Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Phan Đông Minh đích thực là con trời.

Ở Bắc Kinh, Phan Đông Minh là một playboy nổi tiếng. Mặc dù hắn rất nổi danh nhưng phụ nữ bên cạnh hắn thì vẫn đúng là phải xếp vào cả cái giỏ lớn, cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Dùng lời người bạn của hắn – Dương Quầnđể nói, thì rõ ràng Phan Đông Minh là một hố lửa lớn, nhưng phụ nữ vẫn nhảy xuống, rồi như viên sủi cảo cháy ‘xèo xèo’, chỉ sợ chậm vài giờ là sẽ bị cậu ba Phan bỏ xó đến tận ngày nảo ngày nào.

Phải nói rằng, ngay cả bác gái bán báo trên phố cũng biết Phan Đông Minh. Cái tên này cứ hai, ba ngày lại xuất hiện trên báo. Hôm qua thì đánh người ở một hội quán nổi tiếng, hôm nay lại bị bọn “chó săn” chụp ảnh khi vừa từ phòng của một ngôi sao sắc nước hương trời đi ra lúc sáng sớm. Báo chiều lại thấy hắn cùng một vị quân nhân mở tiệc chiêu đãi bạn bè người nước ngoài ở Shangri-La, mà người kia xem ra là vị lãnh đạo của trung ương. Thật ra hắn cũng không có gì, chẳng qua là do ông nội hắn từng tham gia làm tham mưu cho cánh quân dã chiến trong chiến tranh chống Mỹ xâm lược ở Việt Nam, nay là một trong những cựu chiến binh còn lại. Bố hắn là con cả của gia đình, cũng là một thượng tướng. Mấy người chú đều là quan chức trọng yếu trong chính phủ. Hai người anh, một người là thị trưởng, một người là trưởng ban thư ký cho Tổng bí thư. Còn hắn thì đúng như một “con rồng” trong ngành bất động sản tại Bắc Kinh. Đó là còn chưa kể đến những người anh chị em họ của hắn.

Từ nhỏ Phan Đông Minh đã là một tên tiểu quỷ, làm trùm trong nhà, nhưng cũng là cục cưng trong lòng ông nội hắn. Ông cụ luôn nói thằng nhỏ này có tính cách giống ông, y hệt như ông lúc nhỏ, rất gan dạ, rất quyết đoán, lại có thủ đoạn, nếu bồi dưỡng thì có lẽ sẽ là một đại tướng lừng lẫy. Phan Đông Minh có ông nội làm chỗ dựa nên càng ngày càng cả gan làm loạn, đánh nhau thì khỏi nói, ai hắn cũng dám choảng, đánh nhau với những đứa trẻ lớn hơn, thua rồi khóc chạy về làm ông cụ hết sức đau lòng, xách cổ áo hắn rống giận: “Còn chưa đủ mất mặt sao? Khóc cái con khỉ khô, mặt mũi nhà họ Phan đều bị cháu làm mất sạch rồi. Ai đánh cháu? Đi, thua thế nào thì đòi lại thế ấy cho ông, ông làm chỗ dựa cho cháu!” Ông cụ rất tin vào lý lẽ: Ngã ở chỗ nào thì phải đứng lên tại chỗ đó.

Bố hắn trợn tròn mắt, nghĩ thầm rằng, có cách giáo dục trẻ con như vậy sao? Ngay cả khi bố hắn hung hãn như vậy mà cũng không dám tùy tiện dạy dỗ hắn. Có lần, cây quải trượng trong tay ông cụ gõ gõ lên đùi ông, “Anh quản bố hay quản con anh? Để cháu tôi buồn thì anh cũng đừng mong thái bình.” Bố hắn muốn mắng hắn vài câu thì vẫn phải làm sau lưng ông cụ. Phan Đông Minh này cũng vô cùng ranh ma, vừa thấy có gì đó không ổn liền hô lớn một tiếng – “Ông nội!”, bố hắn lập tức chuồn đi còn nhanh hơn cả tốc độc hắn chơi trượt ván.

Phan Đông Minh vô lo vô nghĩ mà trưởng thành, lúc học trung học đã bắt đầu cùng mấy đứa bạn lái xe rồi bị phạt, không thì cũng đi gây thị phi bên ngoài, hoặc là sẽ làm náo loạn cả nhà lên. Bố hắn đã từng muốn cho hắn vào quân đội để có người giáo huấn, Phan Đông Minh vừa nghe thấy thế thì một mực không chịu. Hắn thật sự không muốn tham gia quân ngũ. Trong nhà chỗ nào cũng có “sao vàng rực rỡ” rồi, mà hắn thấy phải mặc bộ quân phục màu xanh thì đúng là quê mùa muốn chết luôn, chẳng thà ra nước ngoài du học.

Ông cụ quả thật cũng không muốn cho đứa cháu cưng đi bộ đội để chịu khổ, mãi cũng đành phải đồng ý cho hắn ra nước ngoài du học. Có đôi khi ông nhớ đứa cháu trai bướng bỉnh này, liền nói với bố hắn: “Bọn quỷ nước ngoài này có gì tốt hơn chúng ta? Không hiểu Đông tử thích cái gì ở đấy chứ, anh là bố mà sao không quản hả? Hả? Bọn quỷ nước ngoài này đúng là cướp người không có nhân tính, nhớ lại năm đó…”

Bố hắn thầm trợn mắt: “Cho nó đi không phải là ý của bố sao, con vừa mở miệng thì ba toong của bố đã đánh lên đùi con rồi, con còn dám phản đối sao!”, nhưng ngoài miệng thì cười nói: “Bố, bố xem, năm nay là tốt nghiệp rồi, sẽ nhanh chóng về thôi…”

Phan Đông Minh rời khỏi Bắc Kinh cũng đã được vài năm. Thời gian này, trong nhà có người làm chính trị, có người theo quân đội. Hắn thì làm về thương nghiệp, nhờ khai thác tốt chính sách quốc gia, hơn nữa cũng quen được vài vị lãnh đạo nên nhiều lô đất “vàng” đều được hắn thâu tóm về, dần dần trở thành con rồng trong giới bất động sản. Có người nhắc đến đại danh Phan Đông Minh thì đều dựng ngón tay cái lên: Ranh! Thằng nhóc này đúng là ranh ma!

Năm nay Phan Đông Minh đã ba mươi tuổi, vẫn lẻ loi đơn bóng, nhưng hắn không hề cô đơn. Hắn chỉ cần rút điện thoại ra là cả ngày đã có tá người đẹp bên cạnh. Ngồi ở phòng VIP trên tầng hai của một câu lạc bộ nghệ thuật, hắn đang thiết đãi người anh em từ hồi còn mặc quần yếm, cùng nhau nghịch cát, cùng đi đánh người khác hoặc cùng bị người ta đánh, cùng nhau lớn lên, đi học rồi tán gái. La Hạo nói: “Đông Tử, nhiều em như vậy, dù là mỗi ngày một người thì anh cũng sẽ mỏi thắt lưng mà sinh bệnh mất, sớm muộn gì cũng bị yếu thận.”

Phan Đông Minh chớp mắt, “Đại gia, tiểu tử cậu đúng là không tốt bụng chút nào, suốt ngày rủa tôi, tôi yếu thận thì có gì tốt cho cậu đâu? Hay muốn tiếp mấy mỹ nữ của tôi? Cậu làm sao mà hưởng thụ nổi.”

“Anh thôi đi, ánh mắt đấy của anh, em thật sự là không tiêu hóa nổi.”

“À, lại nói đến chuyện này, tôi cũng đang thấy kỳ quái, gần đây không thấy cậu đi gặp mấy cô em nhỉ?”

“Người anh em, em cũng đã ba mươi rồi, cũng nên tự ra quyết định.”

“Này, đây đúng là bạn tôi sao? Mới vài ngày không gặp, ngoại trừ khuôn mặt vẫn như vậy, còn khẩu khí nói chuyện sao không giống người kia chút nào.”

“Nói chuyện thì nói, đừng có động tay…Nói thật, ban ngày lo chuyện làm ăn, buổi tối lo chuyện phụ nữ, anh có mệt không?”

“…Haha, cậu chắc chắn cậu là La Hạo? Không phải là có người đội lốt cậu đến nói đùa với tôi đấy chứ? Có thể bóc da ra cho tôi xem không?”

“Mẹ, lại động tay, em không phải là mấy cô em phục vụ anh đâu, rõ ràng em là giống đực nhé…Haiz, nói thật với anh, thời gian này em cảm thấy rất mệt mỏi, cũng có vài ý nghĩ.”

“Thằng nhóc cậu ngày nào là không có ý nghĩ? Hôm nay lại có ý nghĩ tuyệt vời nào đây?”

“Kết hôn.”

“Phụttt…” Một ngụm rượu bị Phan Đông Minh phun thẳng tới, hắn vừa ho vừa tía mặt, “La Hạo, vừa rồi cậu nói gì?”

“Em nói em muốn kết hôn.”

“Aiz, trăm ngàn lần đừng để mẹ tôi nghe thấy. Tối hôm qua tôi còn nằm mơ thấy mẹ tôi cầm con dao to đuổi theo tôi, nói là nếu tôi không kết hôn thì sẽ chém tôi, tỉnh dậy là tôi đã bực mình rồi.”

“Em không nói đùa với anh đâu.”

Rốt cục Phan Đông Minh cũng đặt ly rượu trong tay xuống, cẩn thận nhìn La Hạo, “Chuột*, không nói đùa với tôi đấy chứ? Thật sự có đối tượng?”

La Hạo cười cười, “Thật là không nói đùa mà, hôm nay mời anh đến là vì muốn giới thiệu một cô gái với anh, anh giúp em nhìn xem.”

Phan Đông Minh nhìn xung quanh, hỏi: “Đâu? Ở đâu?”

La Hạo chỉ qua bức ngăn thủy tinh trong suốt, nơi đó có thể thấy toàn cảnh sân khấu của câu lạc bộ. Lúc này đang có một cô gái dẫn đầu trên đó nhảy rất vui vẻ. Phan Đông Minh nhìn theo hướng ngón tay La Hạo, có quá nhiều người nên cũng không biết là ai.

“Mẹ kiếp, muốn tôi gặp mà cũng không dẫn vào, nhiều người chen chúc như vậy ngay cả người máy cũng không phát hiện ra, tôi làm sao biết được cậu chỉ ai.”

“Em vẫn chưa nói cho cô ấy biết sẽ gặp anh. Cô bé này da mặt mỏng, chỉ sợ cô ấy xấu hổ. Cô ấy đi cùng các bạn học đấy, học khoa phát thanh.”

Phan Đông Minh liếc mắt nhìn La Hạo, nói: “Người anh em, đừng nói với tôi là cô ấy vẫn còn là học sinh nhé, vị thành niên à, tôi sẽ khinh bỉ cậu.”

La Hạo cười, vỗ lên bả vai hắn: “Anh trai à, cô ấy là sinh viên, nhưng mà sang năm sẽ tốt nghiệp, cũng hơn hai mươi rồi thì trẻ thành niên thế nào được. Em lên gọi cô ấy xuống rồi đưa cô ấy đến cho anh nhìn một cái.”

La Hạo đi rồi mà Phan Đông Minh vẫn không nhúc nhích trước tấm vách thủy tinh, vẫn nhìn người con gái đang nhảy nhót không ngừng trên sân khấu. Đang mùa hè nhưng cô đi một đôi bốt da đen, mặc quần short với áo cánh dơi; mái tóc dài chấm thắt lưng, thoạt nhìn đã thấy vừa thanh thuần lại vừa quyến rũ. Bởi khoảng cách cũng khá xa lại dưới ánh đèn mờ ảo nên không thể thấy rõ diện mạo của cô, chỉ thấy thân mình uyển chuyển như con rắn nước, đặc biệt là đôi chân thon dài khiêu gợi đong đưa theo nhịp nhạc. Giờ phút này, mặc cho một đám đàn ông như yêu ma vây quanh, cô vẫn lắc lư đầu cùng mái tóc dài tuyệt đẹp.

Phan Đông Minh bỗng nhìn thấy La Hạo, anh ta len vào đám người như lũ quỷ rồi kéo cô gái đang nhảy trên sân khấu xuống. Cô gái mỉm cười, giang hai cánh tay ra ôm lấy cổ La Hạo rồi hôn một cái lên má anh ta. Dường như Phan Đông Minh có thể nghe thấy tiếng cười “khanh khách” của người con gái đó. Hắn lại thấy La Hạo cười theo rồi ôm cô gái ra khỏi đám người, sau đó thì mất hút.

Phan Đông Minh vẫn giữ nguyên tư thế, không hề nhúc nhích, cho đến khi nghe tiếng cửa phòng mở ra thì liền thấy La Hạo cầm tay một cô gái vào. Có lẽ là do ngại ngùng nên cô vẫn cúi đầu, sắc mặt hồng hồng. La Hạo lại cười hì hì với Phan Đông Minh:

“Đông Tử, giới thiệu với anh, đây là sinh viên trường đại học phát thanh, Tạ Kiều…Đây là anh Đông Tử, mau chào đi.”

Rốt cục cô gái cũng ngẩng đầu. Phan Đông Minh nheo mắt lại, mãi lâu sau mới nghe thấy cô gái nhỏ giọng nói: “Anh Đông Tử, chào anh.”

Tuy rằng ngọn đèn không quá sáng nhưng Phan Đông Minh vẫn cảm thấy trước mắt chói lòa. Tạ Kiều có vóc dáng cao gầy, rất xinh đẹp, làn da trắng mịn như men sứ, đôi mắt đặc biệt đen láy, quả thật là mỹ nhân, đứng cạnh La Hạo đúng là thành một đôi kim đồng ngọc nữ. Phan Đông Minh nhìn ánh mắt Tạ Kiều rồi cười rộ lên, “Chào em, anh là Phan Đông Minh, là bạn thân của La Hạo, chắc hẳn là em cũng hay nghe cậu ta nhắc đến anh chứ, hôm nay được gặp nhau đúng thật là có duyên.” Hai người bắt tay rồi Phan Đông Minh quay sang nói với La Hạo: “Hay là như thế này đi, ở đây ầm ĩ quá, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh lãng mạn hơn, thấy thế nào?”

La Hạo gật đầu, nói: “Được, em mời khách, đi thôi.”

Phan Đông Minh liền giữ chặt tay La Hạo, cười cười: “Đừng, hôm nay có muốn tranh với anh đây cũng không được đâu, để anh trai mời khách.”

Phan Đông Minh tìm được chiếc Jaguar của mình ở bãi đỗ, lại nhìn thấy La Hạo kéo Tạ Kiều vào chiếc xe BMW rồi mới khởi động xe, lại chạy xe đi trước, đến thẳng hướng của một hội quán nổi tiếng ở Bắc Kinh. Hắn bật nhạc trong xe, trong xe vang lên những âm thanh như tiếng sóng biển. Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt Phan Đông Minh lúc sáng lúc tối. Hắn nhẹ nhàng gõ tay trên vô lăng theo nhịp nhạc, bỗng nhiên di động trên ghế bên cạnh rung lên. Hắn chẳng thèm nhìn mà cầm lấy ấn luôn nút nghe. Trên mặt hắn không thấy có chút biểu cảm gì, thực bình tĩnh. Nếu là người thân quen với Phan Đông Minh thì đều biết, lúc này mới là lúc không thể chọc vào hắn. Hắn càng tức giận thì bề ngoài nhìn lại càng bình tĩnh đến đáng sợ. Không ai có thể biết được tâm trạng thực sự của hắn vào giờ phút này. Trong cổ hắn như bị ai đó nhét vào một nắm cỏ khô, ứ nghẹn đến khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui