấy vào chứ.
Tam hoàng tử chỉ có thể run rẩy gật đầu.
"Người tới, đưa tam hoàng tử hồi Nhu Hoa cung giao cho Hiền phi quản giáo, cấm túc vô thời hạn, tạm nghĩ học, không có lệnh của trẫm bất cứ ai cũng không được thăm hỏi."
Tam hoàng tử ngơ ngác nghe phụ hoàng mình hạ chỉ, ngơ ngác đi theo thị vệ về cung của mẫu phi, bị giam lỏng trong chính phòng mà từ năm ba tuổi đến giờ cậu rất ít khi về.
Ngồi một hồi lâu, tam hoàng tử mới ngộ ra.
Cậu gây họa lớn rồi.
Không nói về tam hoàng tử.
Quay về phía Nam Cung Thác Nguyệt.
Hắn không tin lời tam hoàng tử là mấy.
Một bức tranh, họa giống mấy cũng không thành người thật được, không xác nhận đó là y thì hắn sẽ không tin.
Đi được nữa đường, hắn lại ngừng chân, muôn ngàn suy nghĩ ập đến.
Nếu, nếu đó là thật hắn phải làm sao?
Cuối cùng, Nam Cung Thác Nguyệt quay về tẩm cung mình.
Hắn lập tức cho người điều tra những chuyện từ khi vị đại hoàng nhi không được mình chào đón ra đời cho đến khi xuất cung.
Khi tin được đưa đến tay, Nam Cung Thác Nguyệt như rụng rờ tay chân, ôm mặt không biết nói gì.
Hành động của Thượng Chiêu Lý, thân thể Dương nhi.
Quá khứ đại hoàng tử, lời kể của Mộ Dung Khánh.
Y, thật là nhi tử hắn!
Này là vì sao?
Vị đường tỷ kia của hắn thoát khỏi Tương Kinh, chạy đến Đại Yên, thay thế mẫu tử bạc mệnh kia, nàng rốt cuộc là có ý gì?
Phụ hoàng chắc chắc biết, nhưng ông lại không cho hắn hay.
Tại sao?