Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng


Khụ...khụ...khụ...
- Sở Cung Chủ ! Cô đã tỉnh lại rồi...
Tham kiến Huyền Thiên Thượng Đế "đa tạ ân cứu mạng của ngài !"
- Sở Cung Chủ đừng khách sáo, là lỗi của ta...ta quá nuông chiều Hồng nhi, nên càng lúc nó càng ngông cuồng và hành sự thiếu suy nghĩ như thế.
Haiz...tấm lòng của người cha, người mẹ trong thiên hạ.

Tôi không trách ngài, Hồng Tụ công chúa đã trưởng thành...cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm.

Đại Đế đừng có lúc nào cũng ra mặt nói thay cho cô ấy, ngài càng làm như thế thì càng khiến cho cô ta thêm ỷ lại.
- Sở Cung Chủ nói phải !
………
"Cha, con đã về !"
Chát...
Không chỉ Hồng Tụ, mà ngay cả Sở Vĩ Vĩ cũng vô cùng kinh ngạc, cái tát diễn ra quá nhanh chóng và dứt khoát.
"Cha, sao cha lại đánh con ?"
- Hồng nhi, con càng lúc càng ngang ngược rồi.
"Cha..."
Hồng Tụ bước đến đứng trước mặt Sở Vĩ Vĩ "là cô, cô đã nói gì với cha ta ?"

Tôi không nói gì cả !
- Hồng nhi, sao con đã gây ra vô số sai lầm mà vẫn không chịu hối cải vậy chứ ?
"Cha, Hồng Tụ đã làm sai điều gì chứ ?"
- Con gây ra thương tích cho Sở Cung Chủ, còn không chịu nhận tội.
"Cha à ! Tại sao con phải nhận tội ?"
- Hồng nhi !
"Chính cô ta, cô ta cứ bám riết theo Túc Duật không buông".
Sở Vĩ Vĩ thở dài "công chúa, cô đã hiểu lầm tôi rồi.

Tôi là người phụ nữ đã thành thân, tướng công của tôi lại chẳng có gì thua kém Túc Duật...tại sao tôi phải bám theo phu quân của cô chứ công chúa ?"
Vậy tại sao cô lại đến Nam Hải tìm Túc Duật ?
- Hồng Tụ công chúa, cô nghĩ xem..."nếu tôi không đến Nam Hải thì Túc Duật còn sống sót không ?"
Hừ...tôi mặc kệ, nhưng không cho phép cô bám lấy Túc Duật !
- Hồng nhi...
"Cha, cha đừng nói giúp cô ta, cô ta chỉ là một tiểu tiên nữ.

Con giết chết cô ta thì có gì đáng để nói chứ !"
///
Vậy sao ?
- Bạch Hạc ca ca ! Nhưng sao nhìn huynh thay đổi nhiều so với trước đó vậy chứ ?
"Muội muội của ta, muội sao rồi ?"
Huyền Thiên Thượng Đế thật sự thấy lo lắng cho Hồng Tụ vì những lời vừa mới nói ra...!"Tham kiến Bạch Thiên Thượng !"
Miễn...
"Cha, sao cha lại cúi đầu hành lễ với một con hạc gầy trơ xương kia chứ ?"
Hỗn xược, Hồng nhi...con nhanh quỳ xuống tạ lỗi với Thiên Thượng.
"Không đời nào, cha à...con sẽ không bao giờ quỳ xuống chân hắn !"
- Hồng nhi...
Bạch Hạc lãnh đạm liếc nhìn Hồng Tụ ! Không cần đâu...tôi nhận không nổi lễ của cô ấy đâu.
Ngươi xứng để nhận lễ của ta sao ? Còn dám bảo không cần.
Sở Vĩ Vĩ thoáng ngạc nhiên "Bạch Hạc ca ca là Thiên Thượng sao ?"
- Muội muội của ta đang suy nghĩ gì vậy ?
Sở Vĩ Vĩ ngước mặt lên nhìn Bạch Hạc "thật ra thì huynh là ai ?"

- Muội muội của ta sao thế ? Ta là Thiên Thượng Thiên.
Sở Vĩ Vĩ trầm tư "Thiên Thượng Thiên là chú của Tây Mẫu nương nương, là vị Thiên Thượng cai quản giới luật Thiên Đình, sách sử ghi lại rất ít, trong sách chỉ ghi là : dung mạo xuất chúng, tính cách ôn hòa, thưởng phạt phân minh, một tấm lòng thiện lương...có sở thích trừ gian diệt ác, là Bạch Hạc ca ca của mình thật sao ?"
Bạch Hạc bước đến, tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Sở Vĩ Vĩ "muội muội ngốc nghếch của ta, chúng ta nhanh trở về nào !"
Dạ ca ca...
Bạch Hạc mỉm cười "ngoan".
Bạch Hạc bế Sở Vĩ Vĩ lên, để ca ca bế muội.
Hồng Tụ dang tay ngăn lại...
- Hừ...Muốn đi à ? Nào có dễ như vậy ! Xem Cung Bắc Đẩu của ta là phố chợ hay sao mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi như vậy chứ ?
"Hồng nhi, con đừng làm loạn nữa !"
Bạch Hạc lạnh lùng liếc Hồng Tụ "công chúa muốn thế nào ?"
- Ta sẽ không tha cho hai ngươi đâu !
"Hồng nhi, ngay cả lời của cha mà con cũng không nghe sao ? Xin con đó...đừng làm loạn nữa".
- Cha sợ gì chứ ?
Hồng Tụ công chúa định sẽ làm thế nào huynh muội ta ? (Bạch Hạc vừa hỏi, ánh mắt vừa sắc lạnh nhìn Hồng Tụ).
Hồng Tụ rút kiếm ra và lao thẳng đến vị trí Sở Vĩ Vĩ !
Phựt...
Huyền Thiên Thượng Đế nhanh chóng đứng ra hứng chịu một kiếm của con gái mình.
- Cha, sao cha lại đỡ cho cô ta chứ ?
"Hồng nhi, dừng lại đi con.

Đừng có sai càng thêm sai, tội này con sẽ không gánh nổi đâu".
- Tội gì chứ ? Con đường đường là công chúa "sát phạt hai tiểu tiên thì có gì đáng phải bận tâm chứ ?"

Huyền Thiên Thượng Đế thở dài "sao cha lại có được đứa con gái như con chứ ?"
"Cha..."
Đủ rồi ! Bạch Hạc ta đã nhịn cô đủ rồi !
"Thiên Thượng, xin ngài hãy niệm tình xưa mà tha cho con gái của tôi một lần, tôi sẽ cố gắng dạy dỗ con gái.

Sau này, sẽ không bao giờ để xảy ra tình trạng như thế thêm bất kỳ một lần nào nữa !"
Bạch Hạc nhìn Huyền Thiên Thượng Đế "ông lấy gì để đảm bảo ?"
"Bẩm Thiên Thượng, tôi lấy mạng của tôi ra để đảm bảo".
- Được...vậy ta đưa muội muội ta về Nam Tinh Các đây.
Huyền Thiên Thượng Đế quỳ trước mặt Bạch Hạc "cảm tạ Thiên Thượng Thiên đã cho Hồng nhi một đường sống !"
Bạch Hạc im lặng và sải bước rời đi, trên tay vẫn đang bế Sở Vĩ Vĩ.
Hồng Tụ vô cùng kinh ngạc "sao cha lại quỳ trước mặt con hạc xấu xí kia chứ ?"
- Hồng nhi ! Có lẽ như con không biết gì về Thiên Thượng Thiên.
"Cha à, đừng nói là biết hắn...ngay cả danh xưng Thiên Thượng Thiên, cũng là lần đầu tiên con được nghe thấy.

Nhưng sao cha lại cung kính với hắn như vậy chứ ?"
Huyền Thiên Thượng Đế lại thở dài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận