Nghinh Phụng Hoàn Triều

Ôn Nhã ở trong lồng ngực của Vân Lâm…cũng không biết từ khi nào đã ngủ mất rồi. Cho đến khi nàng tỉnh lại. Vẫn bị Vân Lâm ôm trong người, mà trên đầu nàng Vân Lâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhìn Vân Lâm vẫn còn ngủ say, Ôn Nhã không nhịn được trách móc, hắn thiệt là, hại nàng phải lo lắng đề phòng, vậy mà hắn cư nhiên ngủ say đến như vậy. Ôn Nhã bị trói, loại cảm giác đó sớm đã biến mất, bởi vì động đậy, nên cảm giác đó liền trở về khiến nàng không chịu được mà cau mày.

Ôn Nhã ngước đầu, nhẹ nhàng lùi về sau một ít, bây giờ bọn họ hai người trên thân không một mảnh vải, cùng nhau nằm ở trên giường, chuyện này tính là sao đây.

Ngay ở thời điểm nàng vừa động đậy, Vân Lâm cũng động theo, đưa tay ôm nàng giật trở về bên người, Chăm chú đẩy nàng sát vào ngực mình. "Tỉnh rồi."Vân Lâm trong lời nói còn mang theo nồng đậm giọng mũi, hiển nhiên là vừa mới tỉnh.

"Ngươi cột ta như vậy, tay chân của ta cũng đều đã tê hết rồi, ngươi có thể cởi trói cho ta được không?" Ôn Nhã đẩy Vân Lâm bất mãn nói.

"Đừng nhúc nhích, một lát sẽ qua." Vân Lâm thanh âm có chút gấp gáp, thân thể Ôn Nhã kề sát vào thân thể của hắn, nhận biết được nơi nào đó của hắn có biến hóa, mặt nàng liền trắng bệch cả lên, tất nhiên không dám lại náo loạn nữa a.

Qua một hồi lâu, Vân Lâm mới nhẹ nhàng thả nàng ra,"Mau đem nước nóng vào."Theo âm thanh của Vân Lâm, liền có các ty nữ cúi đầu đem thùng nước nóng lớn đi vào. Rất nhanh sau đó nhóm tỳ nữ đã rót đầy bể, đặt hai bộ quần áo, sau đó mới lui ra đóng cửa lại.

Chờ thị nữa đã đi ra ngoài, Vân Lâm lúc này mới vén chăn lên, ôm lấy Ôn Nhã nhảy vào thùng nuóc bên trong. Ở trong thùng nước, lúc này mới đem dây trói thả ra khỏi người Ôn Nhã. Sau khi được tự do Ôn Nhã liền tựa vào lồng ngực của Vân Lâm không dám loạn động. Nàng không thể chạy khỏi tay Vân Lâm, huống chi vào lúc này nàng còn một thân trần truồng như nhộng đây.

"Ngày hôm nay, Lôi vương muốn cưới nàng làm chính thê, vì sao nàng không ở trước mặt của Lôi vương mà từ chối." Vân Lâm nhẹ giọng nói, một bên nắm lấy tay Ôn Nhã nhìn đôi tay đã bị trói đến đỏ cả lên, hắn nhẹ nhàng vò vò, xoa bóp cho nàng.

Ôn Nhã trắng Vân Lâm một chút, cũng không đáp lại, tùy ý để hắn nắm tay mình vò vò, không ngờ Vân Lâm quen sống trong nhưng lụa, lại là hoàng thượng mà cũng biết xoa bóp không tệ lắm a.

"Sau này nếu có người nam nhân nào nói với nàng những lời như thế. Trẫm nhất định sẽ ra sức trừng phạt nàng. Nàng chính là nữ nhân của trẫm. Trẫm không cho phép bất kỳ ai khác dòm ngó đến nàng." Vân Lâm nói, trên tay đang xoa bóp tăng thêm lực.

"Người khác để ý ta, ngươi vì sao lại trách phạt ta a? Tại sao lại không trách phạt người đó chứ?" Ôn Nhã bất mãn nói, Vân Lâm lấy lý do gì chứ, không phải là đang ức hiếp nàng sao.

"Bởi vì nàng quá tốt. Nên người khác mới để ý nàng. Nếu nàng không tốt, ai sẽ để ý nàng đây." Vân Lâm nói.

"Nói như vậy tất cả đều là lỗi của ta rồi." Đây là lý do gì vậy trời, Ôn Nhã dở khóc dở cười.

"Cho nên nàng nhất định phải luôn ở hoàng cung chờ ta, nơi nào cũng không được đi." Vân Lâm nói, sau đó lại ôm sát nàng vào lòng.

Hai người ngâm mình trong thùng nước nóng, trò chuyện rất lâu. Mãi đến khi cái bụng đói của nàng kêu vang, mới phát hiện đã tối rồi, Vân Lâm lúc này mới ôm lấy Ôn Nhã rời khỏi thùng nước.

Lúc trở về, trời cũng đã tối đen. Vân Lâm không yên lòng để nàng một mình quay về phủ, mà nàng lại không chịu cùng hắn trở về hoàng cung, hắn không thể làm gì khác hơn là để hai tên ám vệ hộ vệ nàng trở về.

Đi trên đường, Ôn Nhã nhìn thân thể mình đang mặc áo bào, chợt cau mày. Quần áo nàng sớm đã bị Vân Lâm phá hủy, giờ một thân quay về phủ lại không giống ban đầu, nhất định sẽ bị phụ mẫu phát hiện, Ôn Nhã nghĩ nên tìm lý do gì để giải thích với họ mới được.

Mặc Khanh trên đầu mang theo đấu bồng, lặng lẽ lẻn vào Vân Thành. Sự kiện hoàng đế Vân Đình bày ra mười dặm hồng trang hắn cũng đã sớm biết, lần này trở lại đây, cũng muốn biết Ôn Nhã có thật sự đã trở về Vân đình hay không.

Tiến vào Vân Thành trời đã không còn sớm. Mặc Khanh quyết định tìm một nơi trú ẩn, sau đó mới đến Bình vương phủ dò la tin tức về nàng. Ngay lúc Mặc Khanh đến quán trọ thì Ôn Nhã cũng trùng hợp đi qua đó, bởi vì thị vệ đứng cạnh hai bên, đáng tiếc cả hai cũng chưa chạm mặt nhau.

Ôn Nhã vẫn không hồi cung, khiến Bình vương phi và Bình vương vô cùng lo lắng, phái một nhóm người đi tìm nàng.

"Vương gia, vương phi, đại tiểu thư đã trở về." Quản gia thở hồng hộc chạy vào bẩm báo. Phu phụ Bình vương vội vã đi ra cửa phủ.

"Cha. Nương, hai người sao lại ra đây." Ôn Nhã liền vội vàng đỡ lấy Phu phụ Bình vương.

"Lần này con chạy đi đâu, ra cửa cũng không chịu mang theo người, chúng ta lo lắng cho con đó biết không?" Bình vương lôi kéo Ôn Nhã, kìm lòng không được mà trách cứ vài câu.

"Xin lỗi Nương, ta rất lâu không có đi dạo ở Vân Thành, cho nên nhất thời quên mất cả thời gian, đã để cha mẹ phải lo lắng, nữ nhi bất hiếu." Ôn Nhã cúi đầu nhẹ giọng nhận sai lầm.

"Tiểu Nhã, y phục của con?" Bình vương Phi nhìn thấy y phục của nàng, liền hỏi.

"Y phục này là do trước khi ra cửa , không cẩn thận bị người giội trúng nước, liền vào cửa hàng mua một bộ quần áo mới, mà cũng quên mất mang y phục kia trở về." Ôn Nhã thuận miệng nói, nàng nghĩ rất lâu mới kiếm ra được cái cớ này.

"Ai lớn mật như thế, lại dám giội nước lên hài tử của Bình vương ta, thật sự nghĩ Bình vương phủ ta dễ cho người bắt nạt đến vậy sao? Ngày mai ta sẽ khởi bẩm hoàng thượng, để hoàng thượng phục chức cho ta, xem ai còn có thể bắt nạt Bình vương phủ chúng ta nữa." Ở phủ Lôi vương đã bị chế nhạo, bình vương gia dĩ nhiên cảm thấy Bình vương phủ đã bị người bắt nạt, hiện tại Ôn Nhã lại bị người tạt cho một thố nước, dĩ nhiên Bình vương sẽ không dễ gì bỏ qua rồi.

"Cha, người này không phải cố ý a." Ôn Nhã liền vội kéo Bình vương qua, chuyện này vốn là do nàng bịa ra, nếu truyền đến hoàng thượng, không biết hắn sẽ nghĩ ra trò gì cổ quái nữa a.

"Trước khi người đó giội nước đã có cảnh báo cho người xung quanh, nhưng do nữ nhi không chú ý nên mới bị giội trúng, người đó biết nữ nhi chính là Bình vương phủ đại tiểu thư, hắn đã vội vã tạ tội cùng con, kém chút nữa đã quỳ xuống không chịu đứng lên đó." Nghe được nữ nhi nói vậy, Bình vương lúc này mới vui vẻ được một chút.

"Nếu đã như vậy, coi như hắn còn có chút để tâm, nhà bếp đã chuẩn bị cho con thuốc tẩm bổ, con nhanh đi uống lúc còn nóng, uống xong thì nên đi ngủ sớm một chút. Ngày mai còn phải tiến cung nữa." Bình vương phi vội vàng giải vây cho Ôn Nhã, Ôn Nhã nhân cơ hội như làn khói chạy bay vào bếp.

"Phu nhân, ta có cảm giác Tiểu Nhã hình như giấu chúng ta việc gì đó." Bình vương gia suy nghĩ, Ôn Nhã dáng vẻ cứ trốn trốn tránh tránh như đang cố tình che dấu việc gì đó.

"Nữ nhi vốn không có nói thật đâu." Bình vương liếc nhìn cửa viện rồi nói.

"Làm sao nàng biết?" Bình vương tò mò nhìn chằm chằm Bình vương phi.

"Trên người trang phục của tiểu Nhã, căn bản các cửa hàng bên ngoài không thể mua được, vì đó là vải vóc cống phẩm thượng đẳng, hoa văn trên đó lại được khắc họa tinh xảo, vừa nhìn liền có thể biết không phải là vật bên ngoài. Huống chi quản gia có nói qua, có người đưa Tiểu Nhã về, nói cách khác, tiểu Nhã chắc chắn đã đến nơi nào đó, tuyệt đối không phải là bị người giội nước gì đâu." Bình vương phi giải thích.

"Phu nhân, nàng đừng có hù ta nha. Chẳng lẽ người mà tiểu Nhã ở chung lại là hoàng thượng sao?" Bình vương tới gần vương phi nhỏ giọng nói, nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại cũng không thể nha, hoàng thượng chẳng phải đang ở trong cung phê tấu chương sao? Chuyện như thế làm sao xảy ra đây.

"Trên người Ôn Nhã có mùi Long Tiên hương". Vương Phi thản nhiên nói. Long Tiên Hương thứ này không phải ai muốn dùng thì liền có thể dùng, chỉ có hoàng thân quý tộc mới được dùng, cho dù là lén lút, Ôn Nhã cũng đâu thể có loại này mà dùng được chứ.

"Này, việc này, vậy tiểu Nhã chẳng phải đã… Ai…chuyện gì xãy ra đây." Bình vương gia lập tức cuống lên, nhưng sau đó lại thở dài.

"Con cháu có phúc của con cháu. Chuyện của tiểu Nhã chúng ta không cần quản nữa, để con tự mình giải quyết đi." Vương phi đúng là nhìn thoáng hơn, lại nói, hoàng thượng vẫn chưa chịu buông tay, Ôn Nhã sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nữ nhân của hoàng thượng mà thôi.

Nghe xong Bình vương phi giải thích, Bình vương gia cũng không nói thêm gì, chỉ mong tiểu Nhã cùng hoàng thượng sẽ có cái kết viên mãn, đến lúc đó cũng đừng như lửa với nước nữa, chỉ cần như thế đã tốt quá rồi.

Ôn Nhã sau khi vào bếp uống thuốc, liền trở về phòng mình, nằm ở trên giường thật lâu. Trên mặt nàng vẫn không ngừng nóng lên. Ánh mắt của mẫu thân quả nhiên là tinh tường a. Tựa hồ có thể nhìn thấu hết mọi chuyện nàng đang giấu. Đương nhiên , nàng cũng chưa biết Vương phi đã thật sự nhìn thấu hết mọi chuyện của nàng, chẳng qua là nàng chỉ đang nghĩ thôi.

Nằm ở trên giường, Ôn Nhã vẫn không thể ngủ được, vừa nhắm mắt, lại hiện lên hình ảnh của Vân Lâm. Thực sự là mất mặt mà, nàng lại không thể đánh hắn, lại ôm hắn cũng không chịu buông, nàng làm sao lại như vậy chứ.

Không đúng. Tất cả những thứ này có muốn trách thì trách cái tên hỗn đản Vân Lâm kia, hắn quả thực là lưu manh mà. Không được a. Chờ sau khi nàng hồi cung, nàng phải nghĩ ra biện pháp trừng trị hắn một trận mới đúng. Bằng không Vân Lâm hắn sẽ nghĩ nàng dễ dàng bị ức hiếp a.

Ôn Nhã ở trên giường lăn qua lộn lại mãi đến tận trời sáng mới ngủ thiếp đi. Nhưng vừa mới ngủ được một lúc, Vương phi liền đã gọi nàng thức dậy. Ngày hôm nay chính là ngày nàng phải hồi cung.

"Tiểu Nhã, cho dù con muốn làm cái gì, lựa chọn ra sao, mẫu thân cũng đều tôn trọng tâm ý của con. Cha và nương sẽ ủng hộ con vô điều kiện." Trước khi đi, Vương phi đột nhiên lôi kéo tay nàng nhẹ giọng nói.

“Nếu như hắn có thể cho con hạnh phúc, con có thể bỏ qua cừu hận, cố gắng cùng hắn sống vui vẻ. Nếu như không thể, con có thể trở lại, cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi Vân thành, đến một nơi không ai quen biết chúng ta, bắt đầu cuộc sống mới.” Vương phi ánh mắt sáng quắc nhìn nàng nói, Ôn Nhã tất nhiên cũng biết chuyện ngày hôm qua không thể dấu được mẫu thân.

"Nương, con biết rồi. Con sẽ làm rõ mọi chuyện." Ôn Nhã sau khi nhận lấy hành lí, trịnh trọng gật đầu. Cha mẹ đã tôn trọng quyết định của nàng, nàng dĩ nhiên cũng sẽ cẩn trọng quyết định.

Sau khi từ biệt BÌnh vương phủ, Ôn Nhã lên xe ngựa, hướng về mặt trời mọc mà đi.

"Vương gia, bên ngoài có người tự xưng là bộ hạ cũ của người, nói muốn gặp ngài." Ôn Nhã vừa mới rời khỏi không bao lâu, Mặc Khanh liền đến. Vẫn chậm một bước rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui