- Nàng là Phạm đô úy có phải không? Một trong những nhiệm vụ của ta, chính là nàng.
Trùng hợp nàng cũng ở đây thì thật tốt quá, đỡ phiền phức cho ta phải đi tìm gϊếŧ nàng.
Dương Xán nói xong liền xông vào tấn công Tịnh Nhu.
Tịnh Nhu vừa cõng hoàng hậu, vừa đánh trả Dương Xán.
Đánh thì Tịnh Nhu chắc chắn không đánh lại nhưng nàng tự tin bộ pháp của mình nhất định sẽ chạy thoát, chỉ cần vượt qua cửa ra vào thì sẽ cứu được hoàng hậu thôi.
Tịnh Nhu liều mạng nhảy trái nhảy phải, tránh Đông tránh Tây.
Quái ác cái tên Dương Xán này chân nhanh cũng không kém nàng chút nào.
Tịnh Nhu muốn hoảng.
Cứ thế này, nàng nhất định sẽ bị hắn thọp được.
Với nội lực kình thiên của gã, chỉ cần rắc một tiếng, hẳn là có thể bẻ vụn xương sống của nàng mất.
Tịnh Nhu nghĩ nghĩ, chắc chỉ còn một cách, liều mạng.
Nàng nhìn trước nhìn sau, nhân lúc Dương Xán chưa tiến đến kịp, nàng hất cái bàn gỗ về hướng gã.
Sau đó đẩy luôn cái tủ về chỗ của gã.
Dương Xán dùng tay không đánh nát cái bàn và tủ xong cũng xông tới.
Tịnh Nhu và hoàng hậu đã lùi đến tận góc tường.
Oái! Không ổn rồi! Tịnh Nhu than thầm trong bụng.
Sau đó nàng vận sức, đẩy người một cái, cõng cả hoàng hậu khinh công muốn nhảy lên trần nhà.
Dương Xán liền nhảy lên túm lấy chân nàng kéo xuống.
Cả Tịnh Nhu và hoàng hậu bị lực kéo của Dương Xán ghị xuống, cả hai ngã ầm trên mặt đất.
Dương Xán liền bước tới, giơ tay phải muốn bắt lấy Tịnh Nhu.
Vừa vặn lúc đó, một mũi tên phi vèo vào sượt qua bàn tay của gã.
Liền lập tức, hơn bốn mươi túc vệ từ bên ngoài xông vào, cầm theo đuốc và vũ khí bao vây xung quanh Dương Xán.
Tịnh Nhu nhân cơ hội ấy, ôm hoàng hậu lôi kéo lùi về phía sau túc vệ quân.
Trần Khánh từ trong đám người túc vệ quân bước ra, nhìn Dương Xán nói:
- Hoàng thượng quả nhiên đoán không sai.
Từ lúc nhận được tin có hơn hai trăm sát thủ của Yên triều trà trộn lẻn vào biên giới Đại Hùng, chúng ta đã có đề phòng.
Chỉ là không ngờ các ngươi quá bản lĩnh, có thể vào được cả nội cung để làm loạn.
Xem ra không chỉ có hai trăm sát thủ đâu nhỉ?
Dương Xán nhìn Trần Khánh, rồi nhìn nhìn sang đám túc vệ quân.
Gã bất chợt cười phá lên từng tiếng:
- Ta thật sơ ý quá! Nếu ngay lúc nhìn thấy Phạm Tịnh Nhu xuất hiện ở đây, ta nên biết các ngươi đã có chuẩn bị! Được thôi, thắng làm vua, thua làm giặc.
Các ngươi xông lên đi!
Dương Xán nói xong lại vung trảo thủ lập tức bẻ gãy cổ hai túc vệ ở gần nhất.
Gã đoạt lấy đao ở trên tay một túc vệ khác, liền sau đó xoạt xoạt mấy tiếng, thêm mấy túc vệ nữa ngã xuống.
Trần Khánh từ xa nhìn thấy cũng rút tên lắp cung nhắm Dương Xán mà bắn.
Dương Xán nhanh nhạy vung đao gạt rơi mũi tên.
Đám túc vệ bao vây gã bị đánh gϊếŧ thê thảm.
Trần Khánh cũng hoang mang lùi lại.
Dương Xán này ngày thường nổi tiếng là sức khỏe hơn người, võ công cực kì điêu luyện nhưng không ai ngờ được gã lại còn luyện được tuyệt thế nội công, mạnh mẽ đến mức không ai có thể đánh vào.
Tịnh Nhu đứng nhìn từng người từng người túc vệ quân bị đánh ngã, nàng sốt ruột nhưng nàng cũng tự hiểu mình cũng không phải đối thủ của Dương Xán đâu.
Nàng nhìn xung quanh một lúc, chợt suy nghĩ ra một cách.
Nàng gọi một túc vệ quân gần đó mang đến một thùng dầu.
Túc vệ quân kia không rõ ý của nàng nhưng cũng lập tức làm theo, chạy đi lấy dầu.
Tịnh Nhu nói nhỏ, ra hiệu với đám túc vệ quân.
Sau đó nàng nhân lúc Dương Xán còn đang đánh nhau với các túc vệ quân khác, nàng khinh công nhảy lên, đổ hết số dầu xuống người hắn.
Dương Xán còn chưa kịp phản ứng, đã bị các túc vệ quân cầm đuốc ném vào.
Lửa gặp dầu, liền bùng phát cháy to.
Dương Xán như một bó đuốc sống, bị lửa thiêu đốt nóng đến phát cuồng.
Gã trừng mắt nhìn Tịnh Nhu rồi gào thét lên, xông đến chỗ nàng và hoàng hậu, muốn sống chết với nàng một trận.
Tịnh Nhu liền ôm hoàng hậu lùi lại.
Đám túc vệ quân lúc này liền phủ lấy Dương Xán, chém liên tiếp đến khi gã bất động, nằm im một chỗ mặc cho lửa trên thân gã vẫn cháy bừng.
Lại thêm một loạt bước chân nữa đến.
Đại Tông cùng các Long vệ quân khác vừa đến nơi.
Vua lo lắng nhìn vào bên trong biệt cung, rồi nhìn sang thi thể bị cháy của Dương Xán.
Đến khi nhìn thấy thân ảnh của hoàng hậu đang hoảng hốt nép sát bên cạnh Tịnh Nhu.
Vua trợn mắt, sau đó thật nhanh bước đến, đẩy Tịnh Nhu ra xa, kéo hoàng hậu ôm về phía mình.
Tịnh Nhu ngây ngốc nhìn vua, cũng quên mất phải hành lễ.
Tại sao nàng cứ thấy ánh mắt của vua hôm nay thật lạ nhỉ? Cứ như là vua đang sợ nàng giành mất hoàng hậu của vua sao ấy? Ý nghĩ này vừa dấy lên, Tịnh Nhu tự khinh bỉ chính mình.
Từ lúc nào mà nàng cũng tự nghĩ mình bất bình thường đến như vậy rồi nhỉ?
Đại Tông vẫn nhìn chằm chằm về Tịnh Nhu.
Vua chú ý nàng còn hơn cả với kẻ thủ ác vừa bị tiêu diệt trước mặt.
Trần Khánh nương theo ánh mắt vua, cảm thấy dường như có gì đó không ổn, Trần Khánh nói:
- Bẩm hoàng huynh, vì sự việc khẩn cấp.
Muốn dụ rắn ra khỏi hang, mà lại sợ không tìm được người đủ bản lĩnh để đảm bảo an toàn cho hoàng hậu.
Cho nên thần đệ tự mình làm chủ, dùng đến Phạm Tịnh Nhu.
Mong hoàng huynh đừng trách!
Đại Tông đế lúc này mới thở ra, phất tay nói:
- Thôi, việc đã thành rồi.
Cũng không còn gì nữa.
Phạm Tịnh Nhu ngươi cũng nên rời cung đi! Ừm, còn chuyện hôm nay ngươi lập công, Minh Vũ vương tự sẽ luận công ban thưởng cho ngươi.
Lui ngay đi!
Ách! Vua có cần thiết phải nóng lòng đuổi người đến như vậy không? Tịnh Nhu hết sức khó hiểu nhìn vua.
Đây thật là vua Đại Tông nàng biết không nhỉ? Chẳng lẽ vua ghét nàng đến mức độ không thể chứa chấp nàng đặt chân trong nội cung một giây một khắc nào đến như vậy sao? Tịnh Nhu nghĩ thầm trong lòng, buồn lắm, nhưng cũng đành cúi đầu, đi theo đám túc vệ quân dẫn bước để rời khỏi cung.
Lúc nàng đi đến lối rẽ ngang ngự hoa viên.
Nàng hướng mắt nhìn về lối vào cung Bảo Hoa, ánh mắt mong chờ nhìn vào bên trong, lòng thầm ôm một hi vọng nhỏ nhoi là được nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của nàng công chúa, dù biết rằng hi vọng ấy quá là mơ hồ mong manh gần như không tưởng.
Túc vệ quân giữ nhiệm vụ đưa nàng ra cửa cung thấy nàng cứ tần ngần như thế liền giục.
Tịnh Nhu không còn cách nào, đành nén lại tiếng thở dài, cúi đầu bước đi.
Đến cửa ngọ môn, đúng lúc các quan tan chầu vừa ra đến.
Các quan vừa đi vừa bàn luận với nhau.
Mạc thái phó, người từng là thái phó dạy thư pháp cho Huyền Bảo công chúa nói:
- Thật không ngờ đến cuối cùng hoàng thượng lại quyết định tán thành gả Huyền Bảo công chúa đi Chê Pa.
Ai, tương lai cả đời của một vị công chúa sao lại có thể đem đổi chác lấy lợi cho được chứ? Phải chi là hoàn cảnh túng cùng, buộc phải vì nước hi sinh thì không nói.
Thế nhưng hiện tại Đại Hùng đang phồn vinh, chúng ta lại vì lợi ích mà chấp nhận một cuộc hôn nhân như thế...!Ai! Công chúa, khổ cho công chúa cũng chúng ta rồi!
Vị đi cùng với Mạc thái phó chính là Đặng thái phó, vị thái phó dạy cầm nghệ cho công chúa.
Hai vị đối với công chúa đều là tình nghĩa thầy trò sâu nặng.
Tuy rằng dạo gần đây công chúa bướng bỉnh không còn theo các thái phó học nghệ nữa nhưng với các ngài, công chúa vẫn là tiểu công chúa mà các ngài từng mỗi ngày dạy dỗ trông nom.
Nay hoàng thượng đã quyết định rồi, tháng sau sẽ gả công chúa đi Chê Pa quốc.
Càng nghĩ càng không đành lòng, Đặng thái phó chua xót nói:
- Chắc chắn là do Hàn Vĩnh Chung đã nói gì đó với hoàng thượng.
Thật là khốn kiếp! Hắn chỉ được cái miệng lưỡi bẽn mép.
Cả triều thần không một ai tán thành.
Chỉ duy có hắn với An Phúc vương ủng hộ.
Như vậy mà cũng có thể khiến hoàng thượng quyết định.
Ta thật sự không cam lòng.
Không rõ tên quỉ quyệt Hàn Vĩnh Chung nói gì với hoàng thượng, hại công chúa đến thế này!
Hai vị thái phó già nua vì xót thương cho đứa học trò Huyền Bảo mà ức chế đến rơi nước mắt.
Tịnh Nhu đi ở phía sau, vô tình nghe được.
Nàng hết sức bàng hoàng, kích động xông đến, nắm lấy cánh tay Đặng thái phó, lo lắng hỏi lại:
- Đặng thái phó, các ngài vừa nói gì? Công chúa phải gả đi...gả đi Chê Pa thành thật sao?
Hai vị thái phó Đặng, Mạc nhìn nhau, rồi nhìn sang Tịnh Nhu.
Hai vị cũng đã biết nàng trong thời gian nàng làm đồng học với công chúa.
Tuy rằng không thích nàng, nhưng các lão đại nhân cũng không hẹp dạ để bụng với một tiểu cô nương như nàng.
Đặng thái phó thở dài, gật đầu nói:
- Là thật, công chúa sẽ gả đi Chê Pa.
Ai, Tịnh Nhu, xem ra về sau ngươi cũng không còn được gặp lại công chúa.
Nếu là bằng hữu với công chúa, cũng nên an ủi người!
Đặng thái phó vừa dứt lời, Hàn Vĩnh Chung và An Phúc Vương vừa từ bên trong đi ra, vừa đi vừa nói cười.
Đặng thái phó và Mạc thái phó vô cùng ghét bỏ nhìn về phía hai người.
Hai vị thái phó còn chưa kịp lên tiếng, Tịnh Nhu đã xông đến, chặn trước mặt Vĩnh Chung, chỉ vào ông ta quát:
- Hàn Vĩnh Chung! Tạo sao? Tại sao tán thành gả công chúa đi Chê Pa? Ông đã nói gì với hoàng thượng? Ông đã đâm thọc chuyện gì hại công chúa phải gả đi chốn man di xa xôi đến như vậy? Hàn Vĩnh Chung, ông là đại gian thần!
Tịnh Nhu tức giận đến phát cuồng.
Thật không tin nổi ra là Hàn Vĩnh Chung.
Chính là Hàn Vĩnh Chung đốc vào mới khiến Huyền Bảo công chúa bị gả đi vào một cuộc hôn nhân lịch sử.
Là Hàn Vĩnh Chung khiến nàng ấy phải chịu cảnh trái ngang bạc mệnh, hạnh phúc cả đời của nàng bị mang ra làm cuộc đánh đổi.
Tịnh Nhu thật không thể kiềm chế được nữa.
Nàng gồng hết sức lực của mình muốn sấn vào đánh chết Hàn Vĩnh Chung cho hả giận.
Không thể nhịn được nữa.
Mặc kệ Hàn Vĩnh Chung là vì yêu thầm công chúa không được mà oán hận, hay là ghen ghét vì nàng và công chúa với nhau.
Hoặc ngay cả ông ta vì bị Chê Pa mua chuộc.
Dù bất cứ lí do nào nhưng Hàn Vĩnh Chung đâm thọc như thế thật là hèn hạ.
Hại công chúa như vậy càng không thể tha thứ được.
Tịnh Nhu nóng giận không thể khống chế được mình, nàng quay sang đoạt một thanh kiếm chỗ của một túc vệ quân ở phía sau nàng xông đến muốn đánh Hàn Vĩnh Chung.
Hàn Vĩnh Chung lập tức đẩy An Phúc Vương ra một bên, ông ta cũng rút lấy một thanh kiếm của một túc vệ quân gần đó tương đấu với Tịnh Nhu.
Tịnh Nhu ra chiêu trong lúc nóng giận, một chiêu một thức đều là vận hết toàn lực.
Hàn Vĩnh Chung liên tục gạt đỡ.
Nếu như ông ta chậm tay, nhất định sẽ trúng kiếm của nàng tổn thương nghiêm trọng.
Đám đông các đại thần nhìn thấy hai người đánh nhau đều vây lại xem.
Các túc vệ quân cũng bao vây bên ngoài nhưng không dám manh động xông vào.
Các phe ủng hộ Hưng Hiệp Vương Định Thế rất bất bình với Hàn Vĩnh Chung và An Phúc Vương Trần Đại Lộc nên thấy Tịnh Nhu đánh Hàn Vĩnh Chung đều ngầm đồng tình.
Thậm chí các ngài còn cầu cho nàng đánh trọng thương Hàn Vĩnh Chung đi cho bõ ghét! Chỉ nhưng các ngài lại kì vọng quá sớm.
Tịnh Nhu dù có giỏi mấy nhưng nàng vẫn là mới luyện võ chưa lâu, làm sao có thể phản ứng nhanh nhạy và kinh nghiệm được như Hàn Vĩnh Chung? Lại nữa, nàng là nóng vội quá, xuất thủ cuồng loạn đã lộ ra sơ hở.
Hàn Vĩnh Chung là một kiếm thủ xuất sắc, tất nhiên không dễ bỏ qua cơ hội trước mắt.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, thanh kiếm trên tay Tịnh Nhu bị đánh rơi xuống đất.
Nàng liền cúi người xuống muốn nhặt lại nhưng vừa lúc cảm nhận được trên cổ tay phải đau nhói.
Một dòng máu chảy dài từ cổ tay xuống đất.
Tịnh Nhu nén đau, cố hết sức muốn nhặt thanh kiếm lên tiếp tục đánh.
Thế nhưng, cổ tay nàng hoàn toàn không còn chút sức.
Ngay cả muốn nắm tay lại cũng không làm được.
Tịnh Nhu bàng hoàng nhìn lên Hàn Vĩnh Chung.
Hàn Vĩnh Chung thản nhiên thu kiếm về phía sau lưng, gườm gườm nhìn nàng nói:
- Bổn quan nễ tình mặt Phạm tướng quân và Hưng Hiệp vương, tha cho ngươi tội mạo phạm mệnh quan triều đình, làm loạn trước ngọ môn.
Nếu ngươi không biết hối cãi, đừng trách bổn quan thượng tấu triều đình.
Lúc đó không chỉ đơn giản là cắt đứt gân tay của ngươi.
Mà còn là trảm thủ! Hừ!
Hàn Vĩnh Chung nói xong liền cùng Trần Đại Lộc rời đi.
Các đại nhân Đặng, Mạc cùng một vài viên quan khác vây quanh Tịnh Nhu, lo lắng nhìn thương thế của nàng.
Đặng đại nhân oán hận nói:
- Thật là khốn kiếp cái tên gian thần đó! Ngay cả một đứa nhỏ hắn cũng không nương tay.
Ông trời thật là không có mắt mà! Kẻ đáng hận như vậy lại có thể nghênh ngang lộng hành dưới trời! Đáng ghét! Quá đáng ghét mà!.