Linh Sơn!
Thánh Cung...
Tông Chủ An Anh Thái trầm tĩnh bước vào căn phòng bí mật.
Gần đây tu vi của An Anh Thái tăng lên đáng kể! Ông đã trộm một phần hồn phách của Sở Vĩ Vĩ về nhốt lại, dùng để tu luyện!
Khiếu Anh Thu nghi ngờ có điều gì đó bất thường nên âm thầm theo dõi An Anh Thái, khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt...Khiếu Anh Thu không khỏi ngỡ ngàng!
"Sư huynh, đệ không thể nào ngờ được sư huynh lại dùng cách này để nâng cao thực lực của bản thân!"
- Khiếu sư đệ! Là hồn phách cô ấy tự tìm đến Thánh Cung, đây là một cơ duyên "không thể trách ta được".
"Sư huynh thật khiến đệ quá thất vọng!"
- Đệ câm miệng cho ta.
Sư huynh nên hiểu rõ "Sở Vĩ Vĩ là người mà huynh không thể động vào được.
Cô ấy và chúng ta có mối liên hệ cùng Tông môn, cô ấy còn là người được sư phụ chỉ điểm và tự một tay sư phụ đào tạo nên".
- Vậy nên Khiếu sư đệ phải chịu thiệt thòi một phen rồi.
Ý của sư huynh là sao?
Tông Chủ An Anh Thái cười khẩy "Ý ta là, Khiếu sư đệ biết quá nhiều chuyện thì không nên sống tiếp được nữa!"
Huynh...
Ầm...
Khụ khụ khụ..."Sư huynh, huynh dám ra tay sát hại đồng môn!"
- Vậy thì sao chứ? Không ai được phép ngáng trở việc lớn của ta.
Sư huynh, huynh quay đầu lúc này vẫn còn kịp.
Sở Vĩ Vĩ rất được Ngọc Đế xem trọng và là muội muội của Bạch Thiên Thượng, ngài ấy rất mực yêu thương người muội muội này...chuyện này một khi đến tai Thiên Đình thì Thánh Cung chúng ta sẽ phải gặp họa lớn.
- Vì thế mà Khiếu sư đệ càng không nên sống tiếp.
Như thế thì sẽ không có ai biết được chuyện này, đợi sau khi ta hấp thụ xong linh hồn của Sở Vĩ Vĩ...nâng cao thực lực, ta sẽ không bao giờ quên ơn đệ".
Huynh...
Uỳnh...
Khiếu Anh Thu đau đớn nằm co ro ra đất...
"Sư huynh dám ra tay tàn độc thì đừng trách đệ nhẫn tâm!"
Ha ha ha ha..."Đệ sẽ làm gì được ta? Năng lực của ta giờ đã tăng lên gấp bội, đệ nghĩ bản thân mình có cơ hội để chống trả sao?"
Khiếu Anh Thu gượng dậy từ mặt đất "vậy để đệ xem thử năng lực của sư huynh tiến bộ đến mức nào rồi?"
- Được, đường chết là do sư đệ tự tìm lấy...đừng trách ta vô tình.
Cả hai bắt đầu giao đấu sinh tử.
Từ bấy lâu nay Khiếu Anh Thu luôn giấu giếm năng lực thực sự của mình.
Điều đó cũng đã khiến cho An Anh Thái vô cùng kinh ngạc!
- Không ngờ Khiếu sư đệ trước giờ luôn khiêm tốn.
Hôm nay, An Anh Thái ta xem như được mở mang tầm mắt rồi.
Khiếu Anh Thu mỉm cười "những chuyện mà sư huynh chưa biết về đệ vẫn còn rất nhiều!"
- Vậy sao? Ta lại rất tò mò...
Khiếu Anh Thu vung kiếm ra chém đứt chiếc xích sắt xuống "Sở cô nương...nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, hãy tìm cách hợp nhất linh hồn".
Linh hồn đang dần suy nhược của Sở Vĩ Vĩ nhìn Khiếu Anh Thu "Khiếu thái sư thúc, Vĩ Vĩ đa tạ người!"
Đừng nói nữa "đi nhanh đi, ta giúp cô ngáng chân sư huynh của ta lại!"
- Hai người đừng mơ đến việc sẽ thoát khỏi nơi này...
Sở Vĩ Vĩ không nỡ để Khiếu Anh Thu bị mình liên luỵ "Thái sư thúc, Vĩ Vĩ sẽ không làm liên luỵ đến mình".
"Sở cô nương đi nhanh đi, chỉ có thể khi cô được phục hồi lại sức mạnh thì mới cứu được ta.
Với tình hình hiện tại thì cả ta và cô đều không thể thoát nạn".
Sở Vĩ Vĩ mệt mỏi nhìn An Anh Thái "Sư tôn hãy chừa cho thái sư thúc một mạng, linh hồn của ta mặc cho sư tôn giày vò!"
- Sở cô không cần phải đưa ra điều kiện với ta, mạng của Khiếu sư đệ...ta nhất định phải lấy, linh hồn của Sở cô nương...ta cũng sẽ nuốt chửng!
Nói thì nói như vậy, nhưng bao nhiêu năm trôi qua An Anh Thái giam giữ hồn phách của Sở Vĩ Vĩ...hàng ngày đều hấp thụ linh khí của cô để tu luyện.
Thế nhưng lại không thể nuốt chửng trọn linh hồn của cô được vì cô có xá lợi Phật bảo vệ.
An Anh Thái lại không tìm ra được nguyên nhân.
Vụt...
Khiếu Anh Thu nhân lúc An Anh Thái lơ là mà tiễn hồn phách Sở Vĩ Vĩ một đoạn thật xa.
An Anh Thái vô cùng tức giận "Khiếu sư đệ, đệ dám phá hỏng chuyện lớn của ta...hôm nay, ta sẽ để đệ thay thế Sở Vĩ Vĩ, ta sẽ dùng tu vi của đệ và hút cạn linh lực của đệ!"
Sư huynh, huynh thật sự điên rồi...huynh đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
- ---------------
Sở Vĩ Vĩ mang linh hồn suy yếu của mình, lê thê rời khỏi núi Linh Sơn, cô tìm về rừng trúc lam...
- Sư phụ!
Trúc Bạch hốt hoảng "đồ nhi của ta, con sao vậy?".
Truyện Kiếm Hiệp
Sở Vĩ Vĩ ngất đi!
Đồ nhi...
Con sao rồi Vĩ Vĩ?
Lúc này đây hồn phách Sở Vĩ Vĩ sắp tan biến...
Trúc Bạch phải thu giữ hồn phách cô vào chum và đưa về Cổ Mộc Thành!
Bạch Hạc lo lắng, khẽ hỏi Trúc Bạch "muội muội thế nào rồi, đã xảy ra chuyện gì?"
Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Khi Vĩ Vĩ tìm đến ta là lúc hồn phách nó sắp tan biến!.