Nghìn Năm


Chương 12: Phá vỡ vướng mắc trong lòng
Tư duy của ta vốn là một vùng đất trống vắng, bây giờ từng mảnh vụn ký ức đang dần dần lấp đầy nó, khiến ta nhìn thấy đầy rẫy những vết nứt loang lổ trên đó.
Ký ức của Nhất Tịch đã phá hủy ta. Hóa ra đó thực sự là một lời nguyền, bất luận tái sinh bao nhiêu lần, luân hồi bao nhiêu lần, đều không thể thoát khỏi.
Thế giới là màu đen, là màu đen vô bờ bến, ta trôi nổi trong đó, không cảm nhận được hơi ấm, chỉ có một giọng nói trống rỗng lởn vởn bên tai: “Đau lắm phải không? Đừng sợ, đợi cơn đau qua rồi ngươi sẽ không cảm thấy đau nữa… Đau lắm à? Đau thế cơ à, đau nhỉ…”.
Ta mấp máy môi nhưng không thốt lên lời.
“Đau à? Hét lên đi, ngươi đau khổ như vậy đương nhiên phải nói cho hắn biết, để hắn biết ngươi đau thế này, không có lý do gì phải chịu đựng một mình cả, đúng không?”.
Ta siết chặt ngón tay lại, sau đó thả ra, mỗi khớp tay đều giãn ra hết sức, đau thấu xương tủy.
“Hét lên đi! Chỉ cần ngươi hét lên, ta đảm bảo hắn sẽ cảm thấy đau đớn như ngươi, để hắn nếm mùi vị đau khổ trong địa ngục. Tất cả đều do hắn gây ra, hắn là nguồn cơn của mọi tội ác, hắn không chỉ hại Nhất Tịch mà còn hại cả ngươi!”.
Nước mắt chảy ngược vào cổ họng, cuối cùng ta nghe thấy tiếng khóc nghèn nghẹn không thành tiếng của chính mình.
“Không sai, hắn đã nuôi nấng ngươi thành người, chăm sóc ngươi mười sáu năm qua, nhưng lẽ nào ngươi không phát giác ra? Chính vì hắn mang lại cho ngươi quãng thời gian niên thiếu vô ưu vô lo, mới khiến ngươi càng đau khổ hơn khi biết chân tướng sự việc. Rất đau phải không? Bởi vì ngươi nhạy cảm hơn Nhất Tịch, ngươi được hưởng hạnh phúc và sự vui vẻ mà Nhất Tịch chưa từng được nếm trải, vì thế càng không có khả năng chống lại nỗi đau đớn, ngươi hạnh phúc hơn Nhất Tịch nhưng cũng bất hạnh hơn nàng!”.
Nhất Tịch… Nàng ta chưa bao giờ hạnh phúc và vui vẻ sao? Đúng thế, nàng ta là người của ma tộc, vốn không có trái tim, không có trái tim đương nhiên cũng chẳng biết vui vẻ đau đớn là gì. Nhưng khi nàng ta có trái tim con người rồi, còn chưa kịp cảm nhận niềm vui thì đã phải nếm trải đau khổ…
Nhất Tịch, Nhất Tịch à… Ta là nàng, nàng là ta, tại sao ta phải cố chấp vạch rõ ranh giới với nàng, chỉ muốn bản thân không bị cuốn vào vòng xoáy đời này kiếp trước phức tạp, ích kỷ trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ đáng ra phải gánh, ta thực sự là một kẻ khốn nạn! Nhất Tịch tuyệt vọng như thế, thê thảm như thế, nếu ngay cả ta cũng không chịu thấu hiểu nàng, tiếc thương nàng, yêu nàng, thì nàng biết gởi gắm hi vọng vào ai? Ta thực sự là một kẻ khốn nạn!
“Nghĩ thông suốt chưa? Vì thế, cứ hét lên đi, hãy mang nỗi đau của ngươi, sự oan ức của ngươi, sự phẫn nộ của ngươi, sự oán hận của ngươi, tất cả hét hết lên đi”.
Ta nghiến chặt răng, khàn giọng lên tiếng: “Ta…”.

“Tốt lắm, tiếp tục nói, tiếp tục hét đi! Hét ra hết những gì ngươi cảm nhận đi! Sau khi hét lên rồi ngươi sẽ được giải thoát!”. Giọng nói ấy đang vui vẻ cổ vũ ta.
“Ta… ta… không…”.
“Cố lên!”.
“Ta không cam tâm…”, ta mở choàng mắt, dùng hết sức lực của bản thân hét lên: “Ta không cam tâm! Ta không cam tâm, ta không cam tâm!”.
Thế giới đen tối biến mất, ánh sáng trắng lóe lên từng chút một, dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường. Vẫn là căn phòng cũ, ánh sáng mờ mờ, nhưng có thể nhìn rõ cái bóng đang đứng trước mặt ta, nàng ta nhìn ta, sắc mặt kinh ngạc tột cùng.
“Ta không cam tâm!”. Ta nhắc lại bằng một giọng điệu bình thản.
Cái bóng loạng choạng lùi ra sau một bước.
“Ta không cam tâm bộc lộ tâm sự trước mặt người khác, khiến đối phương nhìn thấu ta, không chừa lại điều gì”.
“Ngươi đang nói cái gì?”. Cuối cùng sắc mặt nàng ta cũng thay đổi.
“Ta không hề quên bây giờ mình đang đứng trên đất của ma cung, và đây là điện thứ tám, không biết đang có bao nhiêu người của ma tộc đang đứng trong bóng tối lén nhìn ta. Bất luận ta có tình cảm thế nào với tiên sinh, đó cũng là chuyện giữa ta và người, ta không cam tâm để tâm sự của mình trở thành trò cười mua vui cho các người”. Ta khẽ nói, giọng kiên định: “Vì thế, ngươi hãy từ bỏ đi”.
Cái bóng lại lùi về phía sau mấy bước, cơ thể bắt đầu tan ra.
“Hơn nữa ngươi không phải là ta! Cho dù ngươi có giả vờ giống đến mức nào, cho dù ngươi biết rõ chuyện của ta ra sao, ngươi cũng không phải là ta! Bởi vì…”, ta ngừng lại, nhoẻn cười: “Ngươi không có trái tim con người”.
Cái bóng đang khua chân múa tay vật lộn, gào thét: “Ngươi nói láo! Ngươi nói láo!”.
“Ngươi chỉ biết trái tim con người tham lam, giả dối, ích kỷ, nhu nhược, nhưng không biết trái tim họ cũng dũng cảm, kiên cường, khoan dung và lương thiện. Ta hiểu cách cảm ơn, tình yêu ta dành cho tiên sinh vượt qua hận thù, yêu thương luôn luôn lớn mạnh hơn hận thù, đó là điểm khác biệt giữa ta và ngươi. Ngươi không phải là ta!”.
Một tiếng nổ vang lên, cái bóng nổ tung, vỡ thành ngàn vạn mảnh, biến mất trong không trung. Cùng lúc đó, cả căn phòng sáng bừng như ban ngày.

Quả nhiên đây là đại điện rộng thênh thang, trên mỗi bức tường đều khắc một bức tranh. Bức tường phía Đông khắc hình một lão nhân ma tộc mặc trường bào đẹp đẽ, trong lòng ôm một đứa bé, bên cạnh có rất nhiều ma nhân, sắc mặt đều tỏ vẻ ngạc nhiên và thành kính; bức tường phía Tây là cảnh giao tranh giữa ma tộc và nhân tộc, trong quân đội ma tộc, có một nữ đồng ngồi trên lưng một con điêu lớn, giữa kẽ tay cô bé là chiếc lông vũ trắng đang khẽ rung theo gió, đuôi mày khóe mắt toát lên sự ngạo mạn, lạnh lùng; bức tranh trên tường phía Nam là khung cảnh hùng vĩ hơn, hàng ngàn hàng vạn ma nhân đủ tư thế đang tề tựu quỳ lạy, trên đài cao là thiếu nữ mặc trường bào trắng đang hơi khuỵu gối, vị lão nhân ma tộc ôm nàng khi mới sinh ra đang đội mũ miện cho nàng.
Đây chính là sự tích vẻ vang của Nhất Tịch năm xưa?
Ta quay đầu nhìn bức tường phía Bắc, nhưng chỉ nhìn thấy một cánh cửa, ta bước lên thử đẩy ra, cửa mở, nhưng chỉ là mở ra mà thôi, ta đang định bước ra ngoài thì bị kết giới vô hình chặn lại.
Một căn phòng tối tăm giống căn phòng ta đã từng thấy lúc trước, lá đào bay khắp nơi, mang theo sát khí ghê gớm như sấm sét. Còn Trần Phi đang như con thoi luồn lách giữa đám lá đào, thân thủ né tránh không hề đẹp mắt, chỉ rất nhanh, nhanh tới mức lá đào cũng không đuổi kịp.
“Thân pháp khá lắm, đây không phải thân pháp của Trần Phi. Đáng tiếc đây cũng không phải thân pháp của Giản Linh Khê”. Trong bóng tối vang lên giọng nói rất giống của tiên sinh.
Hóa ra người bước vào điện thứ tám đều sẽ gặp chính bản thân mình và chiến đấu với nó, hèn gì Phi Phất công tử nói, điện này tên là “Song Kỷ điện”. Vậy tiên sinh thì sao, người sẽ phá giải cửa này thế nào? Ta căng thẳng mở to mắt.
Trần Phi mỉm cười giữa những lá đào đang bay, trong tiếng cười là sự cao ngạo khó diễn tả bằng lời: “Bởi vì ngươi không phải Giản Linh Khê”.
“Ta là Giản Linh Khê”. Những chiếc lá đào tấn công ác liệt hơn.
Thân pháp của Trần Phi nhanh tới mức mắt thường khó theo kịp, tiên sinh nhón lấy một phiến lá đào, sau đó lá đào vụn nát giữa kẽ tay: “Chỉ cần trên thế giới này có những chiếc lá đào khác tồn tại thì lá đào không thể chứng minh được ngươi là ai”.
“Vậy vẫn còn một thứ nữa có thể chứng minh được”. Lá đào đang bay rợp trời bỗng nhiên biến mất. “Thanh Tuyệt kiếm”.
Trần Phi tiếp tục cười: “Ngươi không có Thanh Tuyệt kiếm”.
“Thế à?”. Một tia sáng đỏ từ trên trời rơi xuống, trên mặt đất giữa căn phòng xuất hiện thêm một thanh kiếm, giống hệt Thanh Tuyệt kiếm lấy ra từ mắt ta, chỉ khác là nó có màu đỏ như máu.
Trong ánh sáng màu đỏ, gương mặt Trần Phi và một người khác hiện lên, dung mạo y chang nhau nhưng khí chất và thần thái hoàn toàn khác biệt.
“Đây mới thực sự là Thanh Tuyệt kiếm lẫy lừng thiên hạ. Còn thứ trong tay ngươi chẳng qua chỉ là bóng của nó trong mắt Nhất Tịch năm xưa. Bây giờ ngươi còn gì để nói nữa không?”.

Dường như lời vừa dứt, ta thấy trước mắt nhòe đi, có luồng ánh sáng trắng lóe lên trong ánh sáng đỏ, khi định thần lại đã thấy Thanh Tuyệt kiếm màu đỏ máu trong tay trái Trần Phi.
“Ngươi…”, cái bóng sửng sốt. Còn Trần Phi lạnh lùng nói: “Ngươi trúng kế rồi, ngươi không nên lấy nó ra”. Hai tay tiên sinh cầm hai thanh kiếm, sau đó từ từ áp sát, thanh kiếm thủy tinh và thanh kiếm đỏ từ từ hòa vào nhau, thôn tính lẫn nhau. Ánh sáng trắng nhạt dần, ánh sáng đỏ sáng hơn, lộng lẫy, rực rỡ, chói lọi, thậm chí lấn át cả người đang cầm nó!
Ta cảm thấy trên mặt ướt ướt lành lạnh, đưa tay lên sờ thấy nước mắt đang rơi. Chỉ đến khi nhìn thấy cảnh này ta mới cảm thấy chân thực. Trước đây ta chẳng qua chỉ là người biết những chuyện quá khứ qua lời kể của người khác và trong tưởng tượng của bản thân, nhưng giây phút mọi cảm quan đều từ bản thân, rõ ràng vô cùng.
Đúng thế, đây mới chính là Thanh Tuyệt kiếm, là thanh kiếm của trời đã phong ấn ta chín năm trời!
~**~**~
Ánh sáng của Thanh Tuyệt kiếm đang lưu chuyển một cách kỳ lạ, lưỡi kiếm chỉ về phía cái bóng.
Cái bóng co rúm lại: “Ngươi thật giảo hoạt, dùng kế khích tướng…”.
Trần Phi nhướn mày: “Chẳng phải ngươi nói mình là Giản Linh Khê sao? Thập Nhị Quý từng đánh giá Giản Linh Khê là ‘mưu trí gần như yêu tinh’, ngươi không biết sao?”. Tiên sinh giơ kiếm chém xuống, bóng đen và bóng tối đều tan nát hết thảy.
Điện thứ tám sập rồi.
Trong đám đất cát mịt mù có một bàn tay nắm chặt lấy ta, dẫn ta bay khỏi đây. Đó là tay tiên sinh, không, không phải, đó không phải tay tiên sinh. Tay Trần Phi luôn ấm áp, khiến người ta cảm thấy chỉ cần được đôi tay ấy nắm chặt sẽ yên ổn thuận lợi mãi như thế. Nhưng đôi tay này, mặc dù to, dày nhưng lạnh ngắt. Trong phút chốc lại nhớ lại, đáng lẽ ta không nên cảm thấy lạ lẫm mới đúng, bởi vì đây là tay của Giản Linh Khê. Ở kiếp trước, đây là đôi tay từng ôm ta, cứu ta, cuối cùng đã giam giữ ta.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn theo mái tóc dài của tiên sinh đang bay ngược về phía sau theo gió, tóc mai hai bên đã điểm những sợi bạc. Mười sáu năm, hóa ra… bao nhiêu năm đã trôi qua rồi… Giản Linh Khê phong hoa tuyệt đại ngày xưa, cuối cùng vẫn già đi… Nhưng dung mạo, bờ môi, ngón tay của hắn, mọi thứ của hắn, trong mắt ta vẫn hoàn mỹ như mười sáu năm trước, không hề mݠnhạt hay bị hủy hoại chút nào.
Giản Linh Khê! Ta âm thầm gọi cái tên này, gọi hết lần này tới lần khác, Giản Linh Khê…
Hai chân chạm đất, Giản Linh Khê đưa ta tiếp đất vững vàng, cúi đầu nói: “Tiểu Khê, không sao…”, lời chưa dứt, ánh mắt bỗng lộ rõ vẻ kinh ngạc, cánh tay đang ôm eo ta cũng rụt về như chạm phải điện, sửng sốt thốt lên: “Không, nàng là Nhất Tịch”.
Ta lặng lẽ đứng nhìn hắn, nhìn vô số biểu cảm lướt qua gương mặt hắn, sau đó hiểu ra, trong đó có ngạc nhiên, có run sợ, có hoảng loạn, có mơ hồ…
Tại sao không có vui mừng? Tại sao?
“Gặp ta, chàng không vui sao?”. Ta hạ giọng hỏi, nhưng biểu cảm của hắn càng phức tạp hơn, giọng gấp gáp: “Tiểu Khê đâu?”.
Ta cúi đầu: “Lẽ nào không phải ta sao?”.

Hồi lâu hắn không lên tiếng, vẫn đứng im tại chỗ, giống như bị đông cứng.
“Chàng không phân biệt được sao?”. Ta ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Chàng không phân biệt được Tiểu Khê và Nhất Tịch, phải không?”.
“Nàng…”. Ánh mắt hắn nói cho ta biết, quả nhiên hắn không phân biệt được.
Ta nhìn tay hắn, hỏi: “Tại sao?”.
“Cái gì?”.
“Tại sao chàng có thể ôm Tiểu Khê không đắn đo, nhưng không thể ôm Nhất Tịch?”. Ta đưa tay nắm tay phải hắn, quả nhiên, bàn tay đã lạnh hơn lúc trước vài phần. “Chàng không dám chạm vào ta? Bao nhiêu năm qua rồi chàng vẫn không dám chạm vào ta sao?”.
Hắn muốn giãy ra nhưng ta ra sức nắm chặt, lần này không để hắn chạy thoát nữa! Không để hắn chạy thoát nữa! Ta nghĩ đôi mắt mình đã lộ rõ suy nghĩ của bản thân, bởi Giản Linh Khê không giằng co nữa, hắn cũng im lặng nhìn ta, ánh mắt quá phức tạp ta không thể nào hiểu nổi.
Chúng ta cứ nhìn nhau như vậy không biết bao lâu, mắt dõi theo nhau, hơi thở giao nhau, ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, nhưng không dám thu ánh mắt lại. Lần này, lần này ta không để hắn chạy thoát, tuyệt đối không!
Ánh mắt Giản Linh Khê đột nhiên giãn ra, dường như toàn thân hắn toát ra một thứ ánh sáng dịu dàng, hắn hạ giọng nói: “Ngươi là Tiểu Khê!”. Sau đó tiến lên phía trước ôm ta vào lòng.
Không thể nào diễn tả được cảm nhận trong giây phút ấy, mặc dù ta tập trung hết sức nhìn hắn, đối kháng với hắn, cố chấp muốn nắm tay hắn, nhưng ta không ngờ cuối cùng hắn không trốn chạy, trái lại còn ôm ta vào lòng. Hắn nói ta là Tiểu Khê, bởi hắn thực sự coi ta là Tiểu Khê, vì thế mới yên tâm ôm ta, hay hắn cố ý tìm ình một cái cớ, mặc kệ sự chìm đắm trong khoảnh khắc này?
Nghĩ tới đây ta bất giác đưa tay túm lấy vạt áo hắn, rồi òa khóc, khóc không thể ngừng được, khóc tới mức cơ thể run rẩy, đầy tủi thân, đau đớn tột cùng.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Mặc kệ bây giờ là Nhất Tịch hay Tiểu Khê. Bởi vì, ta lưu luyến vòng tay và hơi ấm của hắn, lưu luyến vô cùng, biết rõ là xa xỉ, biết rõ sẽ có báo ứng, nhưng chỉ cần có giây phút này đã cảm thấy dù vạn vật lụi tàn, hóa thành khói bụi cũng chẳng sao.
Giản Linh Khê… Giản Linh Khê ta đã từng yêu, đang yêu, và mãi yêu… luôn luôn không thể lại gần hắn, giờ này phút này ta lại trong vòng tay hắn. Đây có phải là chút thương xót cuối cùng ông trời ban tặng cho ta không? Mà sự ban tặng này quả nhiên rất ngắn ngủi.
Trời đất đột nhiên chuyển vần, ngoài trời vốn trăng sáng sao thưa, tường đen bỗng nhiên bao vây tứ phía, cảnh tượng trước mặt thay đổi vừa nhanh vừa gấp, chín ngọn đèn thủy tinh bay trên trời tụ thành một vòng tròn, ánh đèn chao đảo bất định, không ngờ lại trở về trong nhà.
Giản Linh Khê buông ta ra, nhìn chín ngọn đèn, trầm giọng nói: “Tới điện thứ chín rồi”.
Điện cuối cùng, điều gì chờ đợi chúng ta trong điện này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận