- Mộc Xuyên, chàng tìm thiếp có việc gì không?
Cổ Mộc Xuyên ôm chặt Sở Vĩ Vĩ vào lòng "Vĩ nhi, ta không muốn rời xa nàng chút nào!"
- Đã xảy ra chuyện gì rồi Mộc Xuyên?
"Vĩ nhi, ta sẽ trở về Tứ Thiên vào sáng sớm ngày mai!"
- Mộc Xuyên, vạn sự trên đời đều tuỳ duyên.
Chàng nhớ giữ gìn sức khỏe.
"Vĩ nhi, trước khi rời đi...ta muốn hỏi nàng một chuyện, nàng hãy trả lời lòng với ta, được không?"
- Chàng hỏi đi!
"Vĩ nhi, nàng có yêu ta không?"
Sở Vĩ Vĩ trầm tư, trước đây cô cũng từng hỏi lòng mình "ngoài Bạch Túc Duật ra thì cô có yêu ai nữa không, câu trả lời là không...với cô, cô chỉ yêu một người đàn ông duy nhất đó là Bạch Túc Duật".
Vậy còn với Cổ Mộc Xuyên thì sao? Cô có yêu Cổ Mộc Xuyên hay không? Cô cũng không thể xác định được là cô có yêu hay không.
Trước đây khi Cổ Mộc Xuyên chưa xuất hiện thì lòng cô chỉ chứa nổi hình bóng một người, người đó là Bạch Túc Duật.
Dù cô đã từng thành thân với Thanh Hà, nhưng cô không hề chút cảm giác phu thê gì khi ở bên cạnh Thanh Hà, cô đã phải nhiều lần cố gắng ép bản thân mình chấp nhận Thanh Hà, nhưng lại rất khó.
Cho đến khi cô gặp được Cổ Mộc Xuyên thì lại khác.
Cô hỏi lại lòng mình thêm một lần nữa "cô có yêu Cổ Mộc Xuyên không?"
Cổ Mộc Xuyên vẫn đang mong đợi câu trả lời của Sở Vĩ Vĩ "Vĩ nhi!"
Sở Vĩ Vĩ ngước mặt lên nhìn Cổ Mộc Xuyên "Mộc Xuyên, sao bỗng dưng chàng lại hỏi đến vấn đề này?"
"Vĩ nhi, ta chỉ muốn biết trong lòng nàng có ta hay không mà thôi!"
- Chàng rất quan tâm đến vấn đề này sao?
Phải! Với ta, điều đó rất quan trọng.
Sở Vĩ Vĩ cúi mặt "thiếp nghĩ là có...dù gì thì giữa chúng ta từng có một đứa con trai!"
Cổ Mộc Xuyên tươi cười "cảm ơn nàng Vĩ nhi!"
Thứ tình cảm mà cô dành cho Cổ Mộc Xuyên không giống như tình cảm mà cô đã dành cho Bạch Túc Duật, cô cũng không rõ lắm đó là gì...nhưng Cổ Mộc Xuyên cũng đã chiếm được vị trí rất quan trọng trong lòng của cô "Có thể là yêu, cũng có thể là thương, hoặc cũng có thể là ngưỡng mộ".
Tình cảm của cô dành cho Bạch Túc Duật là cắt không bứt không rời, cho đến bây giờ cô vẫn không thể quên được Bạch Túc Duật.
Có lẽ là do cô nhìn thấy được trên người Cổ Mộc Xuyên có quá nhiều điểm tương đồng với Bạch Túc Duật, cũng có lẽ do Cổ Mộc Xuyên quá ấm áp, quá dịu dàng...cô lại không thể từ chối được sự ấm áp và dịu dàng đó.
"Vĩ nhi"
- Chàng nói đi!
"Nàng sẽ đến Tứ Thiên thăm ta chứ?"
- Mộc Xuyên, thiếp sẽ đến tìm chàng mà.
"Nàng hứa rồi đấy nhé!"
- Ừm...
Cổ Mộc Xuyên cùng Sở Vĩ Vĩ lên nóc nhà ngồi ngắm sao, đến khi trời gần sáng Sở Vĩ Vĩ mệt quá nên nằm ngủ trong lòng Cổ Mộc Xuyên.
"Vĩ nhi, ta sẽ rất nhớ nàng!"
Cổ Mộc Xuyên bế Sở Vĩ Vĩ về Thanh Uyển Cung, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Sắp tới có ta lẽ sẽ không được trở về thăm nàng, nhưng ta hy vọng nàng sẽ đến thăm ta.
Cổ Mộc Xuyên hôn nhẹ lên trán Sở Vĩ Vĩ rồi quay bước rời đi, trời sắp sáng rồi...không thể nán lại thêm một khắc nào nữa, phải nhanh chóng có mặt tại Tứ Thiên!
"Cha..."
"Tiểu Hi, con nhớ bảo trọng và hãy thay cha chăm sóc cho mẹ!"
Con biết rồi ạ!
"Vậy cha đi đây Tiểu Hi".
"Cha bảo trọng..."
Cổ Mộc Xuyên vội vã rời đi.
Bỏ lại phía sau là ánh mắt đượm buồn của Cổ Mộc Hi.
"Cha...đến bao giờ thì Tiểu Hi mới có thể được gặp lại cha!"
Trúc Bạch đi đến bên cạnh Cổ Mộc Hi và thở dài "Tiểu Hi, con sinh ra đã là một định mệnh, cả cha và mẹ của con đều có thân phận không hề tầm thường...bản thân của con cũng thế, rồi có một ngày con cũng sẽ gánh vác trọng trách to lớn hơn nhiều so với việc làm một bậc Đế Vương!"
Cổ Mộc Hi ngước nhìn Trúc Bạch "Sư tôn, con cũng có trọng trách to lớn trên vai sao?"
Tất nhiên rồi, Tiểu Hi của ta rất lợi hại mà!
Cổ Mộc Hi lại suy nghĩ đến một ngày cậu phải rời xa mẹ...đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ đau lòng hơn bây giờ rất nhiều, cậu rất thương mẹ, cậu không muốn rời xa mẹ.
- ---------------
Nam Tinh Các!
"Muội muội tìm ta có việc gì?"
- Tìm ca ca và muốn cùng ca ca ngắm Thiên Hà.
"Hôm nay, sao muội có nhã hứng vậy?"
- Ca ca, muội nghe bảo Hạ Hầu Kỳ bị Sở Nhị Vương bắt giữ rồi sao?
"Đúng vậy muội muội, ca cũng có nghe nói hai ngày nữa sẽ mở cuộc xét xử Hạ Hầu Kỳ!"
- Ca ca gần đây thế nào rồi?
Ta vẫn vậy thôi.
Đế Thích đã trở về Tứ Thiên rồi sao?
- Dạ!
Bạch Hạc cười hiền hoà "muội cũng đừng quá đau buồn, chúng ta sinh ra đều mang trên vai xứ mệnh...số mệnh đã an bày, sắp đến lúc muội cũng phải rời đi".
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày "ca ca, muội phải đi đâu?"
Ta có nghe Ngọc Đế bảo "sau khi muội dẹp hết bọn hoà thượng ma hóa ở Không Linh Sơn thì muội sẽ được đưa đến Tiểu Bạch Hoa tu luyện!"
Sở Vĩ Vĩ kinh ngạc "muội phải đến Nam Hải sao?"
Ừm..."muội sẽ mãi mãi không được phép rời khỏi Tiểu Bạch Hoa"
Sở Vĩ Vĩ thoáng buồn "cuối cùng thì cũng vẫn là mỗi người một nơi, Ngọc Đế muốn giam lỏng muội đúng không ca ca?"
"Muội muội của ta, đừng buồn nữa! Ta sẽ đến Tiểu Bạch Hoa thăm muội thường xuyên".
- Ca ca, tại sao Ngọc Đế lại muốn giam muội ở Nam Hải?
Bạch Hạc đau lòng thay cho muội muội của mình "muội muội, nếu được phép chọn lựa giữa muội và Đế Thích thì Ngọc Đế chỉ có thể chọn Đế Thích!"
- Muội hiểu rồi ca ca, Ngọc Đế vì muốn Mộc Xuyên yên tâm làm Đế Thích mà hy sinh đi muội, không muốn muội ngán đường chàng ấy.
Như vậy cũng tốt...
"Muội muội!"
- Muội không sao!
Sở Vĩ Vĩ u buồn bước lê thê đến Thiên Môn, cô nhìn về Tứ Thiên "Mộc Xuyên, chàng hãy bảo trọng.
Có lẽ là đời đời kiếp kiếp ta và chàng sẽ khó có thể gặp lại nhau"..