- Thí chủ, người thử cử động tay thử xem!
Tịnh Nhu liền làm theo, giơ cổ tay phải nhẹ nhàng động đậy co bóp ngón tay.
Oa! Cử động được thật rồi! Tịnh Nhu kích động vui mừng nhìn thiền sư, ánh mắt rưng rưng xúc động.
Đăng Trí thiền sư khoan thai đứng dậy thu xếp lại số châm cất vào, vừa nói:
- Thí chủ chịu khó châm cứu thêm vài lần nữa là có thể dùng lại tay phải như trước kia.
Tịnh Nhu vui mừng quá, đứng dậy cúi đầu thấp hết mức, kính cẩn bái tạ thiền sư:
- Đa tạ thiền sư! Thiền sư đối với Tịnh Nhu có ơn tái tạo! Xin nhận một lạy của con!
Nàng nói xong, quì sụp xuống sát đất.
Trần Khánh từ bên ngoài đi vào, nhìn Tịnh Nhu, bật cười nói:
- Tịnh Nhu, thế nào? Tay muội dùng lại được rồi, vậy đã có thể luyện kiếm với ta chưa?
Tịnh Nhu mỉm cười, đứng lên nhìn Trần Khánh nói:
- Nếu đại ca hứng thú, muội xin tiếp chiêu!
Trần Khánh đưa kiếm cho Tịnh Nhu, hai người xuất chiêu tương đấu.
Đã rất lâu rồi Tịnh Nhu mới có thể cầm kiếm trở lại, nàng vô cùng xúc động vui mừng.
Mỗi một chiêu một thức, nàng dùng hết tâm tư mà thi triển.
Là luyện kiếm nhưng nhìn vào động tác của nàng uyển chuyển linh hoạt như múa lượn.
Đăng Trí thiền sư đứng từ xa quan sát, thầm gật gù mỉm cười.
Hàn Vĩnh Chung từ xa đi đến cũng nhìn về phía Tịnh Nhu và thầm tán thưởng.
Nữ nhân kia thật sự là kì tài võ học.
Đã bỏ luyện võ bao lâu nhưng cầm kiếm trở lại vẫn là phong thái hiên ngang uy lực phi thường.
Trong khi hai người trẻ tuổi đang hăng say luyện kiếm, Hàn Vĩnh Chung mời Đăng Trí thiền sư vào trong nhà thưởng trà bàn chuyện.
Tịnh Nhu đánh một lúc, mệt rồi mới thu chiêu.
Trần Khánh cũng thu kiếm, quan tâm nhìn nhìn theo dõi xem nàng cổ tay nàng vừa hoạt động lại có ổn không? Tịnh Nhu buông kiếm, xoa xoa cổ tay mỉm cười nói:
- Kiếm pháp của Trần Khánh đại ca đúng là cao thâm quá.
Tịnh Nhu thật sự phải cúi đầu sát đất bái phục đại ca!
Trần Khánh mỉm cười:
- Muội khiêm nhường quá lời rồi.
Bổn vương chỉ là có công khổ luyện.
Còn muội mới là kì tài thiên bẩm.
Muội chịu khổ luyện thêm vài năm, nhất định là thiên hạ đệ nhất cao thủ đó!
Tịnh Nhu phì cười, bước đi bên cạnh Trần Khánh, nhìn ra phía xa, nàng chợt nói:
- Đa tạ huynh, Trần Khánh đại ca!
Trần Khánh hỏi:
- Đa tạ ta chuyện gì?
Tịnh Nhu cười đáp:
- Muội nghĩ việc hoàng thượng muốn đón Huyền Bảo công chúa trở về, hẳn là có phần của huynh thỉnh cầu có phải không? Còn nữa, nếu không phải huynh, ai lại đề bạt muội đi Chê Pa lần này?
Trần Khánh chắp tay sau lưng lắc đầu, ánh mắt thâm trầm khẽ cười nói:
- Muội nhầm rồi.
Người luôn ngày đêm đều nghĩ đến đón hoàng muội trở về chính là hoàng huynh của trẫm.
Còn người đề xướng cử muội đi Chê Pa, chính là Hàn Vĩnh Chung đại nhân.
Tịnh Nhu giật mình.
Nói hoàng thượng Đại Tông nghĩ đến đón Huyền Bảo công chúa trở về thì nàng tin, vì vua thật rất yêu thương hoàng muội của mình.
Nhưng nói Hàn Vĩnh Chung lại đề xuất cho nàng đi đón Huyền Bảo thì thật là lạ.
Chính ông ta đã chém đứt gân tay nàng.
Ông ta cũng ra mặt thù ghét nàng như thế, lại đề cử nàng đi hay sao?
Trong đại sãnh Phạm phủ ở Khoái Châu, Hàn Vĩnh Chung, Đăng Trí thiền sư, Tịnh Nhu và Tràn Khánh cùng ngồi một bàn.
Hàn Vĩnh Chung nói:
- Mọi chuyện bắt đầu vào một lần thượng hoàng Hiển Tông sang thăm Chê Pa thành, được quốc vương Chu Sâm thịnh tình tiếp đãi.
Trong lúc trà dư hậu tửu, người có nói đùa rằng quốc vương Chu Sâm là anh hùng thiên hạ khí thế bất phàm như là long thần chuyển thế, nhất định là dòng dõi rồng thiêng.
Chu Sâm cũng đùa lại rằng, nếu như thế thì xin thượng hoàng cho liên hôn cùng Đại Hùng.
Thượng hoàng cũng đương cao hứng, liền nhận lời hứa sẽ gả công chúa Huyền Bảo cho Chu Sâm.
Nhưng lúc ấy, công chúa còn rất bé nhỏ.
Cả Chu Sâm lẫn thượng hoàng đều biết đấy chỉ là nói đùa.
Nhưng cho đến năm trước, Chu Sâm đột nhiên gửi mật thư đến cho thượng hoàng khi người đang tịnh tu trên núi Long Sơn, đề nghị được thực hiện hôn ước khi xưa.
Thậm chí, ông ta sẵn sàng dâng lên hai thành trì để làm sính lễ, chứng tỏ thành ý với công chúa Đại Hùng ta.
Cả thiên hạ đều cho rằng Chu Sâm ông ta si mê nữ sắc nhưng thật ra ông ta có nỗi khổ.
Hơn nữa, thượng hoàng đồng ý hôn ước này, cũng không phải chỉ vì hai thành trì mà Chu Sâm dâng lên.
Phía sau, có một nội tình...
Tối hôm ấy, Tịnh Nhu không ngủ được.
Nàng không biết làm gì, lại khinh công nhảy lên mái nhà ngồi một mình nhìn ra ánh trăng xa xăm.
Tịnh Dung không nhìn thấy Tịnh Nhu liền biết ngay sở thích quái lạ của nàng, bước ra nhìn lên mái nhà gọi to:
- Tịnh Nhu! Đưa ta lên với!
Tịnh Nhu liền phi thân xuống, một tay cặp hông Tịnh Dung nhấc lên, cùng phi thân bay lên mái nhà.
Hai nàng ngồi đối lưng với nhau, nhìn ra hai hướng.
Cả hai không hẹn mà hợp, cùng một lúc buông tiếng thở dài.
Tịnh Nhu nói:
- Lúc trước ta cứ luôn nghĩ rằng người sinh ra được là công chúa rất là may mắn.
Cả đời sẽ được sống suиɠ sướиɠ, không lo không nghĩ, không bị bất cứ khổ ách nào.
Vậy nhưng mà ai lại ngờ được.
Ài!
Nghe qua lời kể của Hàn Vĩnh Chung, Tịnh Nhu mới biết, hóa ra Đại Tông đế tán thành hôn nhân của Huyền Bảo công chúa không phải chỉ vì lợi ích là hai thành trì mà Chu Sâm dâng.
Hơn thế nữa, cuộc hôn nhân này còn có ý nghĩa liên minh chính trị.
Hóa ra, thứ mà Chu Sâm bí mật thiết lập với thượng hoàng Hiển Tông không phải chỉ là hôn thư, mà còn liên hiệp thư.
Do Chu Sâm tuổi càng cao, sức khỏe càng suy giảm bất thường.
Trong khi đó đứa con lớn của ông ta là đại hoàng tử Chu Chí dã tâm vô cùng.
Ngày xưa Chu Sâm phải vất vã bao nhiêu, cùng Đại Hùng liên hiệp hợp tác mới đánh đuổi được quân Yên xâm lược để bảo tồn độc lập cho Chê Pa quốc.
Vậy nhưng, Chu Chí lại âm thầm câu kết với Yên triều.
Sau lưng Chu Sâm, y còn làm ra nhiều chuyện khó lường khi liên tục chia rẽ các cựu thần trung thành với Chu Sâm.
Lại kết bè kết cánh âm thầm thu thập lực lượng.
Chu Sâm biết được, đã răn dạy Chu Chí.
Nhưng y chẳng những không nghe, còn cho rằng ông thiên vị, muốn dành ngôi vị lại cho hoàng đệ của y là Chu Thăng cho nên càng lúc càng ráo riết ý đồ nhiều hơn.
Đến lúc này, Chu Sâm muốn khống chế Chu Chí cũng không được.
Thế lực của y đã lớn mạnh, nếu muốn thu thập được y, Chu Sâm cần có một lực lượng hậu thuẫn.
Vì ngày xưa từng liên hiệp với Đại Hùng trong trận đại chiến Bắc quốc Yên triều, Chu Sâm đã nhiều lần tương kiến với vua Hiển Tông.
Sau khi vua Hiển Tông thoái vị xuất gia cũng vì tình nghĩa ngày xưa mà đến thăm Chê Pa và ở lại rất lâu.
Chu Sâm và Hiển Tông cũng như huynh đệ cùng chung chiến đấu, ông tin tưởng Hiển Tông cho nên mới đề nghị Đại Hùng giúp đỡ.
Tuy nhiên, Chu Sâm cũng không phải là một kẻ dễ tin người.
Việc nhờ binh lực Đại Hùng thu phục Chu Chí cũng chính là con dao hai lưỡi, biết đâu Đại Hùng dẹp loạn Chu Chí xong lại không chịu thu quân, Chu Sâm ông lại lâm vào tình cảnh cõng rắn vào nhà? Chính vì thế, ông ta muốn Huyền Bảo công chúa sang Chê Pa thành để làm con tin.
Danh tiếng của Huyền Bảo công chúa được thượng hoàng Hiển Tông cùng đương kim Đại Tông đế nâng niu quí trọng ai ai cũng biết.
Huyền Bảo tất nhiên là một con tin giá trị.
Tịnh Nhu càng nghĩ càng thương cảm.
Thật không ngờ, hôn nhân của Huyền Bảo công chúa không chỉ là một cuộc trao đổi lợi ích chính trị mà nàng còn là con tin trong một cuộc giao dịch chính trị.
Tịnh Nhu rưng rưng nghẹn ngào, thật không dám nghĩ cuộc sống của Huyền Bảo ở Chê Pa sẽ ra như thế nào? Hóa ra nàng ấy không phải chỉ bị gả đi làm vợ lão quốc vương, mà còn chính là một con tin.
Một con tin lại mang danh nghĩa là nữ nhân của Chu Sâm, ông ta sẽ đối xử với nàng thế nào đây?
Tịnh Nhu không muốn khóc nhưng nước mắt lại không dằn được rơi xuống.
Tịnh Dung ngồi phía sau, đối lưng với Tịnh Nhu, nàng không cần nhìn nhưng thấy lưng của Tịnh Nhu run run thì cũng đủ biết cái ả bề ngoài mạnh mẽ bên trong mềm nhũn kia lại khóc nhè nữa rồi.
Nàng thở dài một tiếng, hỏi:
- Ngươi khóc cái gì nữa? Hoàng thượng cũng đã hậu thuẫn cho ngươi.
Chỉ cần ngươi theo sắp xếp, đến đó cứu được Thanh Huyền, các ngươi sẽ gặp lại nhau thôi.
Tịnh Nhu nghe được ba từ gặp lại nhau, tự nhiên trong lòng rối loạn cực độ.
Nàng ngồi ngay dậy, tay bó gối, nhìn ra trời xa, mệt nhoài nói:
- Lòng ta rối lắm Dung nhi à! Ta...ta sợ ta làm không được!
Tịnh Dung giật mình, cũng quay lại nhìn Tịnh Nhu hỏi:
- Ngươi nói gì vậy? Không lẽ ngươi từ chối không muốn đi cứu Thanh Huyền?
Tịnh Dung trợn mắt hết cỡ nhìn Tịnh Nhu.
Này phải là Tịnh Nhu nói không ta?
Tịnh Nhu đưa tay vuốt mặt, sau đó nhắm mắt, lắc đầu nói:
- Ta sợ ta không biết làm thế nào để gặp lại công chúa! Dung nhi, ngươi không biết đâu...Lúc mà công chúa nói những lời tàn nhẫn với ta, nàng không cần ta.
Ta thật sự rất khó chịu.
Ta...ta khủng hoảng tột độ.
Giống như bị người ta dồn vào đường cùng vậy.
Ta thật không chịu đựng nổi, thậm chí còn muốn chết đi...Từ đó đến nay, bao nhiêu đêm ta gặp ác mộng phải giật mình hoảng hốt chính là nhìn thấy hình ảnh lạnh lùng của công chúa cùng những lời tàn nhẫn ấy.
Trong lòng ta luôn mâu thuẫn giằng xé, một nửa thì muốn ta quên đi công chúa, một nửa thì lại không cam tâm.
Ta thậm chí không dám nhớ, không dám nghĩ, không dám nhắc gì đến hai từ công chúa.
Ta thật sự rất sợ...
Tịnh Nhu ôm chặt lấy chính mình.
Sau một lúc nức nở, nàng nói tiếp:
- Lúc ta nghe Hàn Vĩnh Chung nói hoàng thượng muốn đón nàng ấy trở về, ta thật sự rất vui mừng.
Thế nhưng, người đi đón nàng ấy về là ta, thì ta lại rất hoang mang.
Ngươi biết không, ta sợ lắm! Ta sợ nhìn thấy công chúa làm mặt lạnh xua đuổi ta, khinh bỉ ta.
Hơn thế nữa là ta rất sợ công chúa...đã là nữ nhân của người khác, lại đang hạnh phúc với người khác...Ta...ta...ta không dám đối mặt với nàng.
Nàng vừa dứt lời, Tịnh Dung liền quay sang tát một cái thật mạnh vào mặt nàng.
Tịnh Nhu ngơ ngác nước mắt nước mũi bơ phờ ngước nhìn Tịnh Dung.
Tịnh Dung trừng mắt, rưng rưng chỉ tay vào mặt Tịnh Nhu mắng:
- Ngươi là đồ hèn! Đồ nhu nhược! Đồ vô dụng! Đồ chết tiệt! Á! Chúng ta nhìn nhầm ngươi rồi! Cái đồ tồi!
Tịnh Nhu hết sức ngạc nhiên.
Tự nhiên sao Tịnh Dung nổi giận với nàng dữ thế này? Nàng còn chưa kịp mở miệng, Tịnh Dung vừa khóc vừa nói:
- Đồ ngu ngốc nhà ngươi chỉ biết gây ra chuyện chứ không bao giờ biết bình tĩnh mà giải quyết.
Ngươi có biết không, công chúa đồng ý gả đi là bởi vì ngươi đấy! Thái hậu biết chuyện của các ngươi.
Thái hậu cho rằng ngươi chính là yêu nghiệt mê hoặc nữ nhân cho nên muốn diệt trừ ngươi.
Công chúa vì muốn cứu ngươi, đã đánh đổi điều kiện với hoàng thượng.
Nàng cam chịu gả đi, đổi lại lời hứa của hoàng thượng là giữ cái mạng hèn mọn của ngươi đó! Vậy mà ngươi còn nói...
Tịnh Dung tức quá, nói tuột một tràng sau đó khóc ngất.
Thật tức chết với Tịnh Nhu.
Thanh Huyền hi sinh tất cả cũng chính vì muốn cứu Tịnh Nhu, Tịnh Nhu sao có thể nghĩ Thanh Huyền như thế được?
Tịnh Nhu nghe xong liền choáng vàng, suýt tí nữa thì lăn từ mái nhà rơi xuống đất.
Nàng không thể tin nổi nắm vai Tịnh Dung hỏi lại:
- Ngươi...làm sao ngươi biết? Người muốn gϊếŧ ta là thái hậu sao?
Tịnh Dung đẩy tay Tịnh Nhu ra, tức tưởi nói:
- Là do Ngọc Thúy nói với ta.
Đêm đó, ta đến đưa tiễn công chúa xuất giá.
Chúng ta khóc cả đêm với nhau.
Nàng cũng bảo ta không được nói cho ngươi biết chuyện này.
Công chúa chỉ nghĩ đến an nguy của ngươi, luôn miệng dặn dò đủ chuyện, nhờ ta chăm sóc cho ngươi.
Trong khi ngươi không hiểu gì cả, còn dám mở miệng nói nàng tàn nhẫn lạnh mặt với ngươi sao? Đồ khốn! Ngươi đi Chê Pa thành lần này, không cứu được công chúa về thì ngươi chết ở đó luôn đi!.