- Nếu con làm con ta, sau này cũng nên theo họ Phạm.
Ừm, lúc đầu còn nhận nhầm con là Nhu nhi.
Vậy thôi thì gọi con là Tịnh Nhu có được không?
Lượm gãi gãi đầu, nghĩ thầm: "Phạm Tịnh Nhu, tên đẹp nha.
Nhưng mà sao nghe sến quá?"
Phạm Duẫn thấy cô không lên tiếng, hỏi lại:
- Thế nào, không thích tên này sao?
Lượm lắc đầu, cười cười nói:
- Dạ không, tên Tịnh Nhu rất đẹp.
Con chỉ sợ tên đẹp quá, con lại không có nhu, không xứng với tên!
Nhị phu nhân khẽ lắc đầu mỉm cười, ôm đầu cô vào lòng an ủi:
- Nữ nhi ngốc à! Sau này, con chính là nghĩa nữ của đại tướng quân Phạm Duẫn, không còn là kẻ lang thang đói rách nữa.
Tên Tịnh Nhu rất hợp với con!
Lượm gật đầu, mỉm cười nói:
- Dạ, vậy về sau con gọi là Phạm Tịnh Nhu.
Ba, mẹ! Con hứa sẽ hiếu thảo với hai người!
Phạm Duẫn và phu nhân nhìn nhau, nhị phu nhân khẽ mỉm cười nói:
- Con là nghĩa nữ nhưng cứ gọi là phụ thân và mẫu thân.
Chúng ta là nhà quan lại, sau này, con nên học phép tắc, học lễ nghi cho tốt.
Nếu không về sau làm sao mà gả con đây?
Phạm Tịnh Nhu lắc đầu nói:
- Phụ thân, mẫu thân, con không muốn gả đi.
Lấy chồng có gì tốt chứ? Hai người đối xử tốt với con như vậy, có ơn tái tạo với con.
Từ nay Tịnh Nhu sẽ trọn đời hiếu thảo với hai người.
Còn nữa, phụ thân là võ tướng, con cũng muốn theo người học võ! Con cũng muốn người ta biết được, con gái nuôi của Phạm Duẫn tướng quân cũng là một nữ tướng quân tài ba!
Lời cô vừa thốt ra, Phạm Duẫn và nhị phu nhân bàng hoàng kích động nhìn cô một cách ngây người.
Tịnh Nhu sợ mình nói sai, cô ngượng ngịu, cúi đầu lí nhí hỏi:
- Con...con lỡ lời gì rồi phải không?
Phạm Duẫn bất ngờ phá lên cười to, cười thật sãng khoái, mạnh tay vỗ vai Tịnh Nhu rồi quay sang phu nhân hỏi:
- Phu nhân! Ta thật sự cảm thấy đứa nhỏ này rất giống nàng.
Thật sự là vô cùng giống nàng lúc trẻ đấy!
Nhị phu nhân sủng nịnh mỉm cười với phu quân nói:
- Chứ không phải là giống chàng hay sao? Khẩu khí kiểu ấy, chỉ có Phạm gia nhà chàng mới nói được thôi!
Phạm Duẫn cùng phu nhân cười vang thật to.
Từ bên ngoài, Tịnh Dung và Nhật Trung chạy vào.
Tịnh Dung lớn tiếng cắt ngang tiếng cười của phụ mẫu:
- Phụ thân, mẫu thân, con không muốn! Con không muốn hai người nhận kẻ không ra gì kia làm nghĩa nữ!
Nhật Trung cũng đi vào, hòa theo tiểu muội nói:
- Phải đó phụ thân.
Ả này lai lịch không rõ.
Vào phủ ta làm loạn, không xử tội ả đã là khoan nhượng lắm rồi.
Phụ thân và nhị nương không nên thu nhận ả.
Ngộ nhỡ ả là gian tế thì không hay.
Phạm Duẫn lắc đầu:
- Một nữ nhi ngây ngô như thế có thể là gian tế của ai? Huống chi, phụ thân của các con quang minh chính đại, đường đường đỉnh đạc, ta lại sợ một tiểu nữ nhi làm hại gì ta sao?
Nhật Trung lo lắng, phản bác:
- Nhưng mà phụ thân, chuyện này nên cân nhắc lại.
Phạm Duẫn phất tay nói:
- Ấy! Phụ thân tự biết việc nào nên làm.
Trung nhi, Dung nhi, các con không cần lo lắng.
Nào đến đây, chào hỏi nghĩa muội đi! Tịnh Nhu, đấy là đại ca của con tên gọi Phạm Nhật Trung.
Còn đấy là Tịnh Dung.
À, mà Tịnh Dung và Tịnh Nhu, trong hai con ai lớn hơn?
Cả Tịnh Nhu và Tịnh Dung đồng thanh nói:
- Đương nhiên là con lớn!
Phạm Duẫn và phu nhân nhìn nhau.
Phu nhân cười hỏi:
- Tịnh Nhu, con sinh ngày mấy tháng mấy, năm nay bao nhiêu tuổi?
Tịnh Nhu đáp:
- Con...năm nay mười bảy tuổi.
Ngày tháng năm sinh thì...đừng nói cô là trẻ mồ côi, cô không biết.
Cho dù có biết, chẳng lẽ cô nói cô sinh ngày xx, tháng xx, năm 20xx mà Phạm Duẫn và phu nhân có thể tin sao?
Nhị phu nhân nghe cô đáp xong, lại nhớ đến cô đã nói cô là trẻ không cha không mẹ.
Bà thương xót, nắm tay cô, tay kia lại nắm tay nữ nhi Tịnh Dung của mình nói:
- Như vậy, Tịnh Nhu lớn hơn Tịnh Dung một tuổi.
Sau này, Dung nhi phải gọi Nhu nhi là tỉ, có biết chưa?
Tịnh Dung lập tức kháng nghị:
- Mẫu thân, con không chịu! Con không muốn người nhận ả.
Càng không muốn làm muội của ả...
Phạm Duẫn cao giọng răn đe:
- Dung nhi! Không được càn quấy! Ta đã quyết định.
Các con không được nói thêm nữa.
Mau, về phòng đi!
Quay sang Tịnh Nhu, ông cười nói:
- Nhu nhi, ngoài đại ca và tiểu muội, con còn nhị ca là Phạm Nhật Hiếu, tam ca Phạm Nhật Tín, Tứ ca Phạm Nhật Nghĩa.
Còn có một đại tỉ tên gọi Tịnh Du hiện đã là Tĩnh Huệ phi của đương kim thánh thượng.
Sau này, con sẽ có dịp gặp!
Nghe nghĩa phụ giới thiệu xong, Tịnh Nhu chớp chớp mắt suy nghĩ.
Phạm Duẫn đặt tên con hay thật nhỉ? Họ Phạm, lại đặt Nhật Trung, Nhật Hiếu, Nhật Tín, Nhật Nghĩa.
Cô bất chợt buột miệng hỏi:
- Vậy nhà mình có ai tên Phạm Nhật Vượng không phụ thân?
Phạm Duẫn kinh ngạc hỏi lại:
- Phạm Nhật Vượng là ai? Nhà ta không có người đó!
Tịnh Nhu gượng gạo mỉm cười.
Có nói ông cũng không biết đâu.
Phạm Nhật Vượng là tỉ phú giàu nhất Việt Nam vào thời đại mà cô sống.
Nhưng mà nếu thật có người tên Phạm Nhật Vượng, vào thời cổ đại này rồi, ông ta cũng không xây cao ốc, không chơi cổ phiếu được, chắc gì sẽ thành đại gia?
Thấy Tịnh Nhu tự nghĩ rồi tự cười một mình, Phạm Duẫn bảo phu nhân:
- Được rồi, Ngọc Oanh, nàng lo sắp xếp cho nữ nhi đi.
Ta có việc vào cung một chuyến.
Có thể tối nay quận chúa sẽ về phủ.
Nàng an bày Tịnh Nhu cho tốt!
Nhị phu nhân khẽ đáp lại rồi dẫn Tịnh Nhu đi vào hậu viện.
Dừng trước một căn phòng, nhị phu nhân dặn dò nha hoàn chuẩn bị nước nóng và y phục mang đến rồi bảo với Tịnh Nhu:
- Nhu nhi, từ nay căn phòng này là của con.
Lại đây, để mẫu thân tắm gội cho con!
Lần đầu tiên, Tịnh Nhu được một người thân cận nhiệt tình đến vậy, nàng vừa rúc vừa né nói:
- Không cần đâu.
Nghĩa mẫu, người...để con tự làm lấy.
Con tự tắm được!
Nhị phu nhân bật mỉm cười:
- Đứa ngốc này! Ngươi cũng là nữ nhân, mắc cỡ cái gì chứ? Được rồi, y phục ta để trên đây.
Con tắm gội xong, gọi ta vào giúp con chải tóc!
Nhị phu nhân đi rồi, Tịnh Nhu mới cởi hết y phục, bước vào thùng tắm.
Chao ôi! Cuối cùng cô cũng được tắm gội! Còn là tắm gội bằng nước ấm, ngâm thảo dược nữa nha! Tịnh Nhu nhắm mắt hưởng thụ.
Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ.
Vậy nhưng cô đã trải qua một kiếp rồi sao?
Nghĩ lại những chuỗi ngày lang bạt khổ sở ở kiếp trước, nhiều lần cô thầm ước sao chỉ được kêu một tiếng mẹ ơi.
Thế nhưng, hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Chẳng những cô có mẹ, còn có cha.
Còn có anh chị em, là một đại gia đình tốt đẹp nữa! Điều tốt đến thế này, thật sự là ngoài tưởng tượng.
Tịnh Nhu mãn nguyện khóe môi nở ra một nụ cười thích thú.
Bỗng, cô có cảm giác trên tóc nhột nhạt, cô đưa tay gạt xuống.
Một con nhện to tướng từ trên tóc bò lên cánh tay cô.
Tịnh Nhu hoảng hốt nhảy dựng ra khỏi thùng tắm.
Vô tình trong lúc vội vã, cô giật lấy bộ y phục mắc trên tấm bình phong, sơ ý xô ngã bình phong, đồng thời cũng sảy chân ngã ầm đè lên tấm bình phong ấy.
Càng không thể ngờ đến được, bên mặt kia của bình phong lại có người.
Bình phong ngã xuống, đè lên người bên ngoài, cộng thêm Tịnh Nhu cũng ngã lên.
Người kia bị hai tầng đè ép, kêu á lên một tiếng.
Nhị phu nhân ở bên ngoài, vừa nghe trong phòng có tiếng la liền đẩy cửa xông vào.
Đập vào mắt bà là một tình cảnh không thể tưởng tượng nổi, Tịnh Nhu toàn thân ướt mèm không một mảnh vải đang đè trên tấm bình phong.
Còn bên dưới tấm bình phong lại chính là nữ nhân thân sinh của bà Phạm Tịnh Dung.
Nhị phu nhân đóng cửa, đỡ Tịnh Nhu ngồi dậy, sau đó mới dở bình phong, đỡ Tịnh Dung lên.
Tịnh Dung bị đè áp, đầu đập xuống nền đất, mũi sưng đỏ.
Cô tức giận quay đầu lại trừng trừng muốn phát tiết với Tịnh Nhu.
Vô tình, rơi vào mắt cô chính là thân thể...toàn diện trần trụi của Tịnh Nhu.
Tịnh Dung hoảng hốt la toáng lên:
- Á!
Tịnh Nhu cũng nhìn lại, mình sau đó, cô vội nhảy phốc lên giường, kéo chăn trùm lại.
Nhị phu nhân vội lấy tay bịt miệng Tịnh Dung, khẽ quở trách:
- Con, cái đứa nữ nhi này! Tại sao tự dưng lại xông vào phòng nghĩa tỉ của con rồi còn hô hoán cái gì nữa?
Bà nhìn hai nữ nhi kia, khẽ lắc đầu:
- Hai đứa nhỏ này, đều là nữ nhân như nhau.
Thật không hiểu nổi, các ngươi thẹn cái gì?...
Bà còn chưa kịp nói xong, Tịnh Dung đã ôm mắt chạy nhanh ra khỏi phòng.
Tịnh Nhu ở bên trong giường, mặc y phục xong, bước ra trước mặt phu nhân nói:
- Nghĩa mẫu! Lúc nãy trong phòng có nhện!
Cô chỉ cần nói bấy nhiêu thôi, nhị phu nhân liền biết là do nữ nhi yêu quí của mình làm rồi.
Bà khẽ mỉm cười, vuốt tóc an ủi Tịnh Nhu:
- Nhu nhi, con đừng để bụng.
Tiểu muội của con quen thói nghịch ngợm, nhưng tâm địa không có xấu đâu.
Dần dần, hai đứa sẽ thân thiết thôi.
Lại đây, mẫu thân giúp con chải tóc!
Tịnh Nhu ngoan ngoãn đi theo nhị phu nhân qua ngồi xuống.
Nhị phu nhân dùng lược ngà, từng chút tỉ mỉ chải chuốt mái tóc chấm vai của cô.
Nhìn cô, bà vừa yêu quí vừa thương xót nói:
- Nhu nhi, tóc của con hơi ngắn, không thể bới được.
Mẫu thân giúp con cột lại, con thấy sao?
Tịnh Nhu nhìn lại mình trong gương.
Nhị phu nhân dùng một sợi dây vải, thắt lên tóc của cô, làm gọn lại mái tóc lộn xộn lộ ra khuôn mặt trắng nõn thanh tú.
Tịnh Nhu lần đầu nhìn mình trong bộ dạng thế này, chính cô cũng không dám tin là chính mình.
Nhị phu nhân mỉm cười nói:
- Nhu nhi, con cũng rất xinh đẹp.
Khí chất của con thật giống ta của nhiều năm về trước.
Tịnh Nhu cười khẽ:
- Mẫu thân chải tóc thế này, con thấy rất giống phong cách nữ hiệp.
Nhị phu nhân gật đầu:
- Ừ nhỉ! Thật sự con rất có khí chất hiệp nữ.
Nhu nhi, không phải con nói con muốn học võ nghệ sao? Mẫu thân có thể dạy cho con! Chỉ cần con thích, sau này hành hiệp trượng nghĩa hay đầu quân làm nữ tướng cho triều đình.
Phụ thân và mẫu thân sẽ giúp cho con toại nguyện!
Tịnh Nhu phấn khích cười tươi:
- Thật sao mẫu thân? Con rất thích học võ! Mẫu thân, người nhất định phải dạy con!
Nhị phu nhân mỉm cười sủng nịch nhìn Tịnh Nhu, vừa chỉnh lại y phục ngay ngắn cho cô.
Đúng lúc, bên ngoài có nha hoàn đến gõ cửa, nói vào:
- Bẩm nhị phu nhân, bên ngoài đại phu nhân và nhị thiếu gia đã hồi phủ.
Mời phu nhân ra ngoài nghênh đón!
Nhị phu nhân thoáng cau mày nhưng rất nhanh đáp lời cho nha hoàn bên ngoài:
- Được rồi, ta sẽ ra ngay!
Nhị phu nhân nói xong, khẽ thở dài một tiếng rồi nhìn Tịnh Nhu, ôn nhu nói:
- Nhu nhi, tạm thời hay là con cứ nghỉ ngơi trong phòng đi.
Đại phu nhân tính tình hơi khó một chút.
Lúc này, người lại vừa đi đường mệt mỏi mới về, con không nên vội ra ngoài.
Để ta ra xem tâm tình người thế nào rồi cho người vào gọi con!
Tịnh Nhu nhìn vẻ căng thẳng của nhị phu nhân, cô nhất thời rất liền đồng cảm và sinh ra ý nghĩ oán khí với đại phu nhân kia.
Hừ, mấy đời đại hộ danh môn, lắm thê nhiều thiếp mà hòa thuận vui vầy? Trong phim cũng không ít cảnh như vậy.
Thường thấy nhất mấy bà lớn nhất định sẽ cậy thế ăn hiếp vợ bé.
Đúng lúc, nhị phu nhân lại là vợ bé.
Nhưng mà quan trọng hơn, bà cũng đã là nghĩa mẫu của cô, là người phụ nữ đầu tiên quan tâm cô, tốt với cô đến như vậy.
Cho nên như thế nào, cô cũng sẽ chọn về phe của bà, bảo vệ bà, sẽ không để cho đại phu nhân kia ức hiếp bà.
Nghĩ vậy, cô liền lên tiếng:
- Nghĩa mẫu, con cùng đi với người! Dù sao thì con cũng mới đến.
Đại phu nhân có uy như vậy, nếu không ra chào hỏi càng dễ bị bắt lỗi hơn! Cho nên con cứ đi ra chào một tiếng.
Cùng lắm thì con không nói gì nhiều, mọi chuyện đều nghe theo nghĩa mẫu!
Nhị phu nhân nhìn Tịnh Nhu, vô cùng cảm động.
Đứa nhỏ này trông ngây ngô nhưng không ngốc chút nào, lại rất hiểu chuyện.
Nghĩ thấy Tịnh Nhu nói cũng đúng, thôi thì cũng đã nhận cô vào Phạm gia rồi.
Đại phu nhân mới là chủ quản của gia đình, cũng nên đưa cô chào hỏi cho phải phép.
Tuy rằng đại phu nhân khá khó tính và nghiêm khắc nhưng cũng là một người có lòng trắc ẩn.
Hoàn cảnh của Tịnh Nhu như thế, đến cả một đại tướng quân quen chinh chiến sa trường như Phạm Duẫn còn động lòng thương cảm, chắc đại phu nhân cũng sẽ chấp nhận cô thôi..