Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Em còn khách sáo với tôi vậy sao…

Đây là chiếc bàn trang điểm kiểu hoàng cung châu Âu, xung quanh gương đều được khảm thủy tinh, xa hoa vô cùng, nhưng thứ này lại có vẻ không hợp với căn phòng ngủ cho lắm. Nó là bàn trang điểm được Phan Đông Minh sai người đưa đến khi Tạ Kiều mới chuyển sang phòng ngủ. Lúc này Tạ Kiều đang ngồi trang điểm trước gương.

Cô dùng phấn dặm trắng khuôn mặt, che đi đôi mắt đen như gấu mèo, cuối cùng thoa chút son hồng, nhưng vẫn không che đi được đôi môi bị hắn cắn nát. Cô thở dài cho công sức uổng phí để che đi, lấy khăn tay lau bỏ, rồi tùy tiện cầm lược chải vài cái, xách túi đi xuống tầng dưới.

Xe của hắn đỗ ngay trước cửa lớn. Viên tài xế vừa thấy cô liền mở cửa sau cho cô. Cô sải bước đến, phát hiện ra Phan Đông Minh đang cúi đầu xem báo tài chính và kinh tế. Cô vào xe, chỉnh quần áo rồi ngồi ngay ngắn, không chớp mắt.

Lúc Phan Đông Minh ngẩng đầu lên, hắn xoay mặt cô lại nhìn rồi cười nói: “Rõ ràng tôi nghe thấy mẹ em bảo em đến đó uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy, tôi nghe mà cũng phát thèm.”

Sáng nay lúc cô còn chưa rời giường mẹ cô đã gọi điện thoại, hỏi cô bao giờ thì từ Thiên Tân trở về. Cô nói cô mới về tối qua, mẹ cô liền bảo cô đến nhà trọ uống sữa đậu nành, lúc đó bị hắn nghe thấy. Cô xoay mặt đi nhìn quang cảnh, coi hắn là không khí, hắn liền kéo tay cô lại. Trên mặt hắn vẫn còn kiệt tác của cô lúc nổi điên đêm qua, miệng hơi sưng, môi dưới trầy xước, nhưng hắn không hề để tâm. Ngay khi cô định xuống xe thì hắn bỗng nhiên chặn cô lại, đưa cho cô một bọc đồ. Hắn mỉm cười rồi nói: “Đây là bánh quai chèo Thiên Tân, đem đến cho em trai em nếm thử đi.”

Cô sửng sốt, nhưng vẫn đưa tay đón lấy, lúc cô làm ra vẻ phải đi thì hắn giữ chặt lại: “Gấp gì chứ?…Chiều nay tôi đã sắp xếp vài chuyên gia rồi, Tân Thiếu sẽ đón mọi người đi, đưa em trai em đi hội chẩn.”

Tạ Kiều nâng mí mắt lên nhìn hắn, hắn liền đưa ngón tay miết qua môi cô rồi nói: “Haiz, son môi ra ngoài rồi này.”

Ở nhà trọ, Tạ Kiều cố chịu đựng sự đau nhức ở cổ tay để giúp mẹ giặt quần áo rồi đem phơi, lại kể truyện cổ tích cho em trai. Thường Bằng Bằng lại luôn chân chạy ra ban công, Tạ Kiều cùng nó tựa bên lan can, cô hỏi: “Nhìn gì vậy?”

“Em đang đợi anh Tân, anh ấy nói sẽ đến ăn cơm trưa.”

Bà Tạ ra rút chỗ quần áo đã khô, lại nói với Tạ Kiều: “Thật không ngờ, hai đứa ở cơ quan con lại tốt như vậy, lần này chẳng những lấy xe đưa chúng ta đi chơi, mà còn muốn đưa em trai con đến bác sĩ. Kiều Kiều, con nói xem, hai đứa nó có phải là thích con không?”

Tạ Kiều vội vã nói: “Mẹ, mẹ nói gì đấy, là người ta tốt bụng, lại chịu giúp đỡ con, nhưng đừng hiểu lầm người ta.”

Bà Tạ nheo mắt cười với cô, “Ai bảo mẹ hiểu lầm? Kiều Kiều của chúng ta xinh đẹp như vậy, lại có năng lực, họ thích con cũng là chuyện bình thường thôi mà, hơn nữa…” Bà Tạ kéo tay cô, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, nhẹ giọng nói: “Tốt nghiệp xong con cũng hơn hai mươi rồi, cũng nên tìm một người bạn trai, mẹ không phải đồ lạc hậu, nếu con thích ai thì cứ nói với mẹ. Con ở đây có một mình, có người chăm sóc con mẹ cũng yên tâm, nếu ai tìm được con mới là người đó có phúc ấy.”

Tạ Kiều miễn cưỡng cười nói: “Mẹ, trong mắt mẹ, con rất hoàn hảo, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì? Tuy rằng hai đứa đó điều kiện rất tốt, nhưng xét về diện mạo của con với chúng thì quá thừa. Có điều, quan trọng nhất là người đó phải hiểu con, nhân phẩm tốt, mẹ hy vọng con có thể tìm được hạnh phúc, tìm được người đàn ông tốt chăm sóc con, không được giống…như vậy mẹ mới có thể yên tâm được.”


Nhân phẩm? Tạ Kiều nắm lấy thanh lan can trên ban công, nhìn dòng người đi lại trong tiểu khu, cô nở nụ cười, nói: “Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ ổn mà.”

Nơi Tân Thiếu dẫn họ đến là bệnh viện Tổng quân khu, trong khu đại sảnh có thể so với sân vận động chật kín bệnh nhân. Tân Thiếu thu xếp để họ vào bên trong viện. Tiếp đón họ là mấy chuyên gia mặc áo choàng trắng dài và áo có quân hàm. Bà Tạ nhìn qua tấm cửa sổ thủy tinh, thấy các chuyên gia đang hội chẩn cho Thường Bằng Bằng thì không khỏi căng thẳng mà túm chặt lấy Tạ Kiều, “Không biết, không biết có được hay không nữa…”

Tạ Kiều ôm vai mẹ mà an ủi: “Mẹ, làm xong kiểm tra toàn diện thì các chuyên gia mới có thể kết luận được, đừng căng thẳng quá, Tân Thiếu đều mời chuyên gia tốt nhất rồi.”

“Haiz.”

Vẻ mặt của dượng Thường cũng khá căng thẳng. Thật sự Tạ Kiều cũng rất áp lực, cô cũng lo lắng, không biết các chuyên gia sẽ cho họ câu trả lời thế nào. Chuông điện thoại của cô vang lên, cô lấy điện thoại ra thì thấy là Phan Đông Minh.

“Đến bệnh viện à?”

“Ừ”.

“Kết quả thế nào?”

“Đang làm kiểm tra, vẫn chưa có kết quả.”

“Yên tâm, họ là chuyên gia nội khoa giỏi nhất đấy.”

“…Biết rồi, cảm ơn anh.”

Trong điện thoại, hắn cười ra tiếng, “Em còn khách sáo với tôi vậy sao, tối nay ra sớm một chút, tài xế sẽ chờ em ở chỗ sáng nay xuống.”

“…Tối nay tôi có thể ở đây không? Mẹ tôi sắp về Hàng Châu.”

“Sau này còn nhiều cơ hội gặp lại, tối nay tôi có việc cần em giúp.”

“…”


“Cứ như vậy đi, tối gặp lại.”

Tạ Kiều yên lặng cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy dượng Thường đang nắm chặt lấy tay mẹ, cô thở dài, vừa muốn đến đó thì từ phía sau có người gọi cô. Là Dương Quần và bác sĩ Cát mà cô đã quen.

Bác sĩ Cát cũng mặc áo khoác dài trắng với quân hàm, so với khi ở biệt thự thì ông nghiêm nghị hơn nhiều. Ông vừa nhìn thấy Tạ Kiều đã nở nụ cười, “Cô bé, lại gặp rồi, tay còn đau không?”

Tạ Kiều có chút vui mừng, trong bệnh viện lạnh lẽo mà lại có thể gặp người quen, “Bác sĩ Cát, cháu chào bác, tay cháu không đau nữa, rất ổn rồi.”

“Vẫn phải chú ý đấy, đừng dồn lực quá lớn, bằng không các ngón tay bị chệch sẽ có biến chứng.” Ông nhìn vào phòng đang làm kiểm tra, chỉ chỉ vào trong và nói: “Đông tử gọi điện thoại cho bác, em trai cháu không khỏe sao?”

Tạ Kiều gật đầu, “Mấy năm trước phát hiện ra là thận có vấn đề.”

Bác sĩ Cát vỗ vai cô, hiền lành nói: “Cô bé à đừng lo lắng quá, hiện nay y học phát triển, bệnh về thận cũng không phải là quá khó xử lý, để bác vào xem thế nào.”

Bác sĩ Cát vào phòng kiểm tra, Tạ Kiều mới quay đầu hỏi Dương Quần:“Không phải Tân Thiếu nói là hôm nay anh có việc sao?”

Dương Quần khoát tay, “khụ” một tiếng rồi nói: “Tôi chỉ đến xem làm kiểm tra thôi, xong việc sẽ đi.” Anh ta lại hất cằm về phía phòng làm kiểm tra, “Vẫn thích ở đây à? Vừa nãy gọi cho Tân Thiếu, không phải là xong hết rồi sao?”

“Còn chờ kết quả nữa.”

Dương Quần thấy cô căng thẳng liền cười hì hì, “Được rồi, có bác Cát thì khẳng định là không có việc gì đâu, nhìn mặt cô ỉu xìu kìa, đã bảo là không có vấn đề gì to tát mà, vui lên nào, nào.”

Tạ Kiều có chút tò mò, “Anh cũng biết bác sĩ Cát sao? Ông ấy làm việc ở đây à?”

“Ơ hay, đương nhiên là biết rồi, bác Cát là bác sĩ ở bệnh viện Tổng quân khu, cũng là thầy hướng dẫn cho các nghiên cứu sinh ở quân khu, có điều…”, anh ta nhìn Tạ Kiều, “Ông ấy còn là bác sĩ tư nhân của ông nội Đông tử, quan hệ của hai người đó rất tốt.”

À, Tạ Kiều gật đầu, chả trách ông ấy xuất hiện trong biệt thự của Phan Đông Mình, thì ra là bác sĩ tư nhân cho ông nội hắn.


Thường Bằng Bằng được làm kiểm tra xong, bác sĩ Cát cùng vài vị chuyên gia khác cùng đi đến thống nhất là nên tiến hành ghép thận, phía họ sẽ phụ trách tìm thận, khi có tin tức sẽ liên lạc với người nhà để làm phẫu thuật. Bà Tạ nửa mừng nửa lo, mừng là vì không phải lo lắng vấn đề thận phù hợp, lo là bởi chi phí phẫu thuật. Thường Phương Chính hỏi bác sĩ Cát về chi phí phẫu thuật, tuy rằng chỉ vài con số, nhưng so với gia đình họ mà nói thì đúng là con số trên trời. Bà nắm chặt lấy tay Tạ Kiều, bắt đầu nghẹn ngào khóc. Tạ Kiều chỉ biết ôm lấy bờ vai gầy yếu của mẹ.

Dương Quần nhìn bà Tạ gạt nước mắt thì đoán ngay ra nguyên nhân, nghĩ nghĩ rồi vỗ ngực, “Cô yên tâm đi, có chúng cháu đây, đến lúc ấy bọn cháu sẽ tìm người quyên tiền, chuyện tiền nong cô không phải lo đâu.”

Bà Tạ cảm kích đến độ nói năng lộn xộn: “Như vậy sao được, cô nên cám ơn các cháu thế nào chứ…”

Lúc này, Tân Thiếu vẫn không thấy nãy giờ đã xuất hiện, học động tác vỗ ngực, “Chuyện tiền nong cô không phải lo đâu…Mình nói này, cậu quả thật là đồng chí Lôi Phong*, không nhìn ra đấy nhé Dương Quần, thì ra cậu lại lương thiện như vậy, trước kia bạn bè coi thường cậu, hôm nay nể phục cậu.”

* Lôi Phong là một anh hùng thời kỳ trước Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc, một điển hình về cần cù tiết kiệm để xây dựng CNXH và là tấm gương mình vì mọi người. Lôi Phong đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ và được phong là anh hùng.

Dương Quần cười gian, ôm lấy vai anh ta, nhỏ giọng nói: “Ấy, tôi mà cậu còn không biết sao, nếu Phan Đông tử không phải là mỏ vàng thì mình có thể mạnh miệng sao, khoản nợ này, phải nhớ để đến đòi anh ta.”

Tân Thiếu liền đẩy anh ta ra, làm điệu nhổ toẹt một cái, “Mẹ kiếp, tưởng là làm thuận nước dong thuyền cơ đấy, tôi không ngờ…Tạ Kiều, Tạ Kiều, tiền để tôi đưa cho…”

Tạ Kiều đang nghe bác sĩ Cát nói về các khoản tiền làm phẫu thuật cho Thường Bằng Bằng, thấy Tân Thiếu gọi thì cô liền quay đầu lại. Phía sau, hai kẻ dở hơi đang tóm lấy nhau làm loạn, Dương Quần quýnh lên bịt miệng Tân Thiếu lại, “Mẹ kiếp, cậu có thể yên ổn một lúc không hả, đây là bệnh viện, cấm tiếng động ồn ào. Hôm nay cậu lại quên uống thuốc rồi, đi thôi, bạn tốt đưa cậu qua khoa thần kinh kiểm tra.”

Tân Thiếu tránh anh ta ra, véo lên mặt Dương Quần. Dọc đường đưa gia đình bà Tạ về, hai người này không hề yên lặng, Tạ Kiều nhìn đồng hồ, lại theo hai người cùng ra khỏi tiểu khu. Dương Quần hỏi: “Cô về nhà à?”

Tạ Kiều lắc đầu, “Anh ta nói sẽ cho lái xe đến đón tôi, không biết là muốn đi đâu nữa.”

Dương Quần buồn cười liền hỏi: “Anh ta? Anh ta là ai vậy?”

Tạ Kiều lườm anh ta, không thèm nói chuyện, Dương Quần lại cười, “Tôi thấy lạ thôi mà, bình thường cô gọi anh ta là gì ấy nhỉ? Là Phan tiên sinh? Này, này, hay là gọi “Đông tử” giống bọn tôi đi?”

Người này chẳng những lắm lời mà còn hay lảm nhảm, Tạ Kiều mặc kệ anh ta, lên xe rồi cô mới nói: “Cho tôi xuống ở chỗ ngõ rẽ nhé.”

Dương Quần đánh tay lái, bất mãn nói: “Này, thật sự coi tôi là tài xế sao?”

Tân Thiếu huých anh ta một cái, “Nhanh lên, lái xe đi.”

Dương Quần lại trừng mắt, “Không phải cậu cũng có xe sao, sao lại ngồi xe mình?”

“Không thích.”


“Mẹ đời, ám quẻ thế.”

“Sao cậu nói nhiều lời vô nghĩa thế nhỉ, mình còn phải ra sân bay đón Giang Đào đấy, nhanh lên.”

Dương Quần chỉ ra ngoài cửa sổ xe, anh ta nói: “Ra sân bay thì tự bắt xe đi. Mình nói cho cậu biết, mình không rảnh, còn phải về nhà, dạo này ông già hay mắng mình không về nhà đấy.”

Tân Thiếu không thèm để ý, chỉ thúc giục anh ta mau lái xe đi. Đến ngay con ngõ thì họ liền thấy Phan Đông Minh đứng ở ven đường cạnh chiếc Maybach. Dương Quần từ từ dừng xe lại, hạ cửa kính xuống, không ngờ đến sau khi mở cửa xe lại thấy một Phan Đông Minh như vậy. Hắn mặc một bộ âu phục màu bạc, cùng chiếc caravat tối màu, có vẻ không phù hợp với khung cảnh hỗn độn xung quanh. Hắn mỉm cười, đứng cạnh xe mà cứ như đứng trong vườn hoa nhà mình vậy. Dương Quần huýt sáo, nói: “Anh, anh từ đâu đến đây thế? Nhìn quần áo thế này chắc là vừa từ Trung Nam Hải* ra rồi.”

* Trung Nam Hải là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng và chính phủ Trung Hoa.

Phan Đông Minh vẫn không để ý tới lời trêu đùa của anh ta, chờ Tạ Kiều ra xe mình. Tân Thiếu cũng xuống xe, nói với tài xế của Phan Đông Minh: “Xe tôi ở phía sau tiểu khu, anh lái đi nhé”, nói xong liền đưa chìa khóa cho anh ta rồi vào xe Phan Đông Minh, khởi động.

Dương Quần cười nói: “Nô tài vẫn là nô tài thôi, đúng là dễ sai bảo.”

Lúc này Phan Đông Minh mới nói với anh ta: “Muộn một chút thì lên câu lạc bộ trung tâm đưa Giang Đào đi hóng gió, đừng có đến chậm đấy.”

“Biết rồi, tối gặp lại các vị.” Dương Quần lắc vai rồi đi luôn.

Phan Đông Minh kéo Tạ Kiều ngồi vào xe, nhìn quần áo của cô rồi nói với Tân Thiếu: “Trước tiên đưa chúng tôi đến cửa hàng của Dương Dương đã.”

Tạ Kiều còn tưởng cửa hàng Dương Dương là một cửa hàng xa hoa, ai ngờ Phan Đông Minh đưa cô đến một tòa nhà, thang máy dừng ở tầng 28, nhìn cả tầng trụi lủi cô không khỏi nghi ngờ. Nếu mở cửa hàng ở đây, thì chắc chắn là chết đói rồi. Phan Đông Minh tự tay ấn chuông cửa. Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn, ngay cả biển hiệu cũng không có, trước cửa lại không có gì đặc sắc, không thể bình thường hơn được nữa. Bên trong có người lên tiếng rồi mở cửa phòng. Phía trong quả là một khoảng trời riêng, khi vừa bước vào, thứ đập vào tầm mắt cô là một sân khấu hoa lệ, trước sân khấu là một cô gái rất đẹp. Thấy họ, cô ta cúi đầu rồi lên tiếng: “Phan tiên sinh, hoan nghênh anh đã quang lâm.”

Một cô gái trông có vẻ là cửa hàng trưởng liền nở nụ cười trong suốt, lễ phép nói: “Phan tiên sinh, mời vào bên trong.” Phan Đông Minh dắt tay Tạ Kiều bước qua khu sân khấu. Lần này quả là Tạ Kiều được mở rộng tầm mắt, suốt căn phòng rộng mấy trăm thước đều là quần áo, có bộ được treo ngay ngắn trên giá, có bộ được mặc trên người ma-nơ-canh. Ngọn đèn chiếu lên mỗi bộ quần áo đến chói lọi, cứ như đám mây ngũ sắc, tuyệt đẹp vô cùng.

Phan Đông Minh hỏi cô gái: “Dương Dương đâu? Không có ở đây sao?”

Cô gái mỉm cười trả lời: “Có ạ, đang tiếp khách trong phòng bên, mời Phan tiên sinh vào phòng nghỉ chờ cho.”

Phan Đông Minh gật đầu rồi kéo Tạ Kiều vẫn còn đang ngơ ngác đi về phía cánh cửa có treo biển “Phòng nghỉ.”

Còn chưa tiến vào trong thì đã nghe thấy tiếng cười vọng ra, là giọng nữ rất thanh thúy: “Cái này thì sao? Thế nào?”

Phan Đông Minh nghe thấy tiếng cười đó thì bàn tay nắm tay Tạ Kiều đột nhiên siết chặt lại, lúc sau thì thả lỏng. Hắn xoay người nhìn vào mắt Tạ Kiều, bỗng nhiên cười: “Thật khéo, lại gặp được bạn cũ ở đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận