Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Phan Đông Minh còn nhớ rõ, lúc ấy tim hắn liền đập mạnh một nhịp.

Tạ Kiều đang nằm ngủ say trên giường, thân mình cuộn cong như con tôm. Phan Đông Minh đứng bên giường vừa nhìn Tạ Kiều vừa cởi cúc áo. Bên môi hắn vẫn đượm ý cười, suy nghĩ lại phiêu du đến nơi xa. Hắn nhớ lại lần đầu tiên thấy Tạ Kiều được một người dẫn vào phòng vip trong hội quán, hắn vốn hơi có men say, cô đứng ở cửa hơi cúi đầu, thậm chí hai chân phát run nhưng lưng cô lại rất thẳng, chờ có người gọi tên thì cô mới ngẩng đầu lên. Phan Đông Minh còn nhớ rõ, lúc ấy tim hắn liền đập mạnh một nhịp.

Cô gái trước mặt ngượng ngùng y như một nụ hoa nhỏ, đôi mắt cô rõ ràng là vẻ căng thẳng vô cùng, nhưng cặp mắt trong veo như nước lại tràn vẻ tò mò. Người nào đó kêu cô lên tiếp rượu, cô lấy một ly, gọi hắn là “anh”. Bàn tay cầm ly rượu của cô đột nhiên bị nắm lại, trước hành động càn rỡ của hắn, mặt cô hơi đỏ lên, cô muốn rút tay ra nhưng lại bị hắn dùng sức tóm chặt lấy. Hắn dùng một ngón tay nâng cằm cô lên, sau đôi mắt lờ đờ như có sương mù giăng kín của hắn là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, hắn thấp giọng hỏi: “Em tên gì?”

Cô gái cắn môi, như thể sắp khóc, cô chớp hàng mi dài rồi nhẹ giọng trả lời: “Tạ Kiều.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“… Mười chín .”


Trong lòng hắn có chút nuối tiếc, còn nhỏ như vậy mà đã làm chuyện này. Hắn liếc sang phía người nào đó, tên kia liền mở miệng nịnh bợ: “Cô Tạ đây là sinh viên, đây là lần đầu tiên, mong Phan tiên sinh chiếu cố.”

Hắn đã hiểu được, người nào đó dùng gái tơ để nịnh nọt hắn, chuyện của gã đó với hắn mà nói là không phải khó giải quyết, nếu không bởi vì nể mặt bạn bè thì căn bản hắn đã khinh thường loại hành xử này. Nhưng giờ thấy Tạ Kiều xinh đẹp thanh thuần, hắn cực kỳ vừa lòng. Hắn uống hết ly rượu khiến người nào đó có vẻ hỉ hả, biểu hiện này cho thấy chuyện gã ta muốn đã được chấp nhận giải quyết rồi, gã đó ghé tai nói thầm với hắn: “Cô bé này là lần đầu tiên, chỉ sợ cô ta lúng túng quá sẽ khiến anh không thoải mái, đến lúc đó đã có em khác, anh cứ từ từ hưởng thụ, tôi đi trước đây.”

Hắn gật đầu, trước khi gã kia đi còn kéo Tạ Kiều qua một bên mà dặn dò. Hắn thấy Tạ Kiều kinh hãi kéo lấy ống tay áo người kia thì bị gã đó trừng mắt, cô liền yên lặng cúi đầu.

Trong phòng nghỉ của hội quán, đối diện chiếc giường lớn là màn hình tivi, sau khi bật lên thì là toàn bộ cảnh của căn phòng. Đây là dịch vụ đặc biệt của hội quán để tăng thêm phấn khích cho khách hàng. Tạ Kiều đứng yên không biết làm thế nào, lại không thể kìm cho mồ hôi không chảy ra. Thuốc đã có tác dụng, cô cảm thấy cả người nóng rực, miệng lưỡi khô khốc. Nhìn biểu hiện của cô thì hiển nhiên là hắn hiểu, sau khi rót cho cô một ly nước, hắn yêu cầu cô đi tắm. Lúc Tạ Kiều đang tắm thì đột nhiên hắn xông vào, khiến cô sợ hãi cầm lấy chiếc khăn mặt be bé hết che trên lại che dưới, suýt chút nữa thì hét ầm lên. Hắn vốn đang say, liền thấp giọng cười, “Đừng xa lạ như vậy, để tôi giúp em.”

Khi hắn tiến vào thân thể cô, cô sợ hãi kêu lên một tiếng rồi ngoan ngoãn cắn môi, toàn bộ quá trình cô đều nhíu mày đến khổ sở. Tuy rằng hắn say nhưng lại cảm giác được người con gái dưới thân thật quá tuyệt vời. Nhìn cô vì tác dụng của thuốc mà dần ẩm ướt, hắn liền kéo cô lên cho cô hướng mặt về phía màn hình tivi cực lớn. Trên TV là hình ảnh hoan ái của họ trên giường. Nhìn chính mình đang “rong ruổi” trên thân thể trắng nõn của cô, thị giác được kích thích khiến hắn nhanh chóng đạt tới cao trào. Lúc đứng dậy hắn thấy thân dưới của mình nhuốm đầy máu đỏ, hắn quay lại nhìn Tạ Kiều, cô cuộn mình trên giường, lặng lẽ khóc.

Ngày hôm sau, lúc hắn tỉnh lại thì đã không thấy tăm hơi Tạ Kiều đâu. Hắn vốn không thèm để ý, nhưng tên phục vụ lại nhằm lúc hắn chuẩn bị đi mà hỏi: “Xin hỏi đĩa CD sẽ hủy hay lấy đi?”


Hắn nhìn nhìn chiếc CD, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đương nhiên là lấy đi.”

Hỏi thăm về Tạ Kiều không tốn chút công sức nào của hắn. Buổi chiều hôm đó hắn tra ra được tất cả về Tạ Kiều qua má mì. Hắn còn nhớ rõ hôm đó khi gọi điện, Tạ Kiều vừa nghe hắn giới thiệu đã cúp điện thoại luôn. Hắn vốn muốn đưa chiếc CD cho Tạ Kiều, thậm chí hắn còn muốn nói: “Giữ làm kỉ niệm đi.” Hắn biết hắn thật quá nhàm chán, cũng đốn mạt, nhưng tối qua hắn say quá, nhìn Tạ Kiều mà như nhìn hoa trong sương mù, hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng cô gái đó rất xinh đẹp, nhưng hắn lại muốn nhìn một lần nữa. Thế nhưng cô lại không biết điều như vậy, nên hắn đã bảo người kia đưa cô đến khách sạn rồi cho cô xem đĩa CD, Tạ Kiều vừa xem thấy thì như suy sụp, phải chịu thua, điều gì cũng chịu.

Sau này hắn gặp lại Tạ Kiều như thế nào nhỉ? Hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng khi La Hạo nắm tay cô dẫn đến gặp hắn, hắn chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra cô ngay. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí so với trước kia, vẻ thanh thuần điểm thêm vẻ quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng nhìn càng thấy đẹp. Hắn đột nhiên nhớ lại sự ngọt ngào của cô, hắn từng run rẩy “giải phóng” trong cơ thể cô, cô từng hầu hạ dưới thân hắn, quả thật quá mất hồn! Hắn nhận ra cô, hắn biết cô cũng nhận ra hắn, bởi vì trong ánh mắt cô tràn một vẻ sợ sệt, khiếp hãi. Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô mà mỉm cười, hôm nay đúng là hữu duyên. Nhưng, sao cô có thể hiên ngang xuất hiện trước mắt hắn chứ, hắn nghĩ, nếu La Hạo đưa cô đến gặp hắn thì nhất định cô sẽ biết quan hệ giữa La Hạo và hắn, sao cô có thể tự tin mà cùng La Hạo tới gặp hắn chứ, chẳng lẽ cô nghĩ La Hạo nhất định mạnh hơn hắn sao? Hay là cô muốn lấy uy thế của La Hạo để chèn ép hắn? Trong mắt Phan Đông Minh, ai có thể cùng hắn cạnh tranh? Hắn thật sự tức giận!

Nhưng thật ra hắn muốn Tạ Kiều biết, hắn mạnh hơn La Hạo, hắn cố tình muốn cô ở lại bên cạnh, cho dù La Hạo biết thì sao chứ, chẳng có gì phải kiêng dè cả.

Hắn thở dài một hơi, cởi hết những thứ trở ngại trên người ra rồi chui vào chăn. Hắn áp sát phía sau lưng Tạ Kiều, cô vẫn mặc áo ngủ, hắn liền đưa tay sờ soạng vào trong áo cô. Hắn cắn răng thề, tối nay nếu cô gái này còn chặn ngang cảm xúc của hắn, hắn sẽ dùng sức mà ép buộc cô.

Tay Phan Đông Minh vừa đặt lên ngực Tạ Kiều thì cô đột nhiên tỉnh lại. Cô hiểu được ý đồ của hắn, vì thứ cứng rắn của hắn đang chạm vào mông cô, cách một lớp áo ngủ mà vẫn thấy nóng rực. Cô thử giãy giụa, lại bị hắn ôm càng chặt hơn. Hắn thở hổn hển phía sau cô, xoay nhanh cánh tay bị thương của cô sang một bên, cánh tay đau khiến cô kêu khẽ lên một tiếng. Tiếng kêu này vào tai Phan Đông Minh lại càng kích thích hơn, hắn dùng tay kia xé rách áo ngủ của cô, lật vạt áo ra, chiếc quần lót của cô cũng chung số phận.


Hắn còn chưa đổi tư thế đã vội vàng tiến vào thân thể cô, không quan tâm đến cơn co rút điên cuồng. Tạ Kiều vốn hơi say, lại thêm cảm giác này thì như bị say tàu xe, dạ dày cồn cào, cô nôn khan một tiếng – “Ọe”.

Vẫn biết cô gái này nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó, Phan Đông Minh liền dừng lại, hơi nhổm dậy, nhìn chằm chằm vào mặt cô và tức giận nói: “Em cố ý hả, phải không, em muốn nhìn tôi chật vật khó chịu phải không hả? Nhưng em có thể thử xem, Tạ Kiều, hôm này nếu em dám nôn ra, kể cả hộc máu, tôi cũng bắt em phải liếm cho sạch sẽ!” Nói xong hắn liền ghì chặt cô rồi vọt thẳng vào cơ thể cô. Thân mình Tạ Kiều bị đẩy lên phía trên, Phan Đông Minh căn bản không thèm để ý đến chuyện cô không có phản ứng gì, hắn như chàng thiếu niên mới nếm thử mùi vị mây mưa, chỉ muốn làm cho nhanh chóng. Hắn thật sự sợ cô gái này sẽ nôn ra thật, vài lần trước toàn khiến hắn được nửa vời đến khó chịu, tối nay mà lại một lần như vậy nữa thì hôm nào đó chắc chắc hắn sẽ phải đến gặp bác sĩ, như vậy đúng là muốn mạng hắn mà.

Buồn cười là hắn càng nóng vội thì lại càng bất lực. Tạ Kiều nằm dưới hắn bắt đầu nhíu mày, lấy tay đẩy hắn, “Anh, anh làm tôi đau, Phan Đông Minh, anh tránh ra…”

Một câu “Phan Đông Minh” của Tạ Kiều suýt chút nữa khiến hắn tuôn trào. Hắn cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô. Cô chưa từng gọi tên hắn như vậy, thậm chí kêu cả họ ra như vậy mà vẫn thấy cảm giác thân mật. Sao Tạ Kiều có thể gọi một cách gợi cảm như vậy, tên của hắn được vô số người gọi, nhưng ba chữ kia từ miệng cô phát ra sao lại đẹp đến thế, nhưng thế nào mà sau khi gọi tên hắn đến khiêu gợi thì cô lại làm ra vẻ mặt ghét hắn đến vậy, thật sự là phiền lòng. Hắn thả chậm tốc độ lại, rời khỏi môi cô, dùng một bàn tay vuốt ve hai má cô, vành tai cô, hắn nhìn vào ánh mắt cô, dùng giọng nói trầm thấp nói: “Như vậy còn đau không?…Tôi không biết em đang nghĩ gì, nhưng tôi không thích biểu hiện trên gương mặt em.”

Tạ Kiều xoay mặt đi, nhìn chằm chằm vào bình hoa cách đó không xa, cố dùng sự nghiên cứu màu sắc để át đi cảm xúc lúc này, nhưng lại bị Phan Đông Minh nhanh chóng xoay lại, “Nhìn tôi.”

Cô đành phải nhìn vào mắt hắn, thầm muốn hắn nhanh chóng chấm dứt cơn tra tấn không thuộc về mình này.

Ánh mắt hắn dưới ngọn đèn mờ trở nên đen vô cùng, hơn nữa nó lại không chuyển động mà nhìn chằm chằm vào cô. Cô bắt đầu phát hiện mình đang bối rối, tim đập cực nhanh, mà trong ánh mắt hắn dần có ý cười, nhìn từ dưới nhìn lên. Hắn như một con thú đẹp đẽ đang dùng hết sự cuồng dã và sự nguy hiểm tuyệt mỹ để kích thích thị giác cô, cô bắt đầu sợ hãi, bắt đầu giãy giụa, giãy giụa khỏi chính ánh mắt hắn.


Rốt cục Phan Đông Minh cũng cười, hắn không cần tốn nhiều sức liền khống chế được sự giãy giụa của cô, thở hổn hển bên tai cô, dùng chất giọng khàn khàn mà nói: “Kiều Kiều, em thật đẹp, gọi tên tôi một lần nữa đi, xin em đấy.” Hắn không đợi Tạ Kiều gọi tên hắn mà bắt đầu hôn, nụ hôn của hắn thật mãnh liệt lại triền miên, không hề áp chế sự sung sướng của mình. Mà Tạ Kiều lại cảm giác mình đang bị đè ép, bị cắn, cảm giác thấy tay hắn tiến vào áo ngủ xoa nắn ngực cô. Cô nghe thấy tiếng thở gấp khe khẽ của chính mình, tình thế nhanh chóng quay ngược, không thể khống chế nổi.

Không không không, Tạ Kiều muốn thoát khỏi tình cảnh bối rối này, phía trên cô là người đàn ông mà cô hận nhất, đáng lẽ cô phải thấy kinh tởm. Cô bắt đầu giãy giụa dữ dội, tay phải đè lên ngực hắn muốn đẩy ra, nụ hôn của hắn khiến cô ngạt thở, nhưng từ tay lại truyền đến nhịp tim dồn dập của hắn, như thể có lửa nóng hun đốt ngón tay cô, trái tim cô.

Ánh mắt họ lại giao nhau, Tạ Kiều mở to mắt thì thấy người đàn ông kia đang cười, chiếc má lúm đồng tiền in sâu trên má hắn. Hắn kéo chân cô lên thắt lưng hắn, nâng mông cô lên rồi hạ mình xuống. Cô có thể cảm giác rõ ràng khi hắn trong cơ thể mình, vừa thô vừa cứng, Tạ Kiều không di chuyển ánh mắt, cứ như vậy mà nhìn vào đôi đồng tử thâm sâu của Phan Đông Minh. Hắn lại bắt đầu tiến lên, vừa sâu vừa mạnh. Cô hoảng hốt cảm thấy ý thức dần tan ra, thế giới biến mất, bao sợi thần kinh như hóa thành sợi tơ mỏng, có đốm lửa nhỏ thoáng hiện, đột nhiên, toàn bộ thế giới như được pháo hoa thắp sáng.

Đây là cảm giác chưa bao giờ có, mãnh liệt đến kinh ngạc, cô sợ hãi muốn thét lên, muốn tuôn trào nước mắt, trong lòng đột nhiên có hận ý không thể nói lên lời. Cô thật sự hận, hận người đàn ông này, nhưng cô càng hận chính mình hơn, sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy, thật vô liêm sỉ, có phản ứng với người đàn ông mình hận nhất!

Cô duỗi thẳng cổ, dùng sức nắm chặt lấy tấm trải giường. Thân thể run rẩy, co rút không thể khống chế được lại càng khiến cô hận, khiến cô bực tức, nhưng lại càng bất lực mà khóc.

Tạ Kiều nhúc nhích mông, lại co rút nhanh như muốn nghiền nát Phan Đông Minh vậy. Lần cao trào này đến quá nhanh, quá mãnh liệt, hắn chỉ cảm thấy mình như bị sét đánh trúng, trước mắt đều là ánh sáng lóe ra. Hắn hung hăng phóng thích chính mình vào nơi mềm mại của Tạ Kiều, mỗi lần phóng thích đều có thể khiến hắn không nhịn được mà run rẩy, không nhịn được mà rên gầm, rốt cục thì người con gái dưới thân cũng mang đến cho hắn nỗi sung sướng không gì sánh bằng! Hắn nghe thấy tiếng thở dồn dập cùng nhịp tim của mình, cảm thấy cơ bắp toàn thân như nhũn ra, hắn đè nặng lên Tạ Kiều, chỉ cảm thấy như mình đang rơi vào tình trạng kiệt sức. Nếu hắn còn có thể động đậy được, hắn cảm thấy mình có thể dời non lấp biển, hắn kiêu hãnh, hắn có thể khiến một người con gái cực độ lạnh nhạt đạt đến cao trào.

Hắn buông tay cô ra, hơi nhổm dậy, lấy tay gạt đi những lọn tóc ướt nhẹp vì mồ hôi trên mặt cô. Tạ Kiều tóm lấy tay hắn, đẩy hắn ra, hắn lấy khăn mặt lau sạch cho cô, lại bị cô đẩy ra. Cô xuống giường, lảo đảo chạy vào phòng tắm. Phan Đông Minh thở dài một hơi, ngả xuống giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận