- ----------
Trong phủ tướng quân, Tịnh Nhu ngồi thu mình một góc trên mái nhà trong hậu viên.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra, lại nhớ đến Thanh Huyền, Tịnh Nhu càng thêm hận bản thân mình.
Nàng thật ngốc, thật vô tâm, hồ đồ, nông nỗi lại vô dụng.
Đối mặt với khó khăn, lần nào nàng cũng phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế! Bây giờ đại tỉ thì không cứu được, lại khiến hoàng thượng tức giận, ngay cả muốn vào nhà lao thăm nom đại tỉ cũng không thể.
Hơn nữa, chuyện của nàng với Thanh Huyền cũng vì tâm tình bất định của nàng mà rơi vào bế cục.
Nghĩ đến Thanh Huyền, Tịnh Nhu lại không dằn nén được rơi nước mắt.
Nàng thật nuối tiếc, thật hối hận vì không biết trân trọng, không nghĩ đến cảm nhận của công chúa.
Nàng nhớ đến vẻ mặt lo lắng của công chúa vào cái hôm nàng ấy bắt gặp nàng từ trong Ngọc Linh cung thất thần đi ra.
Tịnh Nhu cắn môi thầm oán chính mình.
Nàng đúng thật rất vô tâm với công chúa.
Miệng thì nói yêu thương công chúa nhưng hễ khi xảy ra chuyện gì, nàng đều không nghĩ đến sẽ chia sẻ cùng công chúa.
Thậm chí, nàng cũng không muốn công chúa xen vào việc nàng muốn làm.
Chưa bao giờ, chưa từng có lúc nào nàng đứng ở cương vị của công chúa mà suy nghĩ vì sao công chúa lại muốn ngăn cản nàng mạo hiểm.
Đáng tiếc, một kẻ tự cho mình là đúng, tự cho rằng mình như thế là vì chính nghĩa bây giờ mới nhận ra sai lầm của mình.
Khoảnh khắc Thanh Huyền bước ngang qua chỗ nàng không nhìn đến nàng, trái tim Tịnh Nhu đau nhói đến không ngờ.
Nàng cũng không nghĩ đến sẽ có lúc tâm nàng lại phải đau đớn đến thế này.
Công chúa ngay cả nhìn cũng không nhìn đến nàng.
Công chúa đã thất vọng về nàng đến như vậy ư?
Ngồi một mình ở đây, Tịnh Nhu mới từ từ xác định rõ những gì đã trải qua.
Đến lúc này, nàng mới bàng hoàng nhận ra những sai lầm liên tiếp của mình.
Nàng nhớ rất nhớ Thanh Huyền, tiếc rất tiếc những ngày tháng cạnh bên công chúa.
Vậy nhưng trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ biết trân quí khoảnh khắc hạnh phúc ấy.
Nàng quá vô tâm, hưởng thụ sự chăm sóc của công chúa, nhưng lại luôn cảm thấy nàng ấy quá phiền phức cứ muốn quản thúc nàng.
Giờ thì tốt rồi, công chúa đã nói rất rõ ràng, với một kẻ trong lòng không có nàng ấy, nàng ấy sẽ không dây dưa nữa.
Cũng không muốn gặp lại.
Tịnh Nhu gạt nước mắt thở dài nghẹn ngào:
- Trong lòng ta không có nàng sao?
Bên dưới hậu viên, Tịnh Dung đứng nép dưới tán cây cổ thụ nhìn lên Tịnh Nhu trên mái nhà.
Tuy rằng Tịnh Dung ở trong phủ nhưng những chuyện gần đây trong cung đều liên quan đến đại tỉ nàng và Tịnh Nhu, nàng tất nhiên cũng biết tin không ít.
Kể từ hôm Tịnh Nhu và Thanh Huyền diễn xong tuồng diễn kia, trong cung đều đồn đãi các nàng thân mật kì quái.
Do Huyền Bảo công chúa là công chúa tôn quí được hoàng thượng và thái hậu cưng chiều hết mực nên những lời đồn kia không dám nói đến tên công chúa.
Nhưng còn với Tịnh Nhu, ở sau lưng không ít người châm biếm dè bĩu nàng.
Lại thêu dệt tung lời đồn khắp nơi nói rằng Tịnh Nhu là yêu mị chuyển thế, là nữ thích nữ, sẽ mê hoặc các nữ nhân khác.
Rồi đến cả người trong thành lại đặt ra câu chuyện kể về một nữ tướng quân là một cây gạo thành tinh hóa thân, nhiều lần lập công với triều đình, được trọng dụng.
Nhưng nữ tướng quân này lại rất khác người, sở thích là muốn nữ nhân đến hầu hạ.
Sau đó lại hút hết tinh khí của nữ nhân ấy khiến nữ nhân ấy chết dần chết mòn đi.
Những câu chuyện ấy, nghe qua chỉ là do phường tuồng dựng chuyện để thu hút người xem, nhưng nghe kĩ lại, rõ ràng là ám chỉ Tịnh Nhu.
Tịnh Dung nghe xong cũng không biết nên nghĩ sao.
Thật tình, nàng đối với chuyện của Tịnh Nhu và Thanh Huyền đúng là không thể tưởng tượng nổi, cũng không dám tiếp nhận sự thật này.
Nhưng ngẫm nghĩ, Tịnh Nhu và Thanh Huyền đều là bằng hữu của nàng.
Hơn nữa, hai nàng ấy nào có làm tội lỗi chi đâu? Công bằng mà nói tính cách Tịnh Nhu cứng rắn mạnh mẽ, nhiều khi khiến cho người bên cạnh có cảm giác ỷ lại, dựa dẫm vào cho nên rất dễ có cảm tình với nàng.
Mà nếu đã có cảm tình, trở thành tình cảm cũng đâu có gì là quá lạ lùng đâu? Tịnh Dung nghĩ nghĩ, rồi lại thở dài.
Đã xem nhau là bằng hữu, nếu chỉ vì hai người họ luyến ái với nhau, nàng lại xa lánh họ, như vậy phải chăng là nàng quá phiến diện ích kỉ rồi không? Tịnh Dung tự thẹn với lòng rồi âm thầm bước vào bên trong nội viện.
Tịnh Nhu vẫn như thế, ngồi ngốc một mình trên mái nhà, nhìn ra xa xăm.
Cho đến khi gia nô chạy đến báo tin có Minh Vũ vương đến tìm.
Tịnh Nhu ngạc nhiên ngồi dậy.
Minh Vũ vương tìm nàng làm gì? Lần trước nàng nóng nãy quá, đã đả thương y nhưng y vẫn rộng lượng cầu xin với Đại Tông không trừng phạt nàng.
Vậy hôm nay y đến đây, chẳng lẽ là vì muốn nói điều kiện, muốn nàng đáp lễ hay sao? Tịnh Nhu thầm ghét trong lòng nhưng vẫn từ mái nhà nhảy xuống, theo gia nô ra đại sãnh tiếp kiến Minh Vũ vương.
Trong đại sãnh phủ tướng quân, Trần Khánh ngồi một mình, tay bưng chung trà mắt hướng ra lối ra vào nội viện trông ngóng.
Tịnh Nhu tiến vào, nàng hờ hững nhìn Trần Khánh rồi lạnh nhạt hỏi:
- Minh Vũ vương đến đây tìm Tịnh Nhu không biết có việc chi dạy bảo?
Vẻ mặt nàng vô cùng cau có, cực kì chán ghét và lười nhác khi phải tiếp xúc với vị nam nhân mà nàng đang nghĩ đã vu tội không có cho đại tỉ của nàng.
Trần Khánh lại dường như đoán được tâm ý của nàng, y mỉm cười hòa nhã, đứng dậy chỉ vào ghế đối diện nói:
- Tịnh Nhu tiểu thư, mời ngồi trước rồi nói!
Tịnh Nhu xì một tiếng rõ dài.
Không hiểu sao tiếng tiểu thư từ miệng vị vương gia uy phong đỉnh đỉnh này gọi ra nàng lại nghe thấy khó ưa đến như vậy? Mà cũng mặc kệ, để y gọi tiểu thư vẫn còn hơn để y gọi thẳng tên của nàng.
Nàng cũng không cố kị, bước lại ghế ngồi xuống, nhìn Trần Khánh liền thẳng vào đề:
- Vương gia, mời nói!
Trần Khánh mỉm cười nói:
- Tịnh Nhu tiểu thư quả nhiên rất thẳng thắn.
Hôm nay bổn vương đến đây tìm nàng, trước là muốn nhờ nàng giúp đỡ, nhưng cũng là muốn giúp đỡ cho nàng.
Tịnh Nhu tròn mắt nhìn y:
- Chuyện gì, ngài nói rõ giúp ta!
Trần Khánh gật đầu:
- Chuyện này chỉ có nàng làm là thích hợp nhất.
Hay là nàng theo ta, chúng ta vừa đi vừa nói!
- --------
Trong Trùng Hoa điện, Hàn Vĩnh Chung đứng chầu bên cạnh Đại Tông.
Đại Tông tay cầm bức thư, trầm ngâm thở dài một hơi, lại nhìn sang Vĩnh Chung nói:
- Ý của phụ hoàng như thế, trẫm không dám kháng lệnh.
Nhưng mà phải bắt hoàng muội của trẫm mạo hiểm một mình dấn thân, trẫm lại không đành lòng.
Vĩnh Chung, khanh đa mưu túc trí, không nghĩ ra được cách nào khác hay sao?
Hàn Vĩnh Chung chắp tay bẩm:
- Bẩm hoàng thượng, chuyện này nhất định phải là Huyền Bảo công chúa gả đi mới được ạ.
Bởi vì quốc vương Chu Sâm đã tin tưởng, cậy nhờ thượng hoàng.
Thượng hoàng cũng vì tình nghĩa mà hứa với ông ta.
Nếu bây giờ chúng ta phủ định lời hứa của thượng hoàng.
Chẳng những khiến thượng hoàng mang danh bất nghĩa, lại phụ lòng ủy thác của quốc vương.
Huống hồ chi, nếu những gì Chu Sâm lo ngại thành sự thật, kẻ có dã tâm muốn tiếm ngôi của ông ta hẳn nhiên cũng sẽ không cam tâm chỉ yên định trong lãnh thổ Chê Pa.
Ở bên cạnh một kẻ có lòng dạ bất chính như thế, Đại Hùng nhất định cũng khó lòng an ổn.
Hoàng thượng, chúng ta giúp người nhưng cũng là giúp mình.
Xin người nghĩ lại!
Đại Tông nhíu mày thở dài.
Vua đi một vòng quanh long án rồi lại nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa sổ:
- Vấn đề là Huyền Bảo làm sao lại chấp nhận nghe theo trẫm mà gả đi nơi xa như thế? Huống hồ chi, muội ấy gả đi là đặt thân vào nguy hiểm.
Nếu chẳng may không thể cứu được, khiến muội ấy có bề nào, trẫm làm sao yên dạ được đây?
Trong khi Đại Tông đang bứt rứt phân vân, Thanh Huyền từ bên ngoài tiến vào, cất lời nói:
- Hoàng huynh, muội chấp nhận nghe theo sắp xếp của hoàng huynh.
Cả Đại Tông và Hàn Vĩnh Chung ngỡ ngàng nhìn sang Thanh Huyền.
Công chúa bộ dạng bình thản, đứng trước mặt vua thẳng thắn đáp ứng chuyện liên hôn gây tranh cãi giữa các quần thần bấy lâu nay, thật ngoài dự đoán của Đại Tông.
Vua không tin nổi nhìn hoàng muội của mình hỏi lại:
- Huyền Bảo, muội có chắc muội biết rõ quyết định của mình hay không?
Vua thật sự không dám tin, đây mà là Huyền Bảo hoàng muội bướng bỉnh bất cần, tùy hứng khó gần của vua đây sao? Tính nàng ương bướng, cá tính.
Ngay cả những việc học hành, sinh hoạt của nàng, nàng cũng không thích nghe theo sắp xếp của vua và thái hậu.
Như thế nào, chuyện hôn nhân bất bình thường này, cả các vị đại thần cũng cảm thấy thiệt thòi bất công cho nàng mà ra mặt phản đối thay nàng, vậy nhưng nàng lại đồng ý? Vua nhìn nhìn Thanh Huyền thật lâu.
Thanh Huyền chợt quay sang Hàn Vĩnh Chung nói:
- Thái phó, xin phiền ngài một lúc.
Huyền Bảo muốn nói chuyện riêng với hoàng huynh!
Hàn Vĩnh Chung hiểu ý liền chắp tay vái Đại Tông rồi lui ra.
Còn lại Đại Tông và Thanh Huyền.
Đại Tông hỏi:
- Huyền Bảo, muội thật ra là muốn thế nào?
Thanh Huyền chợt quì xuống trước mặt vua, thành tâm nói:
- Huyền Bảo cam nguyện gả đi Chê Pa.
Dù phải làm bất cứ nhiệm vụ nguy hiểm gì, muội cũng không hối hận.
Chỉ cầu hoàng huynh đáp ứng với muội một chuyện.
Đại Tông giật mình ngớ người, hỏi:
- Là chuyện gì?
- Cầu xin hoàng huynh đảm bảo an toàn tính mệnh cho Phạm Tịnh Nhu! Hoàng huynh, mẫu hậu đã hạ lệnh cho Long vệ quân ám sát Tịnh Nhu.
Ngoài hoàng huynh ra, sẽ không ai có thể cứu được nàng ấy.
Muội xin huynh, chỉ giúp cho muội chuyện này!
Đại Tông chết sững nhìn Thanh Huyền.
Trong nhất thời vua cảm thấy đầu óc choáng váng không thể hình dung nổi.
Hoàng muội của vua vì muốn cứu một nữ nhân mà sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của mình thế ư? Phạm Tịnh Nhu, đến tột cùng nữ nhân này tốt thế nào mà lại hết người này đến người nọ cầu xin cho nàng? Trong giây phút bâng khuâng, vua chợt nhớ đến lời của thái hậu đã nói: "Phạm Tịnh Nhu đó chính là dạng yêu nghiệt thác sinh, là một kẻ nữ luyến, si mê đối với nữ nhân...".
Anh Tông bàng hoàng lùi lại mấy bước sửng sốt nhìn vị hoàng muội mà mình trân quí bấy lâu.
Hoàng muội có thể vì Phạm Tịnh Nhu bất chấp tất cả đến cầu xin vua cứu nàng ta.
Hoàng muội đối với Tịnh Nhu chẳng lẽ đúng như mẫu hậu nói, là nữ luyến yêu đương hay sao?
- ---------
Trong biệt cung, hoàng hậu ngồi xếp bằng, yên ổn niệm kinh bên bàn giữa phòng.
Cung nữ Thái Vân đứng hầu ở phía sau hoàng hậu.
Ngọn đèn dầu nhỏ trên bàn bị một cơn gió mạnh lùa qua cửa sổ làm thổi tắt đi.
Thái Vân thấy vậy, liền mở cửa ra ngoài định tìm mồi lửa đốt lại đèn thắp sáng phòng.
Lúc nàng vừa mở cửa, một đạo đao quang xoẹt một tiếng lướt qua thân nàng.
Thái Vân chỉ kịp á lên một tiếng, đã tắt thở trước thủ pháp tàn bạo của đối phương.
Hoàng hậu ngồi bên trong, nghe tiếng kêu thảm của Thái Vân, nàng quay đầu nhìn lại.
Trước mặt nàng là một hắc y nhân bịt mặt tay cầm dây lụa chầm chậm tiến đến chỗ nàng.
Hoàng hậu rất bình tĩnh.
Đợi sát thủ kia đến đối diện với nàng, nàng hỏi:
- Bổn cung biết ngươi sẽ đến.
Chuyện của Tĩnh Huệ phi, của Uyển Tư phi hẳn cũng là do các ngươi chủ mưu? Giá họa cho bổn cung, sau đó dàn xếp chuyện bổn cung sợ tội tự tử.
Kế sách này cũng đủ thâm độc đấy!
Hắc y nhân sửng sốt giây lát, nhưng vẫn bước lên một bước, nhếch môi nói:
- Hoàng hậu đoán không sai.
Người không hổ danh là hoàng hậu một nước, đủ bản lĩnh và tỉnh táo để phán đoán sự việc.
Rất tiếc khi phải ra tay với người.
Nếu có kiếp sau, người không nên làm người của hậu cung.
Càng không nên dây dưa vào hoàng thân Đại Hùng.
Hoàng hậu mỉm cười, nhìn hắc y nhân từ trên xuống dưới, gật đầu nói:
- Không nên dây dưa vào hoàng thân Đại Hùng quốc à? Vậy ra ngươi đây là...người của Bắc triều Yên quốc, hay là đặc sứ của lân bang Chê Pa thành?
Hắc y nhân thản nhiên nhìn hoàng hậu mỉm cười, kéo luôn khăn che mặt xuống nói:
- Trong tất cả nữ nhân ở hậu cung này, người ta xem trọng nhất chính là hoàng hậu người.
Tuy rằng lập trường chúng ta khác nhau.
Nhưng với một nữ trung hào kiệt như người, Dương Xán ta thật phải cúi đầu kính nễ.
Nay vì nhiệm vụ phải đoạt mệnh của người.
Ta cũng không ngại nói thật với người, đúng vậy, Dương Xán là người của Yên triều.
Mục đích ta trà trộn vào hoàng cung Đại Hùng chính là đợi ngày hôm nay.
Hoàng hậu, người lên đường rồi kiếp sau thác sinh nên làm người của thiên quốc.
Dương Xán sẽ chờ người để bồi đắp cho người!
Hắc y nhân tên Dương Xán nói xong liền vung dây lụa lên muốn xiết cổ hoàng hậu.
Bất ngờ từ trên trần nhà, một lưỡi kiếm đâm thẳng xuống chém đứt toang dây lụa.
Dương Xán giật mình nhưng rất nhanh, gã giơ trảo thủ muốn bóp cổ hoàng hậu, quyết đoạn sinh mạng của nàng.
Tịnh Nhu dùng kiếm tấn công Dương Xán, đẩy lùi gã ra.
Dương Xán là thiếu úy Long vệ quân, phong hàm ngang với đại ca Nhật Trung của Tịnh Nhu nhưng Long vệ quân là thị vệ phụ trách bảo hộ an nguy của hoàng thượng và hoàng tộc, được tín nhiệm và trọng vọng hơn hẳn túc vệ quân rất nhiều.
Luận về thân thủ bản lĩnh, Dương Xán càng là cao thủ trong cao thủ.
Chỉ qua ba chiêu, gã đã đánh bật Tịnh Nhu lùi trở lại.
Thanh kiếm trên tay Tịnh Nhu cũng bị gãy đôi.
Trong bóng tối, Dương Xán không nhìn rõ mặt mũi Tịnh Nhu, lại thêm lúc Trần Khánh đưa nàng vào cung, đã cố ý cho nàng cải trang, mặc y phục của thái giám để qua mặt túc vệ quân gác cửa cung.
Lúc này, Dương Xán nhìn Tịnh Nhu, không nhận ra nàng nên rất hoang mang, không biết kẻ thái giám này lại là ai trong nội cung mà lại có thân thủ tốt đến thế này.
Dương Xán lườm lườm tiến đến gần Tịnh Nhu, rồi bất chợt xuất thủ.
Tịnh Nhu giơ đoạn kiếm gãy ra chống đỡ.
Không ngờ rằng Dương Xán luyện được nội công quá thâm hậu.
Gã dùng ngón tay kẹp chặt lấy mũi kiếm của Tịnh Nhu sau đó vặn nhẹ một cái, thanh kiếm quặn quẹo xoắn lại thật thảm hại.
Tịnh Nhu hoảng hốt.
Ách! Gặp phải cao thủ quái nhân thế này, nàng có mạnh hơn gấp bốn lần cũng không đánh lại.
Nguy hiểm như vậy, chạy là tốt nhất.
Nàng chạy đến chỗ hoàng hậu, kéo tay hoàng hậu để lên vai mình nói:
- Hoàng hậu, bám chặt vào Tịnh Nhu.
Bám thật chặt đấy!.