Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Editor: Fy

Chân Tạ Kiều mềm nhũn. Cô đứng trong phòng tắm, trước tấm gương lớn, trân trối nhìn thân thể ẩm ướt với khuôn mặt đỏ lên của người phụ nữ, câu nói thoát khỏi đôi môi qua hàm răng nghiến chặt, “Mày là thứ dâm đãng.”

Trên người có chút lạnh, mà thứ nhớp nháp Phan Đông Minh để lại giữa hai chân cô, giờ phút này lại khiến Tạ Kiều không thể chịu đựng được. Cô cúi đầu nhìn bồn rửa được trang trí bằng hoa văn rồng vàng, mở van, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó bước qua bồn tắm mat-xa lớn gần đó. Dòng điện đã khống chế nhiệt độ của nước, có chút nóng, nhưng không sao cả, chỉ cần rửa sạch mùi của Phan Đông Minh để lại là được.

Tạ Kiều ở trong phòng tắm khá lâu. Phan Đông Minh chờ không được, gõ gõ cửa phòng, nhẹ giọng gọi cô: “Kiều Kiều, em tắm xong chưa vậy?”

Tạ Kiều nhắm chặt hai mắt, nằm trong bồn tắm, không hề nhúc nhích.

Phan Đông Minh đứng đợi một lát không thấy cô trả lời, định xoay người. Bất chợt, hắn nhớ tới lần ở trong nhà trọ, cô cũng đã từng như vậy. Khi hắn vừa phá cửa bước vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là cô đang nằm trong vũng máu. Trong một thoáng, Phan Đông Minh chợt trở nên hốt hoảng, hắn bắt đầu dùng sức phá cánh cửa màu trắng trước mặt, nhưng nó lại dễ dàng mở ra. Khi hắn nhìn thấy Tạ Kiều vẫn yên ổn, nhắm mắt nằm trong bồn tắm lớn, trái tim dồn dập vì sợ hãi kia cũng bình tĩnh trở lại. Hắn âm thầm thở ra, lại không khỏi nhức đầu, có chút ngượng hỏi: “Tôi gọi em không nghe thấy sao?”


Tạ Kiều vẫn nhắm mắt, nằm yên trong bồn tắm không nhúc nhích.

Hắn vội vàng quay đầu nhìn dao cạo râu để trên bồn rửa mặt, lại tiếp tục thở ra lần thứ hai. Từ lần trước cô dùng dao cạo râu của ắn cắt cổ tay, toàn bộ dao cạo râu trong nhà nghỉ lẫn biệt thự đều đổi thành loại chạy bằng điện. Phan Đông Minh chợt cảm thấy bản thân mình thực buồn cười, thần kinh cũng quá nhạy cảm, sao có thể quên chứ. Hắn đi qua bồn tắm mat-xa, dòng nước ào ào rất phiền, nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện, Tạ Kiều nhắm mắt không nói lời nào, hẳn là ngủ say.

Nghe cổ họng Tạ Kiều phát ra âm thanh nho nhỏ, Phan Đông Minh mở mắt nhìn sững. Hắn chưa bao giờ biết một người có thể ngủ trong bồn tắm đầy nước như thế này. Hắn nhìn thân thể mảnh mai của Tạ Kiều, làn da mịn màng trong làn nước, mái tóc ẩm ướt dính vào khuôn mặt, thoạt nhìn càng gầy gò hơn. Không biết là vì nước mắt của cô, hay là hơi nước nóng, lông mi Tạ Kiều dính vào với nhau, cái mũi nhỏ cao cao hơi hồng lên mỗi khi cô khóc, phía dưới chính là khuôn miệng xinh đẹp. Nhìn dáng vẻ của cô, hắn không biết tại sao lại nghĩ tới cô bé con gái của nhà anh trai. Có lần hắn về nhà, nhìn thấy cô bé cầm trong tay một cuốn truyện cổ tích, gọi hắn là chú út. Hắn ôm lấy, cô nhóc con lại khoe với hắn cuốn truyện cổ tích mới mua được, chỉ vào tấm hình cô gái nằm giữa đống hoa tươi, nói: “Chú xem nè, công chúa Bạch Tuyết đang ngủ á.”

Phan Đông Minh lắc lắc đầu, thì thào: “Em còn xấu hơn công chúa Bạch Tuyết.” Nói xong, hắn cúi người xuống bế cô lên, dùng áo choàng tắm phủ lên người cô, rồi bế ra ngoài giường ngủ.

Ngay tại lúc hắn bế Tạ Kiều ra khỏi bồn tắm lớn, cô liền tỉnh, nhưng vẫn làm bộ như đương ngủ say không mở mắt. Giờ phút này Tạ Kiều cảm thấy vô cùng chán nản khi phải nhìn đến khuôn mặt luôn luôn cao ngạo tự tin kia. Phan Đông Minh lau tóc cho cô, dùng một chiếc khăn bông, nhưng do sử dụng lực, da đầu cô có chút đau. Tạ Kiều nhịn không được nhăn mặt nhíu mày, lại nghe tên đàn ông đáng ghét kia cười, “A, làm em đau? Nhưng mà em đừng giận, đây là lần đầu tiên tôi hầu hạ phụ nữ.” Hắn nói xong, xoay mặt cô hôn “chụt” một phát, cười xấu xa, lấy ngón tay sờ sờ mặt cô: “Giả bộ cũng rất giống đấy. Nói xem, cảm động không?”


Rốt cuộc, Tạ Kiều cũng mở mắt, dịch thân mình gần mép giường, kéo cái chăn, giây tiếp theo lại bị Phan Đông Minh kéo trở về. Thân thể trần trụi của hắn áp sát vào tấm lưng trần của cô, khuôn mặt vùi vào cổ cô hít hít vài cái, lại mở miệng cắn thêm một miếng. Tạ Kiều đau muốn đẩy hắn ra, nhưng Phan Đông Minh nhanh nhẹn túm lấy tay cô, kéo xuống bên dưới của hắn. Tạ Kiều vừa chạm vào vật vừa cứng vừa nóng kia thì liền hoảng hốt giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng, căm giận nói: “Rốt cuộc là anh có để yên hay không hả?”

“Không để yên.” Phan Đông Minh cúi đầu xuống hôn, ngang ngược ấn tay, không cho cô rời đi. Cứ nhìn vẻ né tránh của Tạ Kiều không cho hắn hôn, trong ánh mắt đều là sự chán nản kia, hắn liền giận lên. Giờ tôi lại càng muốn em phải chịu thua, muốn đấu với tôi, em còn non lắm. Phan Đông Minh cố chấp, hắn ngang ngược, nhưng hắn muốn cô, điên cuồng muốn cô. Nhìn cô vì người đàn ông khác, mà trong đôi mắt tất cả đều một vẻ đau thương nát lòng ấy, hắn chịu không được, thực sự là không thể chịu được. Đố kỵ, oán hận như một lò nung, làm bùng lên ngọn lửa giận dữ của hắn. Hắn muốn khiến cô trở thành một bộ phận trong thân thể mình, mang theo tất cả hận thù của cô và hắn hòa vào trong xương cốt, giờ phút này cô là của hắn, không thuộc về bất cứ kẻ nào cả. Hắn không hiểu sao chính bản thân mình lại mong muốn điều đó, nhưng cứ nhìn đến ánh mắt của đôi nam nữ kia trở nên khổ sở mệt mỏi là vì hắn, hắn chợt cảm giác hưng phấn. Hắn muốn chia rẽ bọn họ, hắn muốn cô đau, ai có thể nói được điều gì?

Hắn càng nghĩ càng tức giận, bởi vì Tạ Kiều lại bắt đầu cắn hắn. Hắn thấy mùi máu tươi, môi bị người phụ nữ này cắn cũng thật đau. Thật đau, thì ra cũng có thể đau đến như vậy. Hắn liều lĩnh giữ chặt lấy đầu cô, để cô ngẩng mặt lên. Tạ Kiều dùng ánh mắt tràn đầy hận thù, lạnh lùng nhìn hắn, hắn liền thô bạo đi vào cơ thể ấm áp của cô. Hắn nhìn vào mắt cô, cười, lại ác độc nói: “Em là do tôi ra giá cao mà mua, trách nhiệm của em là thỏa mãn tôi, tôi muốn em làm gì thì phải được như thế, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.”

Tạ Kiều nhìn hắn, hắn thở dồn dập dùng sức tra tấn cô. Cô bị Phan Đông Minh tấn công dồn dập, thân thể như muốn rời ra từng mảnh. Tay hắn bỗng nhiên lau nước trên mặt cô: “Sao? Đau lòng?” Nhìn nước mắt chảy ra bởi nỗi căm phẫn của cô gái kia, cơn giận dữ mỗi lúc một dâng cao. Hắn nhớ tới lúc La Hạo kéo cô xuống từ sân khấu biểu diễn trong quá, cô mỉm cười dựa vào La Hạo, ánh mắt nhìn La Hạo lại dịu dàng đến thế. Trong mắt cô, La Hạo vĩnh viễn quý giá hơn hắn. Ý nghĩ này khiến trong lòng Phan Đông Minh sinh ra một loại oán giận độc ác, nó như cà độc dược, mang theo chất độc chết người xông thẳng vào lòng hắn. Đau. Rất đau. Không phải em đau lòng sao, vậy đơn giản, hay để tôi giúp em đau thương hơn nữa. Hắn thở dồn dập, điều chỉnh thân thể cô để dễ chịu hơn, vừa bắt đầu động tác ra vào mạnh bạo, vừa nhẹ giọng nói: “Biết không? Hôm nay Hạo tới tìm tôi. Biết nó đến tìm tôi có việc gì không? Nó với con nhóc nhà họ Ninh muốn mời tôi, nói là vì lần đính hôn tôi không đến chúc mừng. Nó còn muốn tôi đưa em đến cùng, nói hai người chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại. La Hạo nói nó có lỗi với em…Em vui không? Gặp được tình nhân của mình, vui không?”

Từng lời từng lời của hắn như một cái chùy lớn, mang theo tất cả sức mạnh tàn độc nhất trên thế gian này đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của Tạ Kiều. Cô không chịu nổi, cũng không thể hít thở được. Đau đớn. Đau đến ‘tê tâm liệt phế’. La Hạo, lại là La Hạo. Cô biết anh đã đính hôn với người phụ nữ khác, biết anh không cần cô nữa, bởi vì cô không xứng đáng. Nhưng hắn, hắn cứ nhắc tới La Hạo trước mặt cô, nhắc tới chuyện La Hạo đã không cần cô nữa. Cái tên La Hạo từ miệng hắn thoát ra khiến cô cảm thấy như hắn đang cầm một thanh kiếm, bào mỏng lòng cô từng lớp từng lớp như gọt hoa quả, để lộ ra linh hồn yếu đuối nhất, rồi tùy ý giẫm đạp.


Cũng thực đau, Tạ Kiều nghĩ. Hắn cười khiến cô đau lòng, cái tên La Hạo cũng khiến cô đau lòng. Nhìn Phan Đông Minh cười, bỗng nhiên cô cũng muốn khiến hắn đau. Phải, làm cho hắn cũng phải đau! Khiến hắn cũng nếm thử vị của đau đớn, chỉ cần một chút cũng được. Cô đột ngột nâng tay lên, cào khuôn mặt hắn. Cô muốn đập nát, muốn ngăn chặt điệu cười tàn nhẫn, đáng ghét đáng căm, điệu cười đã khiến cô bị sỉ nhục, phẫn hận, sợ hãi, như là một cái lưới lớn vây bọc khiến cô không thể hít thở nổi. Giờ phút này, thân tâm Tạ Kiều chỉ kêu gào một khao khát mãnh liệt, muốn hắn đau! Muốn hắn đau!

Không hề phòng bị gì, khuôn mặt Phan Đông Minh bị cô đánh trúng. Cảm giác nóng rát truyền tới từ gương mặt, rất đau. Hắn giữ lấy cánh tay cô, bất chấp cổ tay cô đang bị thương, bởi vì cô gần như đang phát điên, không bỏ sót một cơ hội nào khiến hắn đau. Nước mắt Tạ Kiều chảy ra, môi cắn chặt, thân thể trần truồng cùng người đàn ông bên trên đang trải qua một hồi kịch liệt. Rõ ràng, thể chất của Phan Đông Minh khỏe hơn Tạ Kiều nhiều, nhưng cô cũng như điên lên. Hắn có thể nghe được cổ tay cổ truyền đến tiếng rắc, coi như tỉnh táo được một chút, lại sợ khiến cô bị thương, đành phải buông tay ra. Tạ Kiều cũng giơ chân lên đá hắn thật mạnh, dùng hết cả sức lực mình, rốt cuộc cũng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Phan Đông Minh ngã qua một bên, lại bắt đầu cười. Cười to. Thật tốt, hắn nghĩ, thì ra cô là một con mèo luôn giấu móng vuốt lợi hại. Hắn còn tưởng rằng cô chỉ biết run rẩy để mặc đàn ông thao túng, nào ngờ cô lại vung ra chiêu thức “thâm tàng bất lộ” vô cùng lợi hại như vậy.

Hắn đang cười đến đau cả người thì đột ngột Tạ Kiều bật dậy, xông đến, lấy tay siết cổ hắn, nước mắt không thể che giấu được nỗi hận thù trong sâu thẳm. Cô cố sống cố chết cắn môi, siết chặt bàn tay. Cô muốn bóp chết người đàn ông dưới thân mình, người đã mang đến không biết bao nhiêu nỗi sỉ nhục cùng tai nạn từ trên trời rơi xuống. Cô muốn hắn chết!

Hai người, hai thân thể trần trụi như hai con thú hoang, dùng sức mạnh nguyên thủy nhất – vũ lực – để giải quyết hận thù giữa cả hai. Bằng bất cứ giá nào, Tạ Kiều cũng không muốn sống nữa. Cô muốn trả lại cho hắn hết thảy những tổn thương đau đớn mình đã gánh chịu. Giờ phút này, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là khiến cho hắn phải đau! Khiến hắn phải chết! Khiến cho hắn không thể sống được nữa! Nhưng cô lại hận chính mình vì sao lại bất lực, hai cổ tay đau đớn đến mức ứa nước mắt, vì sao hắn còn không chết! Còn không chết! Còn tàn nhẫn cười với cô như thế! Cô chỉ muốn hắn nhanh chết đi, để cho hắn cũng nếm thử cảm giác sợ hãi, sợ hãi vì mất đi hết thảy mọi thứ!

Phan Đông Minh vẫn cười. Bây giờ, người phụ nữ đang ngồi trên người hắn đột nhiên trở nên thật thú vị. Hắn nhận ra, thì ra con thỏ ngoan ngoãn này, khi bị dồn đến đường cùng cũng sẽ quay qua cắn người.


Tạ Kiều đột ngột buông tay ra, một bàn tay khác lại giơ lên, “Bốp” một tiếng, tát cho Phan Đông Minh một cái. Cái tát này, cô đã dùng toàn bộ sức mình có. Nỗi sỉ nhục, ta trả lại cho ngươi!

Phan Đông Minh chỉ đơn giản nhấc chân lên, xoay người một cái lại đặt Tạ Kiều dưới thân thể mình, dễ dàng tiến vào trong cô, giữ lấy. Hắn đã trúng một cái tát rất đẹp mắt, tuyệt đối không hề cảm thấy nhục nhã vì lần đầu tiên bị đàn bà đánh. Thậm chí, hắn còn vô cùng trực tiếp, kéo bàn tay Tạ Kiều vừa đánh mình, cọ cọ tay cô, thấp giọng cười, “Cô bé ngoan, đừng giận dỗi như vậy nữa, xoa cho tôi.”

Tạ Kiều dùng sức đẩy mặt hắn ra. Phan Đông Minh chơi đến nỗi bắt đầu nghiện, thuận thế ngã qua một bên, nhìn Tạ Kiều không hề phụ lòng trông mong của hắn, ngồi lên người hắn, lấy tay túm lấy tóc hắn, dùng sức y như những lần hắn tóm tóc cô. Da đầu rất đau, nhưng mà hắn không quan tâm. Biểu hiện của Tạ Kiều trong buổi tối hôm nay thực bất ngờ, khiến cho hắn vừa kinh ngạc vừa cảm thấy thú vị. Mà điều khiến Phan Đông Minh hắn không ngờ đến nhất, là Tạ Kiều, sau khi vừa giáng cho hắn một cái tát cực mạnh, đã cúi đầu xuống hôn hắn. Hắn vừa trố mắt một lúc, trên miệng lại truyền đến cơn đau đến mức muốn nhảy dựng lên. Cô mèo con này điên rồi, cắn môi hắn, dùng răng nanh cắn, như là muốn cắn nát bét luôn môi hắn vậy.

Ham muốn dục tình đã níu giữ toàn bộ tư tưởng Phan Đông Minh còn hơn cơn đau buốt trên môi. Y hệt động tác Tạ Kiều, hắn dùng sức cắn cô, vươn tay ấn gáy cô thật mạnh, hướng đến mặt hắn, luồn lưỡi vào trong miệng cô. Một tay Phan Đông Minh trượt xuống, tìm đến nơi mềm mại giữa hai chân Tạ Kiều, dùng phần cứng rắn của mình hung hãn xông thẳng vào.

Cả hai người đều không phát ra tiếng động nào. Hắn vẫn giữ lấy cô như trước, nhìn đến ánh mắt tuyệt vọng của cô. Tạ Kiều bị hắn bức đến không thể lui được, tay cô vẫn cào da đầu hắn, mà hắn lại vẫn dùng động tác mạnh bạo bên dưới hướng thẳng vào trong một cách mãnh liệt. Phan Đông Minh nhìn nước mắt cùng đôi con ngươi tuyệt vọng của cô mà đạt tới cao trào. Hắn ôm lấy eo Tạ Kiều, thỏa mãn thở ra một hơi giữa cơn hưng phấn ập đến.

Đây chính là lần hoan ái kịch liệt nhất trong nửa đời người của Phan Đông Minh hắn. Hắn vẫn thở dồn dập mút lấy lưỡi Tạ Kiều, vẫn dùng sức, tuyệt không hề để ý đến vết thương đầy trên người mình vì bị người con gái kia cào. Không sao cả, cô không thích hắn cũng không sao, hận cũng được, có đôi khi, hận, cũng chính là một loại tình cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận