- Ai, thật là đáng thương cho Uyển Tư tỉ.
Đương không như thế lại bị oan ức bị giam vào Đại Lý tự mấy ngày lại còn bị thích khách đả thương, suýt tí nữa thì mất đi tính mạng.
Những tưởng là chuyện này đơn giản, hóa ra lại còn là âm mưu hiểm ác, thủ đoạn sâu xa đến thế kia! Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm! Ai lại có thể nghĩ một người điềm đạm hiền hòa như Tĩnh Huệ phi lại có mưu sâu, tự độc chính mình để vu oan hãm hại người khác được chứ.
Thật không biết chuyện thích khách kia, đến cùng có liên quan gì đến Tĩnh Huệ phi hay không nhỉ?
Trần Ngọc chiêu nghi lại nói:
- Chắc là không đâu.
Dương tỉ, ta nghe nói hôm mà Uyển Tư tỉ bị thích khách tấn công, may nhờ có tiểu muội của Tĩnh Huệ phi tỉ tỉ, là Phạm đô úy lần trước đã cứu chúng ta xả thân bảo hộ.
Gần đây nghe nói Phạm đô úy ấy cũng thường qua lại ở Bảo Ngọc cung để thăm nom Uyển Tư tỉ.
Nghĩ cũng lạ lắm nhỉ? Nếu Tĩnh Huệ phi chủ mưu hãm hại Uyển Tư tỉ, mà Phạm đô úy thân là tiểu muội của Tĩnh Huệ tỉ lại gần gũi thân thiết cùng Uyển Tư tỉ.
Nói như thế nào, muội cũng thấy thật bất thường!
Dương tần mỉm cười, đưa tay che miệng nói nhỏ với Trần Ngọc chiêu nghi:
- Nhắc đến nàng ấy, ta cũng cảm thấy thật không hiểu nổi nha.
Trần Ngọc, muội nhớ xem, nàng ấy từng nói với chúng ta nàng ấy là không thích nam nhân.
Xem ra có khi nào là thật không nhỉ?
Dương tần vừa nói vừa che miệng cười.
Trần Ngọc chiêu nghi tròn mắt cảm thán thốt lên:
- Không phải thật chứ, Dương tỉ?
Dương tần nhướn mi cười nhẹ:
- Ta cũng không chắc.
Ta đoán mò thôi.
Nhưng mà nàng ấy không giống như một nữ nhân bình thường.
Một nữ nhân mà cả ngày chỉ muốn giương cung bạt kiếm, không thích nam nhân lại thường xuyên xuất hiện trong hậu cung.
Muội còn nhớ ánh mắt nàng ấy lúc nhìn Tĩnh Huệ phi hay không? Tuy nói rằng bọn họ là tỉ muội, nhưng cũng không phải máu mũ ruột thịt.
Nàng ấy lại có biểu hiện cực kì khác lạ với Tĩnh Huệ phi.
Lại còn thường xuyên qua lại thân mật cùng Huyền Bảo công chúa.
Ôi, ta không dám nghĩ tiếp đâu!
Dương tần làm ra bộ dạng hoang mang, để cho Trần Ngọc chiêu nghi cũng đăm chiêu theo.
Trần Ngọc chiêu nghi nghĩ nghĩ lại, chợt nói:
- Chẳng trách hôm ấy trên diễn đài, lại thấy Phạm đô úy và Huyền Bảo công chúa diễn hợp đến như vậy? Dương tỉ à, sao mà....sao mà muội thấy...
Dương tần đưa ngón tay lên miệng ra hiệu, lắc đầu với Trần Ngọc chiêu nghi:
- Suỵt! Đừng có nói lung tung! Muội muốn chết sao?
Trần Ngọc chiêu nghi đen mặt, nuốt lại lời muốn nói, cúi đầu nhìn trộm sang thái hậu và hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng nhìn sang các nàng.
Những lời từ nãy giờ các nàng nói, hoàng hậu đều nghe thấy.
Nàng nhìn sang thái hậu, thái hậu tỏ ra rất điềm nhiên, không có vẻ gì để ý đến những lời xì xầm kia.
Nhưng mà cũng chưa chắc bà không nghe được.
Hoàng hậu bất chợt thở dài.
Phạm Tịnh Nhu, xem ra nàng sắp gặp phải rắc rối to rồi! Dương tần và Trần Ngọc chiêu nghi sớm không bàn, muộn không bàn, lại vừa lúc thái hậu rất khó chịu bởi cặp đôi nữ luyến Hoa Di và Thanh Thanh mà lôi chuyện của Tịnh Nhu ra bàn.
Chỉ sợ thái hậu sẽ giận cá chém thớt, không cần biết Tịnh Nhu thật ra có phải nữ luyến hay không cũng sẽ có cách xử lí nàng.
Ai! Xem ra sóng gió hậu cung càng lúc càng lớn.
Ngay cả một người không ở trong hậu cung như Tịnh Nhu cũng khó tránh sẽ bị liên lụy.
Hoàng hậu lắc đầu ngao ngán.
Nàng quay sang liếc mắt ra hiệu với cung nữ Hoàng Yến.
Hoàng Yến khẽ gật đầu rồi nhân lúc mọi người không để ý, âm thầm rời đi.
- --------
Trong nhà lao ở Đại Lý tự, Tĩnh Huệ phi ngồi quay mặt vào trong tường.
Phía sau nàng, Minh Vũ vương Trần Khánh ngồi ở bàn thẩm vấn bên ngoài nhìn vào.
Thị vệ lấy ra một bản ghi chép đưa cho Trần Khánh.
Trần Khánh cầm lấy, xem xong lại đưa cho thị vệ mang vào cho Tĩnh Huệ phi.
Trần Khánh nói:
- Tĩnh Huệ phi xem qua, nếu không còn gì kháng nghị thì mời người điểm chỉ vào.
Bổn vương sẽ dâng lên cho hoàng huynh, kết thúc vụ án này.
Tĩnh Huệ phi hờ hững cầm tờ ghi chép của thị vệ trên tay.
Nàng trong bộ dạng thường phục, trâm cài trang sức cung phi đều bị tháo hết ra.
So với ngày thường, nàng đã mất đi cái uy thế sang trọng của một cung phi.
Nhưng ngay cả khi ở trong nhà lao này, khí chất vương giả của nàng vẫn không hề suy giảm.
Nàng cười nhạt, đưa ngón tay chấm mực, muốn điểm chỉ lên tờ khẩu cung kia thì bất ngờ, từ bên ngoài vang vọng tiếng đánh vào.
Tịnh Nhu hùng hổ xông vào, đánh ngã hơn hai chục thị vệ, tiến đến trước mặt Trần Khánh.
Trần Khánh có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy nàng, nhưng y vẫn điềm tĩnh, nhìn nàng rồi lại nhìn sang Tĩnh Huệ phi.
Tĩnh Huệ phi cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Tịnh Nhu xông đến.
Nàng quay sang Tịnh Nhu hỏi:
- Nhu muội, muội muốn làm gì?
Tịnh Nhu chỉ tay về phía Trần Khánh nói:
- Minh Vũ vương, ngài nói đi ngài làm vậy là có ý đồ gì? Ngài vu khống đại tỉ ta dùng hồng phấn tán là sao chứ? Ở đâu ra hồng phấn tán? Đại tỉ, Tịnh Nhu sẽ cứu tỉ.
Mặc kệ người này là vương gia gì.
Ta không để ngài vu oan đại tỉ của ta!
Tịnh Nhu vừa nói, vừa thủ thế, tiến đến chắn trước cửa nhà lao, bảo hộ trước mặt Tĩnh Huệ phi.
Tĩnh Huệ phi sẵng giọng gắt nàng:
- Nhu muội! Muội thật càn quấy! Chuyện của tỉ, không cần muội lo đến.
Muội đừng ở đây làm náo loạn bất kính với Minh Vũ vương.
Lập tức rời khỏi đây cho tỉ!
Tịnh Nhu lắc đầu, nhìn sang Tĩnh Huệ phi, chắc nịch nói:
- Đại tỉ, muội xin lỗi! Nhưng muội không thể để tỉ chịu hàm oan.
Rõ ràng là người này tra án hồ đồ.
Hồng phấn tán gì chứ? Đấy chẳng qua là hắn không biết tra án, lại vu khống tỉ thôi.
Muội trước phải đưa tỉ rời khỏi đây, đến tìm quan gia nói cho ra lẽ!
Trần Khánh bước lên, nhìn Tịnh Nhu, khách khí cười nói:
- Phạm đô úy, nàng bình tĩnh đã.
Bổn vương không vu khống đại tỉ của nàng.
Hồng phấn tán thật sự tìm được trong thuốc dưỡng nhan của Tĩnh Huệ phi.
Huỳnh thái y đã bị bổn vương bắt giam cũng đã khai ra.
Trong thuốc ấy, thật sự ông ta đã dùng hồng phấn tán để điều phối!
Tịnh Nhu bàng hoàng hoảng hốt nhìn sang Tĩnh Huệ phi.
Tĩnh Huệ phi cúi mặt không đối mắt với nàng.
Chẳng trách sao đại tỉ lại tin vào thuốc dưỡng nhan phải uống kèm với thạch tín.
Không phải là đại tỉ muốn tin, mà là không thể từ bỏ không uống được.
Vừa rồi nàng nghe nói Trần Khánh tra được Tĩnh Huệ phi uống chính là hồng phấn tán, một loại thuốc độc gây nghiện và có tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần.
Là một trong bốn loại độc dược gây nghiện đương thời cùng với ngũ thạch tán, phiêu hồn tán, si tâm tán.
Người uống hồng phấn tán vào sẽ luôn cảm thấy vui vẻ và hưng phấn, thậm chí còn ảo giác bản thân càng lúc càng xinh đẹp hơn.
Tịnh Nhu chết điếng nhìn vị đại tỉ mình tôn kính bấy lâu, nước mắt bất chợt tuôn ra.
Nàng bước lên, ôm lấy Tĩnh Huệ phi, nghẹn ngào khóc nói:
- Đại tỉ, tỉ nói gì đi.
Nói với muội những gì vương gia nói không phải là thật đâu, phải không đại tỉ?
Một đại tỉ ôn nhu nhân hậu, một đại tỉ chuẩn mực tỉnh táo, như thế nào lại là một người nghiện hồng phấn tán được đây? Hồng phấn tán cũng giống như thuốc phiện, càng uống càng nghiện.
Càng uống nhiều càng nguy hại cho bản thân.
Đại tỉ làm sao giống một người nhu nhược thấp kém không biết cân nhắc lại uống vào thứ hại người đến như thế? Chuyện này đến cùng nội tình thâm sâu thế nào, Tịnh Nhu nhất định phải biết.
Nàng không tin, không muốn tin chuyện đại tỉ tự uống độc dược hại mất long thai của chính mình.
Bây giờ lại còn là đại tỉ nghiện hồng phấn tán sao? Đánh chết Tịnh Nhu cũng không tin chuyện lại có thể như thế.
Vậy nhưng, tình hình lúc này...
Nàng nhìn sang Trần Khánh, rồi lại nhìn sang Tĩnh Huệ phi thở dài một hơi, nàng nói:
- Như vậy, làm sao đây? Đại tỉ, tỉ...
Nàng vừa nói đến đây, nhìn sang Tĩnh Huệ phi, chợt thấy Tĩnh Huệ phi lấy tay che miệng ngáp, mắt cũng mờ mịt, biểu hiện rất mệt mỏi.
Tịnh Nhu giật mình.
Bộ dạng này nàng đã từng gặp qua không ít khi ở thời hiện đại rồi.
Nàng là kẻ vô gia cư, lang bạt khắp nơi trên đường phố.
Kẻ mà nàng gặp nhiều nhất, không phải lưu manh thì cũng chính là thành phần khiến ai cũng e ngại ngán sợ, kẻ nghiện.
Vậy mà bây giờ, người mà nàng đang nhìn, vị đại tỉ mà nàng hết mực tôn kính yêu thương lại có biểu hiện của một kẻ nghiện! Tịnh Nhu không dám tin vào mắt mình.
Nàng thảng thốt ôm lấy đại tỉ, khóc ngất lên.
Đại tỉ ơi, tại sao? Tại sao có thể như vậy? Nàng có trăm ngàn lần cũng không dám tin đây là sự thật.
Tĩnh Huệ phi rùng mình một cái, cũng đẩy tay Tịnh Nhu ra, lùi lại bên trong nhà lao, quay lưng lại với nàng lạnh lùng nói:
- Muội đi về đi! Mặc kệ ta! Đi đi! Đi ngay cho ta! Từ nay về sau, ta không muốn muội đến đây nữa!
Tịnh Nhu lo lắng cho đại tỉ, nàng liền muốn bước vào trong nhà lao.
Trần Khánh liền lệnh cho thị vệ giữ nàng lại.
Tịnh Nhu bị thị vệ kéo ra, liền tức giận, quay sang đánh thị vệ.
Thị vệ lại xông lên nhiều hơn, cố chế ngự nàng.
Tịnh Nhu giận quá hóa cuồng, trút giận vào đám thị vệ.
Đánh một hồi hỗn loạn cả khu vực nhà lao.
Trần Khánh thấy Tịnh Nhu càng lúc càng mất kiềm chế, y liền xuất thủ tương đấu với Tịnh Nhu.
Tịnh Nhu thấy Trần Khánh đích thân ra tay, nàng thêm hăng máu hơn.
Tịnh Nhu càng đánh càng ngông cuồng.
Trần Khánh thân thủ hẳn nhiên là cao siêu hơn Tịnh Nhu nhưng y ra tay rất nương nhường nàng.
Vậy nhưng Tịnh Nhu lại không hiểu.
Nàng lại càng lúc càng ra chiêu tàn độc hơn.
Trần Khánh lùi liên tục mấy thế, cuối cùng cũng bị Tịnh Nhu một chưởng đánh trúng bả vai, khiến Trần Khánh bị thương ngã xuống.
Vừa lúc đó, Long vệ quân của Đại Tông đế kéo vào, bao vây lấy Tịnh Nhu.
Đại Tông đế đỡ hoàng đệ Trần Khánh của mình lên, trừng mắt với Tịnh Nhu quát:
- Phạm Tịnh Nhu, ngươi còn biết vương pháp nữa hay không? Người đâu, bắt ả lại! Đánh bốn mươi gậy giam vào ngục cho trẫm!
Một lời của vua ban ra, mười cao thủ Long vệ quân tiến lên dàn trận pháp bao vây Tịnh Nhu.
Tịnh Nhu dù thân thủ nhanh nhẹn nhưng căn cơ võ học không sâu, tất nhiên không phải đối thủ của những cao thủ tuyệt thế liên kết với nhau.
Sau vài chiêu chống đỡ bất lực, Tịnh Nhu bị Long vệ quân áp đảo, thu phục nàng, đè áp quì xuống trước mặt Đại Tông.
Đại Tông thật sự giận đến đỏ mắt.
Không thể nào tin được một nữ võ quan cỏn con như nàng lại vô pháp vô thiên đến mức ngang nhiên xông vào nhà lao gây náo loạn, còn đả thương hoàng đệ của vua.
Phạm Tịnh Nhu này không thể nương nhượng được nữa.
Vua Đại Tông chỉ vào nàng cao giọng phán:
- Đánh cho trẫm! Đánh thật mạnh vào!
Tịnh Nhu bị bốn Long vệ quân đè chặt ở bả vai, nàng không có cách nào gượng dậy.
Nhìn đám thị vệ mang gậy tiến đến chỗ nàng, Tịnh Nhu trừng mắt nghiến răng, ánh mắt bất phục nhìn vua Đại Tông.
Gã thị vệ giơ gậy lên, muốn đánh vào sống lưng của Tịnh Nhu.
Cả Trần Khánh và Tĩnh Huệ phi cùng lúc gấp gáp lên tiếng khẩn cầu với Đại Tông:
- Hoàng thượng, xin khai ân!
- Hoàng huynh, xin miễn trừng phạt! Nàng ấy chỉ là nhất thời nóng vội, không phải có ý làm loạn.
Huynh đừng trách tội nàng ấy!
Đại Tông nhìn sang Trần Khánh.
Trần Khánh một tay ôm ngực, chân đứng liêu xiêu vẫn cố lên tiếng cầu xin cho Tịnh Nhu.
Đại Tông thở dài, vỗ vai Trần Khánh nói:
- Vất vã cho hoàng đệ rồi! Chuyện này về sau cứ để trẫm quyết.
Đệ về phủ nghỉ ngơi đi!
Vua nói xong, liền quay mặt đi.
Trần Khánh vội chạy theo sau vua, khẩn cầu nói:
- Hoàng huynh, xin tha cho Phạm Tịnh Nhu! Nàng ấy chỉ là nóng lòng lo cho Tĩnh Huệ phi.
Về lí thì nàng ấy quả thật có gây rối, nhưng về tình, nàng ấy cũng vì kích động nhất thời, không đến nỗi phải chịu đại hình.
Thỉnh cầu hoàng huynh nương tay!
Vua Đại Tông gượng mỉm cười, nhìn lại Tịnh Nhu rồi lại nhìn sang Trần Khánh nói:
- Được rồi! Tạm thời không đánh gậy.
Trước giam lại nàng ấy, định đoạt sau!
Long vệ quân nghe vua phán, liền lôi Tịnh Nhu giải đi.
Trần Khánh nhìn theo nàng, khẽ thở dài trong lòng.
Vua Đại Tông nhìn Trần Khánh, khẽ lắc đầu rồi nói:
- Đệ cứ về phủ nghỉ ngơi trước.
Trẫm muốn ở lại nói chuyện với Tĩnh Huệ phi.
Trần Khánh lúc này mới gật đầu, chắp tay nói:
- Như vậy, thần đệ xin cáo lui!
Đại Tông khẽ gật nhẹ.
Trần Khánh lui ra.
Các Long vệ quân cũng lùi dần về phía sau.
Đại Tông tiến đến bên nhà lao, bước vào.
Đứng trước mặt Tĩnh Huệ phi, vua nhìn nàng một lúc, rồi nói:
- Có phải đã đến lúc nàng nên nói hết mọi chuyện với trẫm rồi không?
Tĩnh Huệ phi quì xuống trước mặt vua.
Nàng cúi đầu thật thấp, giọng run run nhỏ nhẹ cất lời:
- Thần thiếp biết tội....