- Thật thứ lỗi, lão đây vô dụng.
Vết thương này của tiểu thư đã bị đứt gân tay.
Về sau dù có lành lại, e rằng tiểu thư cũng không thể vận động.
Huống hồ chi dùng kiếm.
Ai, thật không thể nào rồi!
Cả Phạm Duẫn, đại phu nhân, nhị phu nhân đều thất sắc đồng thời nhìn lão đại phu rồi lại nhìn sang Tịnh Nhu.
Tịnh Nhu nhìn mọi người rồi lại nhìn lên cổ tay mình.
Đại phu nói nàng đứt gân tay rồi.
Tức là cổ tay này đã bị phế đi rồi ư? Tịnh Nhu bàng hoàng chết lặng, không thể tin nổi tình huống của mình.
Cái tên Phạm Tịnh Nhu được mọi người biết đến chính là nhờ vào đôi tay nhanh nhẹn, kiếm pháp xuất thần này của nàng.
Bây giờ quan chức của nàng không còn, không được trọng dụng nữa.
Đến cả tay cũng bị người ta phế mất.
Đời nàng còn gì nữa đây? Tịnh Nhu bất chợt nhìn lại chính mình rồi phá lên cười to, cười một cách ngây dại, dù lệ nóng tràn ra hai bên khóe mi của nàng.
Đại phu nhân và nhị phu nhân vô cùng lo lắng, liền nắm chặt vai nàng.
Nhị phu nhân ôm lấy nàng an ủi:
- Nhu nhi à, con đừng sợ, sẽ không sao đâu.
Mẫu thân vẫn sẽ yêu thương con.
Mọi người vẫn sẽ yêu quí con.
Con phải cố gắng dưỡng thương, chúng ta sẽ tìm cách chữa lành lại cho con mà Nhu nhi ngoan!
Nhị phu nhân ôm nàng nước mắt cũng chảy dài xuống bên mi.
Tịnh Nhu gượng nén tâm tình, một tay ôm tay bị thương, hướng đến Phạm Duẫn ánh mắt tha thiết van cầu nói:
- Phụ thân, xin người giúp con.
Cho con vào cung gặp công chúa đi! Công chúa không thể nào gả đi Chê Pa quốc như vậy đâu.
Công chúa không thể nào, không nên bị đánh đổi hạnh phúc cả đời vì một mảnh lợi ích như vậy đâu! Phụ thân, con cầu xin người mà!
Nàng nói xong cũng quì xuống gào khóc.
Đây thật sự chính là vận mệnh.
Nàng đã vốn biết Huyền Bảo công chúa sẽ bị gả đi như thế.
Nàng vốn biết cuộc đời của Huyền Bảo sẽ là bi đát đau khổ đến như thế.
Một cuộc hôn nhân giá trị bằng hai thành trì.
Ở cái xã hội nam tôn nữ ti, quân vương lấy mở rộng bờ cõi làm mục tiêu phấn đấu.
Nay chỉ cần hi sinh một công chúa mà đổi về được hai thành trì, thì tất nhiên chính là món lợi lớn của quốc gia.
Ai lại cần quan tâm công chúa gả đi sẽ hạnh phúc hay không?
Tịnh Nhu khóc như mưa.
Đến cuối cùng ngày này cũng đến rồi! Ngay cả khi nàng và công chúa chưa từng có tình cảm với nhau, nàng cũng đã nghĩ công chúa sẽ không cam lòng, không muốn hôn nhân của mình thành một cuộc vụ lợi vì mục đích chính trị đâu.
Huống hồ chi nàng và công chúa còn yêu nhau.
Công chúa đã yêu nàng thì làm sao lại có thể cam tâm ủy mình gả đi cho một người nàng ấy không hề quen biết.
Đã vậy lại còn là một lão quốc vương khác dân tộc nữa kia! Tịnh Nhu xót xa cho Thanh Huyền mà gào khóc đến nghẹn ngào.
Tại sao vậy? Tại sao nàng đã biết trước lại không thay đổi số mệnh cho công chúa? Nếu như ngay từ đầu, nàng đưa công chúa rời đi, có phải là sẽ tốt hơn hay không? Tịnh Nhu càng nghĩ, càng tự trách mình nhiều hơn.
Nàng có thể không biết nhiều nhưng nàng biết rõ về tương lai vận mệnh của công chúa.
Nàng luôn nói nàng yêu công chúa nhưng lại không nghĩ ra cách để cứu lấy công chúa khỏi phải chịu cảnh hi sinh.
Tất cả đều là nàng sai.
Là nàng quá chủ quan, quá vô tâm, quá vô tình với công chúa! Nếu như công chúa như vậy mà gả đi, nàng sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân được nữa.
Phạm Duẫn thấy nàng đau khổ giằng xé đến như vậy, ông cũng rất xót xa.
Ông đỡ nàng dậy, ôm nàng vỗ về nói:
- Nhu nhi, ngoan! Con trước phải tịnh dưỡng đi! Vết thương của con không nên kích động như vậy! Còn chuyện của công chúa...phụ thân sẽ nghĩ cách!
Phạm Duẫn nói xong, ánh mắt vô tình lướt ngang hai vị phu nhân của mình.
Lúc giao mắt với đại phu nhân, bà nhìn ông đầy tâm sự ái ngại.
Phạm Duẫn khẽ lắc đầu với bà.
Đại phu nhân hiểu ý cũng không nói gì.
Tịnh Nhu là một đứa trẻ nóng nảy, nếu cứ để nàng kích động như thế nhất định sẽ làm chuyện hại thân.
Tốt nhất là trấn an nàng.
Đợi nàng bình tĩnh lại, rồi mọi chuyện tính hướng giải quyết sau.
- -------
Thanh Huyền ngồi trong phòng, nhắm mắt lắng nghe Ngọc Thúy kể lại cặn kẽ về tình hình của Tịnh Nhu.
Ngọc Thúy kể xong lại trộm nhìn sắc mặt công chúa.
Từ suốt mấy hôm nay, công chúa cứ thất thần như thế.
Có lúc thì rất hoảng hốt, cũng có lúc trở nên bi phẫn vô cùng.
Nàng biết công chúa là vì quan tâm lo lắng cho Tịnh Nhu.
Nhưng mà nàng hầu hạ công chúa hơn mười năm nay, công chúa lo lắng đến mức độ này là lần đầu tiên nàng thấy được.
Nhớ lại ngày hôm ấy ở lối vào hậu cung, công chúa đã cố ý chờ để nhìn thấy Tịnh Nhu đi ngang nhưng lại làm như không nhìn thấy nàng, không muốn gặp nàng lờ đi mà bước.
Ngọc Thúy không hiểu rõ, nàng chỉ âm thầm đứng từ xa quan sát công chúa.
Cho đến khi, nàng nghe tiếng Tịnh Nhu thét to gọi tên của công chúa.
Còn công chúa thì lại nấp vào một góc để khóc một mình.
Ngọc Thúy lập tức sáng tỏ.
Nàng bàng hoàng đến thất kinh, không thể tin nổi công chúa và Phạm Tịnh Nhu vậy nhưng lại...
Những ngày tiếp theo, công chúa luôn sai nàng cho người đi thăm dò tình hình của Tịnh Nhu, lại theo dõi cả động tĩnh ở cung thái hậu.
Đêm hôm trước, Uyển Hồng nữ quan đột nhiên gấp gáp đến tìm công chúa, rồi không hiểu đã nói gì với công chúa liền hôm sau công chúa đi gặp hoàng thượng và đồng ý gả đi Chê Pa thành.
Ngọc Thúy vô cùng lo lắng cho công chúa nhưng lại không dám mở miệng.
Cho đến khi, nàng tình cờ nghe trộm cuộc nói chuyện của công chúa với Hàn Vĩnh Chung nàng mới sáng tỏ.
Lúc này, nhìn công chúa phờ phạc như pho tượng héo khô, Ngọc Thúy chua xót thầm cắn môi khấn: Ông trời làm ơn, xin cứu giúp cho công chúa...!
Thanh Huyền ngồi im nhắm mắt.
Một lúc sau, nàng khẽ thở dài, bảo Ngọc Thúy rời đi.
Một mình nàng trong phòng, nàng lại mở bức tranh nàng vẽ Tịnh Nhu ra nhìn.
Nàng sờ nhẹ vào bức tranh, giọt châu cũng theo dòng cảm xúc của nàng mà rơi xuống, nhòe lên trang giấy.
Thanh Huyền dùng khăn lau nhẹ vết nước, nghẹn ngào nói thầm:
- Tịnh Nhu, ngươi nhất định phải sống tốt! Bổn cung chỉ cần ngươi thật bình an, tĩnh lặng mà vượt qua đời này.
Chúng ta không thể giống như Hoa Di và Thanh Thanh.
Bổn cung nhất định không để ngươi gặp chuyện gì...
- --------
Trước triều đường, Trần Khánh tuyên bố đã bắt được chủ mưu trong vụ án của Tĩnh Huệ phi bị hạ độc, Uyển Tư phi bị ám sát trong thiên lao, cả chuyện hoàng hậu bị vu oan.
Tất cả đều là âm mưu của nhóm sát thủ do Yên triều cài vào hoàng cung Đại Hùng.
Kẻ chủ mưu Dương Xán đã bị tiêu diệt.
Tiểu muội của hắn là Dương tần cùng những người có liên quan cũng bị bắt hết.
Đại Tông đã hạ lệnh chặt hết tay chân của bọn họ, giữ cho bọn họ sống và đuổi khỏi biên giới Đại Hùng.
Hoàng hậu được minh oan.
Tĩnh Huệ phi cũng được phóng thích rời khỏi nhà lao.
Mấy ngày ở trong lao ngục, do không còn được sử dụng hồng phấn tán để thỏa mãn cơn nghiện, lại phải tiếp nhận dùng thuốc điều trị độc tố của thái y khiến Tĩnh Huệ phi tổn thương thân thể không nhẹ.
Lúc nàng rời khỏi nhà lao, cũng vì suy kiệt mà hôn mê bất tỉnh.
Đại Tông đế đã cho người đưa nàng về Ngọc Linh cung tịnh dưỡng.
Uyển Tư hoàng phi nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế cũng lành lại khá nhanh.
Nàng bắt đầu xuống giường muốn đi dạo một vòng cho khuây khỏa.
Lúc nàng ra đến ngự hoa viên, ngang qua chỗ lần trước đã không may gặp phải rắn, được Tịnh Nhu cứu giúp cho.
Nghĩ đến Tịnh Nhu, nàng lại không kìm được buông một tiếng thở dài.
Trùng hợp lúc ấy, cũng có một người đúng lúc thở dài một lượt với nàng.
Nàng và người kia nhìn nhau, chỉ cách nhau một thân cây.
Uyển Tư gượng mỉm cười, cúi đầu nói:
- Ra là Tĩnh Huệ tỉ! Uyển Tư xin lỗi vì đã quấy nhiễu nhã hứng ngắm cảnh của tỉ.
Tĩnh Huệ phi gượng cười, nàng bước lên một bước nhìn về phía đình tránh nắng phía bên kia.
Nơi ấy trước đây, nàng và Tịnh Nhu đã từng ngồi ở đó.
Giờ nghĩ lại chỉ còn là kí ức thôi.
Tình trạng của Tịnh Nhu bây giờ có lẽ còn tệ hơn cả nàng.
Tịnh Nhu sẽ không được phép vào cung thăm nàng.
Còn nàng thân là cung phi lại không thể rời cung thăm nhà được.
Lại nói những chuyện gần đây Tịnh Nhu làm đã dấy lên lời đồn không tốt, có lẽ là suốt cuộc đời này nàng và Tịnh Nhu cũng không còn cơ hội gặp lại.
Tĩnh Huệ phi đau xót thầm cắn môi.
Cuộc đời của nàng bình lặng đến mức nhạt nhẽo vô vị suốt bao nhiêu năm nay.
Cho đến khi gặp được Tịnh Nhu, nàng mới cảm nhận được chút hưng chí.
Đáng tiếc số phận lại không cho phép.
Ngay cả một chút niềm vui nhỏ nhoi của nàng chỉ là được nhìn Tịnh Nhu, giấu kín tất cả tâm tư, chỉ xem nàng như một tiểu muội thôi cũng không thể được.
Có những thứ dù không thể hiện vẫn bị người khác biết được.
Có những chuyện, dù không ảnh hưởng đến ai vẫn là bị người ta nghi kị cấm đoán.
Tĩnh Huệ phi không biết nên nghĩ thế nào.
Với nàng bây giờ tất cả xung quanh đều không còn ý nghĩa nữa.
Hơn mười năm ở trong cung, nàng đều là làm kiếp phận một đóa hoa cô quạnh.
Về sau, chính là sẽ nhạt nhẽo càng thêm nhạt nhẽo hơn.
Uyển Tư nhìn lại Tĩnh Huệ phi.
Thật không ngờ chỉ hơn mười mấy ngày không gặp Tĩnh Huệ phi lại suy nhược đến ra nông nỗi này.
Nàng ấy bây giờ so với cái xác khô thật không có gì khác biệt.
Uyển Tư trộm nghĩ, rồi lại tự dưng thấy thương xót thay Tĩnh Huệ phi.
Nàng ấy tính ra là mỹ nhân đẹp nhất hậu cung này.
Luận về tài mạo, cầm kì thi họa, kể cả tính cách ôn nhu thuần hậu, phong thái nhã nhặn thanh tao, khí chất vương giả phi phàm trong tất cả các cung phi cũng không ai bì kịp với nàng.
Thế nhưng người được hoàng thượng yêu thương không phải nàng ấy.
Người sinh được long nhi cho hoàng thượng cũng không phải nàng ấy.
Người có địa vị quyền lực trong hậu cung, cũng không là nàng ấy.
Thứ nàng ấy có chỉ là một hão danh Tĩnh Huệ phi do thượng hoàng và thái hậu khâm điểm.
Hoàng thượng tuy cũng rất thưởng thức nàng ấy, nhưng thưởng thức không có nghĩa là sẽ sủng ái.
Số phận của một nữ nhân trong hậu cung, còn có gì ngoài sự sủng ái, có long nhi và được quyền vị.
Tĩnh Huệ phi một thứ cũng không có, nàng ở hậu cung này, còn là cuộc sống đáng mong chờ nữa hay sao?
Uyển Tư càng nghĩ lại càng thông cảm cho Tĩnh Huệ phi.
Không hiểu sao, bất giác nàng muốn tiến lên, nắm lấy tay Tĩnh Huệ phi như một cách an ủi.
Tĩnh Huệ phi khá bất ngờ khi thấy hành động của Uyển Tư.
Nàng và Uyển Tư trước đây tuy chưa từng ra mặt xung đột, nhưng cũng không có qua lại.
Hơn nữa, do nhiều lần cung nữ của Bảo Ngọc cung ức hiếp cung nữ của Ngọc Linh cung, Tĩnh Huệ phi không muốn ra mặt đôi co, nhưng tự nhiên cũng giữ lòng xa cách với Uyển Tư.
Trong mắt của tất cả cung phi, Uyển Tư chính là hoàng phi duy nhất sinh được thái tử.
Nàng ấy là có địa vị bất khả xâm phạm cho nên nàng ấy hẳn nhiên sẽ rất lộng quyền trong hậu cung.
Vì thế, lời đồn vang xa, Tĩnh Huệ phi càng không thích, không nghĩ sẽ có một lúc đứng cạnh Uyển Tư thân thiết đến thế này.
Tĩnh Huệ phi bước lên mấy bước, tay vẫn để yên cho Uyển Tư nắm.
Uyển Tư cùng đi song song với nàng.
Hai người không mấy thân thiết đi cạnh nhau, thật sự không biết phải nói thế nào với nhau.
Uyển Tư gượng gạo nhìn ra xa, chợt buột miệng nói một câu:
- Gần đây hậu cung yên ắng quá! Muội cũng cảm thấy rất tẻ nhạt.
Tỉ tỉ nếu như không ngại, hay là cùng muội đến chỗ của hoàng hậu xem Long nhi đi!
Nàng nói xong, cũng tự thẹn với chính mình.
Èo, nàng với Tĩnh Huệ phi vốn là không ưa nhau.
Tĩnh Huệ phi lại còn không sinh được con.
Nàng lại vớ vẩn đến mức rủ Tĩnh Huệ phi cùng đi với nàng đi xem con của nàng.
Đúng là nói không suy nghĩ, nói xong rồi thì hối hận không kịp.
Uyển Tư tự cắn môi mình.
Thật là ngại quá! Chắc là Tĩnh Huệ phi sẽ nghĩ nàng cố ý trêu chọc nàng ta cho xem!
Tĩnh Huệ phi đang bước, nghe Uyển Tư nói, nàng đã định mở miệng lấy lí do không khỏe để từ chối.
Vô tình nhìn ngang qua, thấy được vẻ mặt thẹn thùng đỏ ửng của Uyển Tư.
Nàng vô cùng ngạc nhiên.
Uyển Tư chỉ nói chuyện với nàng, có cần căng thẳng đến mức phải đỏ mặt đến vậy không? Rồi không hiểu sao, Tĩnh Huệ khẽ mỉm cười đáp ứng:
- Được.
Cũng lâu rồi không đến thỉnh an hoàng hậu.
Nhân tiện thì đi luôn thể cũng tốt!.