Thông tin tam hoàng tử bị hoàng thượng cấm túc chẳng mấy chốc truyền toàn hậu cung.
"Thế nào rồi, sao hắn lại giam Ly nhi?" Mộ Dung Thế Dương lo lắng hỏi Mai Lan.
"Nô tỳ đã cho người hỏi thăm, nhưng trừ thân tín của hoàng thượng thì kể cả Hiền phi cũng không vào được." Mai Lan cung kính đáp.
"Chẳng lẻ vì chuyện hòa thân?" Mộ Dung Thế Dương lẩm bẩm, một hồi liền gọi Mai Lan để ý bên cung tam hoàng tử, có gì báo ngay.
Khi trong phòng không còn ai, cởi chiếc mặt nạ vướng víu đặt lên bàn, Mộ Dung Thế Dương bần thần ngồi trên ghế, trầm tư suy nghĩ.
Vì nghĩ quá nhiều y hoàn toàn không hay biết ở một góc khuất trong phòng, có một đôi con ngươi run rẩy nhìn y.
Thật là y.
Dương nhi thật là nhi tử của hắn, là vị hoàng tử mà hắn vứt bỏ mười lăm năm, năm năm bán mạng trên chiến trường.
Hắn đã làm gì?
Rõ ràng muốn cho y điều tốt nhất đẹp nhất, nhưng chính hắn lại là hung thủ đem cho y những điều tồi tệ nhất.
'Ta Mộ Dung Thế Dương vĩnh viễn sẽ không yêu Nam Cung Thác Nguyệt.
Nếu trái lời thề trời đất bất dung.'
Trời đất bất dung!
Trời đất bất dung!
Y sẽ yêu hắn sao?
Không! Tất nhiên là không!
Kiếp trước y còn không chấp nhận hắn, chán ghét mối quan hệ của hắn và y, bỏ rơi cả An nhi còn nhỏ tuổi, thì nói chi đến kiếp này.
Dương nhi, Dương nhi, Dương nhi.
Từ mật thất, thông qua một khe nhỏ được che giấu dưới bức tranh trong phòng Mộ Dung Thế Dương.
Nam Cung Thác Nguyệt tham lam đau đớn nhìn dung mạo người hắn tâm tâm niệm niệm.
...
"Tam hoàng tử bị cấm đoán!?" Lý tiệp dư kinh ngạc reo lên, mang một tâm trạng hả hê.
"Có biết lý do không?"
"Hồi nương nương, nghe nói tam hoàng tử vì chuyện đại hoàng tử mà khiến thánh thượng tức giận."
Nhị hoàng tử theo lệ vừa tan học liền đến thỉnh an thân mẫu, nào ngờ nghe được giọng hả hê của nàng, trong lòng thoáng có xúc động không muốn vào.
"Nếu mẫu phi không nhàn, cô cô vào nhắn bổn hoàng tử có việc, ngày mai lại ghé."
Nhị hoàng tử không chờ cung nữ vào báo đã xoay người đi luôn.
Gã hoàn toàn không màng đến việc Lý tiệp dư nghe xong sẽ tức giận, mắng gã bất hiếu ra sao.
Nhị hoàng tử cùng tùy tùng không hướng về Hoàng tử sở mà di bước chân sang một hướng khác không xa.
Đó là một góc vườn đầy sườn non, thác nước nhỏ và cây đào mọc chi chít nơi đây.
Không gian mang theo một mùi thơm nhẹ bay bổng.
Nhị hoàng tử vẫy tay cho tất cả cung nô lui ra.
Một mình gã tiến sâu vào hẻm núi nhỏ, qua ngõ nhỏ, tán cây liễu bị gã vắt sang một bên, mới dời bước ra ngoài.
Trước mặt nhị hoàng tử là một hắc y nhân, người nọ đeo mặt nạ kín, cả mặt chỉ để lộ nữa gương mặt nam tính, thân hình cao lớn, cả người đều toát lên vẻ người sống chớ gần.
"Sư phụ." Nhị hoàng tử nhẹ thanh gọi hắc y nhân, khuôn mặt vốn thanh lãnh thoáng hiện nên nét ôn nhu nhưng chỉ chợt nhoáng, hoàn toàn không để ai bắt kịp.
"Nàng ta lại đánh ngươi." Hắn nghe nói, nữ nhân kia vì đại hoàng tử đại thắng trở về mà mấy ngày nay cực kỳ không vui, cung nô bên cạnh không ít người bị hành xác.
"Sư phụ nói đùa, đồ nhi không còn nhỏ."
Từ lâu gã đã không màng cái gọi là mẫu tử với nàng ta.
Nàng ta đánh gã, chẳng lẻ gã không biết tránh.
Bất hiếu ư, nàng ta sao có thể để tội danh của gã lan ra ngoài chứ.
"Nàng dù sao cũng là mẫu thân ngươi."
"Nếu không có ngài, nàng ta cũng không còn người để gọi tiếng mẫu phi."
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, khiến hắc y nhân không biết phải tiếp lời thế nào.
Hắc y nhân cũng không biết nên nói nữ nhân kia là khôn khéo hay ngu xuẩn.
Rõ ràng là theo ý nguyện sinh được hoàng tự, nhưng lại không biết thân cận lôi kéo, chỉ vì gã thưở nhỏ yếu đuối có chút khờ khạo sợ gã không kham được trọng trách.
Nàng ta tham lam dùng gã lôi kéo hoàng thượng, ý đồ dựng dục thêm một hài tử, noi theo sử sách tạo một nhiếp chính.
Đế hoàng bất kham trọng trách, nhiếp chính tương tùy phụ tá.
Nữ nhân kia quá dã tâm, nhưng lại không có đầu óc.
Khi nhận ra không thể sinh dục liền quay ra thân cận nhi tử duy nhất này, nhưng hài tử khi đó đã rời xa phạm vi của nàng.
Nhi tử ly tâm thì còn cầu gì tương lai.
Thái hậu thì có uy quyền gì, nếu không được đế hoàng kính trọng.
...
"Từ thưở khai quốc, chỉ nghe có công chúa hòa thân hoàn toàn không có chuyện hoàng tử hoà thân."
"Bổn quốc không tham vọng quá lớn để hy sinh một vị hoàng tử."
"Hoàng tử Đại Yên chỉ có cưới vô gả."
"Nếu hoàng trữ quý quốc có cảm tình với hoàng tử bổn quốc có thể gả nhập hoàng thất, chúng ta không chê."
Giữa toàn triều, các vị vương gia một người tiếp một lời khiến lão thừa tướng và người Tương Kinh miệng mở rồi lại khép, khép rồi lại mở không thể thốt được lời nào, chỉ có thể cười ha ha, xấu hổ.
Cao thú thấp gả.
Hoàng tử Đại Yên chỉ cưới vô gả.
Hoàng tử các ngươi cao quý cỡ nào mà muốn thú hoàng tử bọn họ chứ?
Không biết bên trong còn tranh luận thế nào.
Chỉ biết sau hôm đó người Tương Kinh không chần chừ, không màng lời khách khí giữ lại tham quan của các đại sứ khác, truyền lời cho công chúa họ vài câu cũng không gặp liền khăn gói đi ngay trong ngày.
Người Tương Kinh vừa đi hành quán của bọn họ ở từ trong ra ngoài quét rửa thật cẩn thận, nội thất bên trong được thay đổi hoàn toàn như thể vừa có một cơn dịch ghê tởm vừa tràn qua.
Ít lâu sau khi Tương Kinh rời đi, chính là thọ yến của đương kim đế hoàng Triệu Thiệu đế.
Nhưng hễ nói đến khánh sinh của Triệu Thiệu đế liền sẽ nhắc đến chuyện cười của nhị hoàng tử và Lý tiệp dư.
Lý tiệp dư khi quý tại phi vị, hoài nhị hoàng tử vì để nhi tử phúc khí mãn trào mà tự hạ dược thúc sinh, khiến nhị hoàng tự mới bảy tháng sinh non.
Nhưng ý trời trêu người, nhị hoàng tử sinh khó, khi y trào đời đã là hai ngày sau, kém chút lấy đi sinh mệnh của nàng, cũng vì nguyên do này dù nhị hoàng tử là nhi tử độc nhất của nàng vẫn không khiến nàng yêu thương.
"Sắp tới tới là sinh thần của hoàng thượng, không biết hoàng thượng có ý tưởng gì?"
"Vẫn như mọi năm đi, quốc nội là được, không cần quá lớn."
"Ừ, nếu thế thì mẫu hậu muốn ngày ấy có thể tứ hỷ lâm môn, hoàng thượng cảm thấy thế nào?"
"Tứ hỷ lâm môn? Ý mẫu hậu là...?"
"Hoàng nhi chẳng lẻ quên, đại hoàng tử đã hai mươi, nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử ít tháng nữa cũng mười lăm, nên thành gia rồi."